Trên lôi đài.
Lâm Lộ khẽ quát:
- Chưởng thứ nhất!
Nguyên khí vận chuyển, khí thế sắc bén bùng nổ, khí kình lục sắc như lá câu, lấy Lâm Lộ làm trung tâm bành chướng ra tới mắt thường trông thấy.
Song thủ biến thành lam sắc ngọc bích vô cùng kì dị.
Ầm ầm!
Lâm Lộ chân đạp bộ pháp, người chợt vọt lên hóa thành một đường cong trên không trung, song thủ đánh về phía Phi Thiên Hạc.
Phi Thiên Hạc hét to:
- Đến hay!
Lúc này Phi Thiên Hạc đã vận chuyển nguyên khí lên trạng thái cao nhất, từng đạo ánh sáng màu vàng đất nhạt như ẩn như hiện dưới chân.
Khí thế của hắn giống ngọn núi nguy to lớn, đôi tay lấp lánh ánh sáng vàng nhạt nghênh đón Ngọc Nữ Tâm Chưởng của Lâm Lộ.
Phanh, phanh!
Vang tiếng nổ điếc tai mọi người.
Đệ tử cách lôi đài gần nhất cảm thấy gió lốc ập vào mặt sắp hất bay bọn họ, cnhư cây búa gõ lên người đau nhức.
Trên lôi đài, kình phong bay tứ tán.
Lâm Lộ và Phi Thiên Hạc cùng lắc người lùi ra sau ba bước, mặt ửng hồng.
Chỗ Lâm Lộ lùi ra để lại ba dấu chân.
Phi Thiên Hạc cũng đạp bể sàn đá, ba lỗ trũng xuống, sàn đầy vết rạn nhỏ.
Chưởng thứ nhất, hai bên ngang sức không phân thắng bại.
- Thực lực của hai người này đều đến cực hạn bán bộ Huyền Nguyên cảnh rồi, đã ngưng tụ ra thuộc tính năng lượng của riêng mình.
Lâm Lộ với nguyên khí khí mộc hệ nổi danh bền bỉ, sức sống kéo dài.
Phi Thiên Hạc thì là nguyên khí thổ hệ với sự trầm ổn lắng đọng,.
Dưới lôi đài, người có chút nhãn quang đều nhìn ra một chút huyền diệu.
Hoàng Phủ Thiên với nhãn lực cường hơn nhận ra lợi hại trong cuộc giao đấu đầu, thầm nghĩ:
- Lâm Lộ sử dụng vũ kỹ Ngọc Nữ Tâm chưởng nghe đồn không thấp trong hàng ngũ Hư cấp, còn Phi Thiên Hạc thì không nhìn ra sử dụng vũ kĩ loại gì, nhưng mặt uy lực so không bằng Ngọc Nữ Tâm chưởng lại đánh ngang tay… Điều này nghĩa là lực lượng Phi Thiên Hạc mạnh hơn một chút?
Có vẻ tên Phi Thiên Hạc này không phải ngọn đèn cạn dầu, không biết nếu ngày đó Lý Cung Ngâm dùng đao có thể thắng hắn không.
- Chưởng thứ hai!
Lâm Lộ sau mấy hô hấp hơi thở đã khống chế thành công, lên tiếng cảnh cáo, liền lập tức đánh ra chưởng thứ hai.
Ngọc thủ giống như biến ảo thành ngọc, không còn cảm giác như tác phẩm nghệ thuật tạc từ ngọc.
Thân hình Lâm Lộ khẽ chuyển bay lên không trung, tay ngọc vẽ vào không trung ra một tầng ánh sáng màu xanh vô cùng kỳ dị.
Nguyên khí ngưng tụ trong tay dường như huyễn hóa thành một trận lốc mũi nhọn sắc bén, đi theo một quỹ tích kỳ diệu, đánh thẳng về phía Phi Thiên Hạc.
Biểu tình của Phi Thiên Hạc càng trầm trọng.
