Sáng sớm ngày hôm sau.
Giang Sách lái xe chở Đinh Mộng Nghiên đến tòa nhà chính của công ty và đậu xe ở chỗ trống.
Ngay khi cả hai bước xuống xe thì liền nhìn thấy Đinh Phong Thành đùng đùng tức giận tiến lại gần.
“Đinh Mộng Nghiên, ai cho cô lái xe của anh?” Đinh Phong Thành tức giận hỏi.
Đinh Mộng Nghiên nhún vai: "Mấy ngày nay xe của em gửi đi sửa rồi, nên tạm thời mượn xe của anh dùng một chút.
Yên tâm, hôm nay em sẽ không dùng."
"Mượn? Cô chưa từng nói với anh! Đây là ăn trộm!"
Đinh Phong Thành dể xe qua một bên, đau khổ muốn chết đi được: "Ôi, ôi, sao xe của anh lại bẩn như vậy?"
Đinh Mộng Nghiên nhanh chóng lặng lẽ kéo Giang Sách rời đi.
Đinh Phong Thành vẫn còn đau khổ vì chiếc xe bị bẩn, ngay khi quay đầu lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng Đinh Mộng Nghiên đâu nữa.
"Đinh Mộng Nghiên, cô bồi thường chiếc xe yêu quý của anh mau!"
Đúng lúc anh ta đang tức giận không chỗ trút thì một nữ phóng viên đeo kính chạy tới, theo sau là một người đàn ông cường tráng cầm theo máy ảnh.
"Xin hỏi, anh có phải là chủ nhân của chiếc Porsche này không?"
Đinh Phong Thành quay đầu nhìn lại: "Cô là?"
"Tên tôi là Thịnh Linh và là phóng viên của "Tạp chí Xe Tốc Độ".
Đêm qua, tôi đã may mắn được chứng kiến trận so tài của anh và tay lái đứng đầu của đội xe Tật Tốc.
Tôi thực sự khâm phục thực lực của anh, vì vậy tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn riêng với anh.
Không biết có được không?"
Đội xe?
Trận so tài?
Cuộc phỏng vấn?
Đinh Phong Thành nghe xong thì sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Quay đầu nghĩ lại, có lẽ là trong khoảng thời gian xe của mình bị Đinh Mộng Nghiên lái đi.
Cô đã dùng chiếc Porsche của mình để thi đấu với một tay đua chuyên nghiệp.
Chỉ là anh ta đang rất khó hiểu, với kỹ năng lái xe không thuần thục của Đinh Mộng Nghiên, thậm chí còn lo lắng trước đèn giao thông, làm sao có thể cạnh tranh được với một tay đua chuyên nghiệp?
Anh ta nói: "Cô nhận sai người rồi chăng?"
Dường như Thịnh Linh đã sớm dự đoán được anh ta sẽ nói như vậy, cố ý mở điện thoại lên và tìm kiếm mấy bức ảnh.
"Thưa anh, đây là bức ảnh tôi chụp đêm qua, anh không cần phải cố ý giấu giếm thực lực đâu."
"Ồ? Để tôi xem."
Đinh Phong Thành liếc nhìn một vài bức ảnh, nhận ra rằng đó thực sự là chiếc Porsche của mình.
Nói cách khác, Đinh Mộng Nghiên hoặc người nào khác đã dùng xe của anh ta để so tài với tay đua chuyên nghiệp.
Điều quan trọng nhất là, xét theo tình huống trong bức ảnh, còn chiến thắng!
Anh ta ho khan một tiếng và hỏi: "Các anh muốn phỏng vấn cái gì?"
Thịnh Linh nói: "Nếu anh có thể chiến thắng Liệt Diễm Hổ của đội xe Tật Tốc, điều đó cho thấy thực lực của anh rất vượt trội.
Chúng tôi muốn để anh vào thế hệ thần xe dân gian thời đại mới.
Khi đó, chắc chắn anh sẽ được một số lượng lớn tay đua săn đón, không biết có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp sẽ bị anh mê hoặc."
Nghe vậy, đôi mắt Đinh Phong Thành rạng rỡ.
Mặc dù biết rõ bản thân mình không thực lực đó, biết rõ người khác đã đánh bại Liệt Diễm Hổ bằng chiếc xe của mình, song điều đó không quan trọng.
Ai bảo anh ta là chủ nhân của chiếc xe này chứ?
Đinh Phong Thành ho khan một tiếng: "Con người tôi tương đối khiêm tốn, bình thường không muốn phô bày thực lực chân chính.
Chao ôi, nếu đã bị các cô phát hiện rồi thì cũng không còn cách nào nữa, tôi không thể không công khai thừa nhận thân phận "thần xe" này rồi."
Thịnh Linh vui mừng khôn xiết: "Nói như vậy là anh đã đồng ý phỏng vấn của tôi rồi sao?"
"Đương nhiên."
"Cảm ơn nhiều!"
Sau đó, Đinh Phong Thành dẫn nhóm người Thịnh Linh vào tòa nhà công ty, tìm một phòng khách làm phòng phỏng vấn tạm thời và kể về những sự tích của mình.
Thịnh Linh nhầm tưởng Đinh Phong Thành thật sự chính là người đã đánh bại Liệt Diễm Hổ nên tập trung tinh thần lắng nghe trong suốt quá trình và ghi chú chi tiết.
