Trong cả nhà hàng, những người khác đều đang tương tác với tiếng hát của Lăng Dao, chỉ có người của nhà họ Vương là khó chịu như ăn phải ruồi bọ vậy.
Tiếng vỗ tay như sấm, ca múa tưng bừng.
Gương mặt ai cũng nở nụ cười tràn đầy hân hoan.
Đinh Khải Sơn vui mừng như một đứa trẻ, lắc hai tay theo nhịp, vui vẻ xoay người đong đưa với Lăng Dao.
Đinh Mộng Nghiên che mặt, giữ khoảng cách nhất định với ông.
Cô cảm thấy rất xấu hổ vì có một người ba ngây thơ như vậy, nhất quyết không để bị người ta nhận ra được.
Thời gian của một bài hát, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ba, bốn phút là đã kết thúc.
Mọi người có mặt đều cảm thấy chưa đã ghiền, hy vọng Lăng Dao sẽ ở lại lâu hơn.
Lăng Dao nũng nịu nói: "Ừm, tôi có thể ở lại lâu hơn một chút hay không thì những lời tôi nói không tính, mọi người phải hỏi anh bạn tốt của tôi - anh Giang Sách."
Theo hướng ngón tay của Lăng Dao, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Giang Sách.
Tuy nhiên, Giang Sách lại cười nói: "Thực ra tôi nói cũng không tính, chủ yếu là vẫn là do ba vợ tôi định đoạt.
Ba, ba có cảm thấy muốn Lăng Dao tiếp tục ở lại trò chuyện với mọi người không, hay là hôm nay kết thúc ở đây?"
Lập tức, Đinh Khải Sơn nhận được bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào.
Ông tựa như một vị hoàng đế cao cao tại thượng, tất cả mọi người đang nhìn ông với ánh mắt mong đợi, cầu xin ông "rủ lòng thương xót", Đinh Khải Sơn vui đến nỗi sắp không chịu được rồi.
Sống gần hết cuộc đời, đã bao giờ ông được hưởng thụ loại đãi ngộ này đâu?
"Cô Lăng Dao, nếu mọi người đều nhiệt tình như vậy thì cô cứ nán lại thêm một lát đi!"
"Đúng rồi, bình thường mọi người không có cơ hội tiếp xúc với cô, chi bằng nhân dịp hôm nay đang vui vẻ, cô ký tên cho mọi người được không?"
Nghe câu này, tất cả mọi người có mặt đều vui sướng sắp phát điên lên.
Họ đã muốn có chữ ký tay của Lăng Dao từ lâu đến muốn điên rồi, mãi mà chẳng có cơ hội đạt được, nhưng hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của Đinh Khải Sơn mà bọn họ có được chữ ký tha thiết ước mơ.
Đây là loại chuyện may mắn cỡ nào chứ?
Lăng Dao mỉm cười gật đầu: "Nếu bác đây đã có yêu cầu như vậy thì hậu bối nào dám không nghe theo.
Những người muốn ký tên, chúng ta hãy xếp hàng từng người một đi."
"Ồ…"
"Ông cụ, ông thật tuyệt quá đi!"
"Cảm ơn ông cụ đã giành phúc lợi cho chúng tôi!"
Mọi người bày tỏ "lòng biết ơn" đối với Đinh Khải Sơn, sau đó xếp thành một hàng thật dài để xin chữ ký của Lăng Dao.
Đinh Khải Sơn oai phong chết đi được.
Ông liếc nhìn Từ Thông, cười nói: "Cháu trai à, lúc trước cháu nói gì nhỉ? Muốn có được chữ ký của Lăng Dao rất khó sao?"
Đường gân trên mặt Từ Thông giật giật dữ dội.
Trước đây, anh ta còn đắc ý vì có được chữ ký của Lăng Dao, nhưng bây giờ lại là người thật ký.
Đĩa chữ ký trong tay anh ta đã trở nên vô giá trị chỉ trong nháy mắt.
Đinh Khải Sơn, một là không xin đĩa chữ ký của Từ Thông, hai lad cũng không tiêu hủy đĩa chữ ký của anh ta mà chỉ làm cho đĩa chữ ký của đối phương trở nên không đáng một đồng.
Không thể không nói rằng ở một khía cạnh nào đó, Đinh Khải Sơn cũng khá xấu xa.
Ông sờ sờ râu, hớn hở nói: "Cháu trai à, về sau nếu cậu muốn chữ ký của Lăng Dao, lại cảm thấy khó lấy được thì cũng không sao cả, cứ đến tìm Giang Sách nhà chúng ta.
Thằng nhóc đó, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng làm người rất chân thành, không bao giờ nói dối, không biết dùng mấy lời giả dối lừa gạt người khác, lại càng sẽ không lấy được một chút ân huệ nhỏ là đã đắc ý khoe khoang một cách quá mức."
"Cậu tới nhờ Giang Sách nhà chúng ta, nó nhất định sẽ cố hết sức hỗ trợ cho cậu.
Sau này cậu cũng sẽ không cần phải mang theo đĩa vỡ khoe khoang khắp nơi, trông thật là mất thân phận."
Từ Thông bị nói đến nỗi á khẩu không nói nên lời.
Mặt anh ta đỏ bừng, muốn đáp trả hai câu nhưng thực sự không tìm được cớ gì để đáp trả.
Cuối cùng, anh ta căm tức cay đắng giậm chân xuống đất một cái rồi quay đầu hờn dỗi.