Hắn hít sâu, người lấp lóe ánh sáng màu cam.
Bàn tay co lại xuất nhất ra ra, nguyên khí cường hãn dồn vào chỉ tay.
Chỉ pháp bùng bổ trong nháy mắt khiến cho phong vân biến sắc, tiếng vang sắc bén rạc ngang bầu trời, lưu lại một đạo cầu màu vàng uy thế rợn người.
- Thanh Sơn Phá Liêu!
Một chỉ thật mạnh!
Rất nhiều đệ tử đều hoảng sợ biến sắc.
Một số người đứng khá gần còn cảm thấy khó thở, tâm thần như bị búa sắt nện trúng.
Hai loại chiêu thức có thể nói là cực kỳ kinh khủng cùng đối chiến với nhau, sóng khí bụi bặm cuồn cuộn giống như tạo thành một cơn lốc nhỏ.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc đó tiếng nổ càng dữ dội vang như sấm sét.
Đệ tử đứng gần lôi đài bịt tai, mặt trắng bệch thụt lùi.
Lâm Lộ và Phi Thiên hạc trong sân đã hoàn toàn bị khói bụi bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh mơ hồ sừng sững bất động.
Một đám người đang quan chiến đều ngẩn ra.
Mạnh mẽ!
Thật quá mạnh mẽ!
Toàn bộ đám đệ tử đều hít vào một ngụm lãnh khí.
So với đối kích giao phong của hai người, những trận đấu trước chẳng khác tiểu đệ gì gặp đại ca.
Đặc biệt là trận của Hoàng Phủ Thiên với mập mạp.
Vù...
Gió quét qua làm bụi bặm tản đi.
Hai đạo thân ảnh rõ ràng hiện ra.
Chợt vang tiếng rên, một người không chống nổi bước lùi ra sau lảo đảo muốn ngã.
Là Phi Thiên Hạc!
Đám người dưới lôi đài không kiềm được phát ra tiếng kinh kêu.
Các đệ tử ký Bắc viện lộ biểu tình khó tin.
Trong đó mấy tên có quan hệ tốt với Phi Thiên Hạc xúc động muốn lao lên trên đài, có điều bị Bùi Vũ Long ngăn lại.
- Thập Nhất, chú ý đám người Bắc Viện.
Hoàng Phủ Thiên cũng ngỡ ngàng nhưng khi thấy mấy tên Bắc Viện rục rịch liền dặn Trần Thập Nhất.
Hắn cũng khó mà tin tưởng được việc Phi Thiên Hạc thua dễ dàng như vậy ở chiêu thứ hai, ít nhất phải sang chiêu thứ ba đôi bên dốc sát chiêu mới phân được thắng bại chứ.
Lý Cung Ngâm thực lực hắn đã chứng kiến, nếu cứ đặt Lý Cung Ngâm và Phi Thiên Hạc ngang nhau đi thì hai chiêu cũng thật là có chút gì đó không đúng.
Trên lôi đài.
Lâm Lộ đứng trên đài, quần áo có chút tổn hại đầu tóc hơi rối bời sắc mặt vẫn hồng nhuận, biểu tình bình tĩnh nhìn đối thủ như không liên quan đến mình.
Thân hình Phi Thiên Hạc run lên, chỉ cảm thấy ngón tay đau đớn, gân xanh nổi mạch máu nhô lên.
Phảng phất như chưởng pháp của đối phương là đỉnh cấp ngọc thiết, ẩn chứa một loại lực lượng cương liệt đáng sợ.
- Lâm Lộ sư huynh quả nhiên cường hãi, ta đã lãnh giáo.
Phi Thiên Hạc cười trong đau đớn nói.
- Nếu biết vậy thì đầu hàng đi, ngươi không phải đối thủ của ta đâu.
Lâm Lộ nhàn nhạt nói.
- Lâm sư huynh quên rồi sao còn một chưởng nữa, ta vẫn còn có thể đỡ thêm một chưởng của ngươi.