Sau khi cuộc phỏng vấn chấm dứt, Thịnh Linh lập tức trở lại tòa soạn báo và viết nội dung cuộc phỏng vấn để xuất bản.
Ngay sau khi tin tức được đưa ra đã được lan truyền rộng rãi.
Khiêm tốn; thần xe dân gian; chiến thần lái xe chuyên nghiệp.
Mỗi một cái cũng đủ để chạm đến trái tim của những người ham thích đua xe, thậm chí cả những quần chúng ăn dưa lê cũng sùng bái tột bậc đối với thần xe này.
Trong những ngày kế tiếp, ngày càng có nhiều cô gái nghe danh mà đến.
Không phải tặng hoa thì cũng là ký tên, còn có những người quá đáng hơn muốn sinh khỉ con cho Đinh Phong Thành.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ba chữ Đinh Phong Thành đã hoàn toàn nổi đình nổi đám, trở thành thần xe đứng đầu của khu Giang Nam.
Ai cũng biết rằng nhà họ Đinh ở khu Giang Nam có một nhân vật rất đáng gờm!
Những tràng pháo tay và hoa tươi mà Đinh Phong Thành nhận được thực sự làm người ta hâm mộ.
Đinh Mộng Nghiên ngồi trên ghế sô pha trong nhà, lướt qua những tin tức về Đinh Phong Thành hết cái này đến cái khác, gương mặt gần như tái xanh đi vì tức giận.
Cuối cùng, cô đập chiếc điện thoại lên trên bàn.
"Tức chết em rồi, tức chết em rồi!"
"Rõ ràng người đã lái xe chiến thắng GTR ngày hôm đó là Giang Sách mà.
Tại sao bỗng dưng lại biến thành Đinh Phong Thành rồi?"
"Kỹ năng lái xe của anh ấy còn không bằng em nữa, dựa vào đâu lại là chiến thần lái xe chuyên nghiệp? Những biên tập viên viết tạp chí này không biết xét duyệt một chút sao?"
"Thật là tức chết người ta mà!"
Giang Sách mang một ly nước chanh đến và đặt trước mặt Đinh Mộng Nghiên.
"Được rồi, đừng tức giận nữa.
Nào, uống ly nước đi."
Đinh Mộng Nghiên bưng lên nhấp một ngụm: "Ôi chua quá."
Giang Sách nở nụ cười: "Em cũng biết chua à?"
Đinh Mộng Nghiên trợn trắng mắt nhìn anh: "Không phải em đang bất bình thay anh à? Anh còn cố ý châm chọc em."
"Cũng không phải châm chọc em, chỉ là anh cảm thấy em không cần thiết phải tức giận."
"Tại sao lại không cần thiết? Phải biết rằng anh mới là người đã đánh bại chiếc GTR đó, là người đã đánh bại tay đua chuyên nghiệp.
Anh mới là người nên được hưởng thụ những tràng pháo tay và hoa tươi của mọi người.
Đinh Phong Thành chẳng có tí bản lĩnh gì, cứ giả vờ như là một con sói đuôi lớn hết chỗ này tới chỗ kia, nhìn mà khiến người ta chán ghét."
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, thản nhiên nói: "Thực ra thế giới này rất công bằng.
Chúng ta dùng xe của Đinh Phong Thành, công lao bị anh ấy cướp mất, vậy cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng có một câu nói là "Thật không thể giả, giả không thể thật".
Bất kể Đinh Phong Thành có thể giả bộ làm sói đuôi lớn này như thế nào thì cũng sẽ có một khoảnh khắc nào đó lộ đuôi thôi."
"Có ý gì?"
"Còn cần phải nói sao? Đội xe Tật Tốc là đội tuyển chuyên nghiệp hàng đầu quốc gia, số lượng người hâm mộ vô cùng lớn.
Hiện tại tay đua của bọn họ lại bại một tên thần xe dân gian, gây ra một trò cười lớn.
Người ta sẽ chịu bỏ qua như thế ư?"
"Ý anh là...!Đội xe Tật Tốc sẽ trả thù?"
"Không biết có phải là trả thù hay không, nhưng mà nhất định sẽ có hành động gì đó.
Chờ xem đi, nếu Đinh Phong Thành đã thưởng thức hoa tươi và những tràng pháo tay thay anh, vậy cũng nhất định phải gánh chịu cơn giận dữ của đội xe Tật Tốc thay anh.
Được và mất sẽ luôn hợp nhất, vậy thì anh có gì để tức giận đây?"
Nói tới đây, cơn giận của Đinh Mộng Nghiên đã tiêu tan hoàn toàn rồi.
Không những không tức giận mà thậm chí cô còn có chút mong đợi đội xe Tật Tốc sẽ tìm tới cửa thật nhanh.
Cô rất muốn xem đến lúc đó Đinh Phong Thành sẽ có sắc mặt như thế nào.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Đinh Mộng Nghiên bất chợt nhìn chằm chằm vào Giang Sách.
Giang Sách sửng sốt: "Em đang nhìn cái gì?"
"Nhìn anh đó."
"Nhìn anh? Anh có gì đẹp hả?"
Đinh Mộng Nghiên nói: "Sao em cảm thấy anh càng ngày càng giống một nhà triết học thế?"
Giang Sách cười lắc đầu: "Không phải là anh giống nhà triết học, mà là em có hơi ngốc thôi."
"Giang Sách!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...