Đinh Khải Sơn lại nói với Vương Chí Vinh: "Chí Vinh à, bữa ăn hôm nay thật sự quá đã.
Chẳng những hai ông bạn già chúng ta nối kết tình cảm mà còn đạt được thẻ hội viên của công hội Diệp Thị, lại được chứng kiến diễn xuất tuyệt vời của ngôi sao lớn Lăng Dao.
Hôm nay thực sự rất đáng, rất đáng! Sau này đó, chúng ta nên tổ chức những buổi liên hoan như thế này càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai gia đình."
Vương Chí Vinh ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đã mắng Đinh Khải Sơn tới nỗi máu chó đầy đầu.
Còn muốn làm càng nhiều càng tốt?
Hôm nay ông ta đã mất mặt như vậy, sau này không bao giờ muốn ăn chung cùng với Đinh Khải Sơn nữa!
Vương Chí Vinh hừ lạnh một tiếng: "Tôi ăn no rồi, về nhà trước đây.
Ngày mai chúng ta gặp lại ở công ty."
Đinh Khải Sơn gật đầu liên tục: "Được, được, ngày mai gặp lại ở công ty."
Vương Chí Vinh đưa Vương Phượng Nhã và Từ Thông rời khách sạn với vẻ xám xịt, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ không vui, phế quản sắp nổ tung vì tức giận.
Bao nhiêu năm nay, Vương Chí Vinh chưa bao giờ thua triệt để như hôm nay.
Nhất là dưới tình huống hôm nay ông ta còn đặc biệt đưa con rể Hoa kiều đến giúp đỡ, lại vẫn kết thúc trong thảm hại, quả thực không thể chấp nhận được.
Có người buồn, có người vui.
Hôm nay Đinh Khải Sơn rất ổn.
Ông đã "đấu" với Vương Chí Vinh nhiều năm như vậy rồi, hôm nay là một lần chiến thắng triệt để nhất và sảng khoái nhất!
Ông vỗ vỗ vai Giang Sách nói: "Con rể tốt, ba thực sự đã trách lầm con rồi."
"Khi con nói mời Lăng Dao đến biểu diễn cho ba, ba đều không tin tưởng con, cho rằng con đang nói hươu nói vượn.
Sự thật chứng minh là ông ba già này sai rồi, ba không nên không tin tưởng con."
Giang Sách mỉm cười: "Không sao đâu, loại chuyện này rất khó khiến cho người ta tin tưởng mà."
Đinh Khải Sơn tò mò hỏi: "Đúng rồi, ba còn chưa hỏi con, con quen Lăng Dao như thế nào?"
Giang Sách thuận miệng bịa chuyện: "Chẳng phải con đang chủ quản công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng sao? Lúc trước, Lăng Dao đến công ty của tụi con để mua sản phẩm mới nhất.
Là con đã đồng hành cùng cô ấy trong suốt quá trình, giúp cô ấy phân tích và lựa chọn, "hầu hạ" trong mọi vấn đề cũng tương đối thích hợp.
Cho nên cô ấy có ấn tượng không tệ với con.
Kể từ đó, tụi con đã trở thành bạn tốt của nhau."
"Thì ra là thế."
Lúc này, Đinh Mộng Nghiên sực nhớ một chuyện, trừng mắt nhìn Giang Sách nói: "Vậy nói như vậy, tối hôm qua anh trở về muộn như vậy, nói là ở chung với Lăng Dao, cũng là sự thật?"
Giang Sách gật đầu: "Đúng đó, ngày hôm qua anh đã nói với em là thật, tại em không tin anh."
"Anh!"
Đinh Mộng Nghiên cắn môi, toàn thân run lên vì tức giận.
Người đàn ông của mình ở bên một người phụ nữ trẻ đẹp giữa đêm hôm khuya khoắt, có người phụ nữ nào biết chuyện mà không ghen kia chứ?
Đặc biệt những người phụ nữ tương đối nhạy cảm như Đinh Mộng Nghiên lại càng không thể chịu đựng được.
"Giang Sách, anh lợi hại thật đấy."
"Ngay cả minh tinh lớn mà anh cũng câu kết được rồi."
"Xem ra người bình thường như chúng tôi không xứng với anh đâu nhỉ?".
Tìm truyện hay tại || T RUмtгцуen.
v И ||
"Tạm biệt!"
Đinh Mộng Nghiên xoay người rời đi.
Giang Sách nghe xong mà vẻ mặt ngơ ngác.
Anh luôn khá chậm chạp đối với cảm xúc của bản thân, đến giờ phút này vẫn chưa nhận thức được là chuyện gì đã xảy ra.
May mà ba vợ Đinh Khải Sơn ở bên cạnh nhắc nhở: "Thằng nhóc kia, con còn đứng đó làm gì? Đứng lên đuổi theo đi!"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Con gái của ba chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi lòng dạ là nhỏ hơn cả lỗ kim.
Không nhận ra là nó đang ghen rồi hay sao? Nhanh nhanh nhanh, đuổi theo đi."
"Nhưng ba, ba ở đây phải làm sao?"
"Con còn lòng dạ lo cho ba nữa à? Một ông già rục rục như ba thì có thể có chuyện gì chứ? Vậy đi, ba thanh toán xong thì sẽ tự bắt taxi về nhà.
Con mau đuổi theo đem con gái ba về đi, nhanh lên!"
Dưới sự thúc đẩy của Đinh Khải Sơn, Giang Sách căng da đầu đuổi theo ra khỏi khách sạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...