Phi Thiên Hạc miễn cưỡng đứng dậy, dem ra không hề có ý định từ bỏ.
Lâm Lộ nhíu mày nói:
- Nếu tiếp một chưởng thì ngươi sẽ trọng thương nặng đó.
Phi Thiên Hạc nói:
- Hai chưởng đầu đã tiếp được, không lẽ bỏ cuộc ở chiêu cuối.
Mời Lâm sư huynh xuất chiêu cuối.
Lâm Lộ nghiêm túc nhìn Phi Thiên Hạ dáng vẻ trầm ổn, biểu tình không có vẻ nói đùa, vô cùng kiên quyết.
Hắn thầm nghi hoặc nhưng không nói gì thêm.
Lâm Lộ gật đầu, nói:
- Ta cũng sẽ không nương tay đâu.
Phi Thiên Hạc mỉm cười nói:
- Cầu còn không được.
Lâm Lộ hít một hơi năm ngón nhanh nhẹn bấm thủ ấn phức tạp trước ngực.
Sắc ngọc trơn bóng tràn ngập hai tay chậm rãi lan đến cổ tay.
Bàn tay ngọc trắng có sắc xanh mơn mởn giống mạch máu xuất hiện trong lòng bàn tay của Lâm Lộ.
Phi Thiên Hạc cũng biết sẽ đối mặt đòn công kích như thế nào.
Hắn vẻ mặt trầm trọng hít sâu, thân thể chợt trầm xuống, hai đầu gối cong lại.
Nguyên khí đỉnh phong vận chuyển đến cực han.
Đôi chân Phi Thiên Hạc như cắm rễ mặt đất, hơi nghiêng tới trước, bộ dáng như thú hung mãnh ăn thịt người.
Dưới lôi đài.
- Còn chiến đấu nữa? Phi Thiên Hạc điên rồi, không thể tiếp tục!
- Quá nguy hiểm, tiếp tục thế này thì hai tay Phi Thiên Hạc sẽ phế!
Các đệ tử Bắc viện sốt ruột hét to.
Không khí căng thẳng.
Tuy mỗi người đều hiểu lôi đài phải có thắng bại nhưng lúc này cảm thấy không đáng cho Phi Thiên Hạc.
Lâm Lộ hét to một tiếng:
- Chiêu thứ ba!
Lâm Lộ chân đạp bộ pháp lần nữa phóng lên trên không trung, xoay tròn trên không trung tạo thành lốc xoáy to, nguyên khí xanh xuất hiện như xúc tua kèm theo lực lượng vô thượng, khí lưu làm người nhìn mê mẩn.
Phi Thiên Hạc ngửa đầu gầm lên vận chuyển toàn bộ nguyên khí, ngón thay biến thành màu vàng chói mắt.
Một đạo thủ chỉ màu vàng lóe lên rồi biến mất, như lưu tinh mang theo một luồng nguyên khí ngưng tụ đến mức tận tột cùng.
Phá toái hư không hung hăng đánh tới phía Lâm Lộ.
- Phá Không Cách Chỉ!
Ầm!
Hai lực lượng mạnh mẽ va chạm.
Tuy có trận pháp gia cố nhưng dư chấn làm người xem cảm giác tầm mắt chao đảo như có động đất, người đứng gần thậm chí lỗ tai chảy máu.
- Lâm Lộ thắng.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên trong khắc khắc sắc nắm được hình ảnh trên lôi đài đầy gió lốc.
Đôi tay ngọc quấn từng sợi tơ như phỉ thúy xanh biếc của Lâm Lộ trực tiếp bẻ gãy nhất chỉ, không khoan nhượng phá hủy nguyên khí mà Phi Thiên Hạc phát ra, từng giọt máu bắn tung ra.
Hoàng Phủ Thiên mơ hồ thậm chí thấy ngón tay của Phi Thiên Hạc bị biến dạng, gẫy thành mấy đoạn.
Nếu Lâm Lộ tiếp tục đánh thì Phi Thiên Hạc chính là hoàn toàn phế rồi.
Vào khoảng khắc đó độ tác của Lâm Lộ chậm lại, ánh mắt có chút ngập ngừng.
Chớp mắt sau nguyên khí màu phí thúy xanh biếc quấn quanh lòng bàn tay Lâm Lộ chợt chậm rãi tiêu tán.
Đến cuối cùng thì Lâm Lộ cũng không thể ra tay để đánh bại kẻ địch.
- Ngươi thua rồi.
Lâm Lộ chuẩn bị thu chưởng, nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng Phi Thiên Hạc cũng thất bại.
Cùng lúc đó, biến cố không ai ngờ xuất hiện.
Trong nhất chỉ Phi Thiên Hạc vốn sắp bị phá hủy bỗng tỏa quang hoa chói mắt.
Cùng với đó là thực lực Phi Thiên Hạc đã nhanh như gió bứt phá.
Phi Thiên Hạc lực lượng đã đạt Huyền Nguyên cảnh!
- Chết tiệt, có chuyện rồi!
Hoàng Phủ Thiên trong nháy mắt nhận ra nguy cơ.
Đồng dạng Lâm Lộ trước khí thế đó nhận ra bản thân rơi vào nguy hiểm:
- Nguy rồi!
Lâm Lộ đánh một cái rùng mình.
Hắn vốn định tha cho Phi Thiên Hạc, không ngờ tới lại phát sinh dị biến.
Khoảng khắc phát sinh quá nhanh, Lâm Lộ không kịp phản ứng lại.
Hắn cảm nhận lực lượng đáng sợ từ chỉ tay Phi Thiên Hạ.
Lực lượng Phi Thiên Hạc bùng phát trong khoảnh khắc đập nát Ngọc Nữ Tâm chưởng vốn đã thu công, năng lượng điên cuồng áp vào bàn tay Lâm Lộ vốn không có sức phản.
- Phụt!
Lâm Lộ phun ngụm máu, cảnh tượng trước mắt tối sầm, cả người bay ngược ra ngoài lôi đài như diều đứt dây.
Dị biến trong giây lát, không ai ngờ sẽ có thay đổi như vậy.
Mọi người dưới lôi đài thậm chí không kịp phản ứng gì!
Phi Thiên Hạc mắt lúc này tràn đầy tơ máu như phát điên, lắc người đuổi theo, bộ dáng như muốn đuổi tận giết tuyệt! Tấn công người không có sức phản kháng, tấn công người đã rơi khỏi lôi đài.
Không ai ngờ Phi Thiên Hạc lại tàn bạo như vậy, vẫn còn muốn tiếp tục truy kích.
Trước mắt Lâm Lộ không còn sức chống cự sẽ thật sự mất mạng, đệ tử dưới lôi đài đứng ngây như phỗng, không ai kịp cứu viện.
Vào thời khắc từng giây như treo trên cây.
- Dừng tay!
Một tiếng hét vang, đồng dạng ở khu vực đệ tử lao ra bóng ảnh tốc độ cực nhanh.
- Hoàng Phủ Thiên.
Trần Thập Nhất bên cạnh chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, đã không còn thấy người của Hoàng Phủ Thiên rồi.
Trong khoảnh khắc Hoàng Phủ Thiên vọt lên lôi đài, đỡ lấy Lâm Lộ đang tạm thời bất tỉnh, tay phải xuất kiếm bắn ra từng luồng kiếm quang sắc bén rực rỡ chói mắt.
Trường kiếm họa xuất, tràn đầy huyền diệu không thể kể tên, phảng phất như đại đạo khởi tắc, vạn vật khai sinh.
Khai Thiên nhất thức mang theo sự hủy diệt trấn áp lên người Phi Thiên Hạc như muốn giết người.
Ầm!
- Cả hai dừng lại!
Trọng tài vào khoảng khắc kiếm quang chém xuống quỷ mị xuất hiện ở giữa khe hở đó, nguyên khí Địa Nguyên cảnh cường giả tự như vô cùng vô tận xem ngang.
Chỉ hai ngón tay búng vào nhất chỉ và cương kiếm.
Khí kình kịch liệt điên cuồng nổ.
Đệ tử cách lôi đài đá xanh gần nhất bị lực lượng cường đại thổi bay.
Đại đạo kiếm thế mà Hoàng Phủ Thiên xuất ra dễ dàng bị nguyên khí đơn thuần đó đè bẹp.
Đây chính là khoảng cách khốc liệt của chênh lệch cảnh giới.
Cả người bị luồng nguyên khí chấn động bay xuống bên ngoài lôi đài, đập xuống cái hố to.
Bụi đất tung tóe, mặt đất nứt cái hố to.
Phi Thiên Hạc cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, cả người bị hất văng đi phía đối diện.
May mắn có Bùi Vũ Long động thân bắt lấy Phi Thiên Hạc, gục trong vòng tay Bùi Vũ Long.
Dường như liên tia máu trong mắt tán đi trở về bình thường, chắc là suy kiệt nên mới bất tỉnh.
Mãi đến lúc này đệ tử xung quanh lôi đài mới lấy lại tinh thần từ tình hình kinh hồn.
- Tại sao Lâm Lộ đột nhiên bị chấn bay, tại sao rõ ràng Phi Thiên Hạc sẽ thua mà lại xuất hiện một lực lượng đáng sợ đó!
Đám đông bàn tán sôi nổi, người có mắt đều nhận ra là Lâm Lộ sẽ thắng.
Còn việc bùng nổ nguyên khí vừa rồi không hợp lẽ thường.
- Con mẹ nó, Bắc viện các ngươi chơi bẩn đúng không! Bằng không sao có thể xảy ra việc đó.
- Đúng vậy, có phải các ngươi sử dụng đan dược không.
- Chắc chắn vậy rồi, lũ Bắc viện các ngươi đã học được trò chơi bẩn cơ đó.
Nhục nhã thật.
Phía đệ tử Đông viện cũng nổi lên sự phẫn nộ.
Cầm đầu là hai cái áo bông nhỏ của Lâm Lộ gào thét đòi công đạo.
- Đông viện các ngươi nói cái gì, nói ai nhục nhã.
Có gan nói lại lần nữa.
- Nếu muốn gây sự thì bọn ta cũng không ngại tiếp đâu, lăn vào đây.
….
Phía xa, trên đài xem từng cái nguyên khí hùng hồn không kém trọng tài phát ra.
Đám người Lâm trưởng lão, Triệu Phách, tên họ Liễu mới chậm rãi thu hồi nguyên khí.
Nếu hôm nay xảy ra đổ máu thì ba người như bọn hắn không biết dấu mặt vào đâu.
- Trong khoảng khắc kia tiểu tử Phi Thiên Hạ kia xuất hiện một đoàn năng lượng không thuộc về bản thân hắn tức khắc đem cảnh giới hắn nâng cao lên một bậc.
Bằng không thì Lâm Lộ tuyệt không thua.
Lâm trưởng lão ánh mắt sắc bén nhìn Phi Thiên Hạc, giọng nói tuy vô cảm nhưng thấp thoáng sự tức giận và bao che cho Lâm Lộ.
Đồng thời cũng âm thầm ghi nhớ Hoàng Phủ Thiên.
- Nói đi cũng phải nói lại, cái kiếm pháp của Hoàng Phủ Thiên vừa nãy ta dường như nhìn không thấu, dù chỉ có hình không có ý!
Tên họ Liễu nhìn kiếm vừa nãy của Hoàng Phủ Thiên xuất ra nắm rõ ngọn ngành.
Chỉ có hình, không có ý thế mà khiến bậc cường giả như hắn không nhận ra được.
Triệu Phách cũng trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Hoàng Phủ Thiên, tiểu tử này đúng là khiến kẻ khác phải bất ngờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...