Trên bầu trời có một cái đám mây cực kì lớn, mà bên trên đám mây đó có thể chứa được rất nhiều người.
Có khoảng mười người, toàn là nữ, trên mình mặc thanh sắc y phục có phù hiệu.
Mười người này đều là Huyền Nguyên cảnh.
Mỗi người đều xinh đẹp, không khí lan tỏa mùi hương thiếu nữ và mùi phấn thơm.
- Vân Linh Giản này thật sự là thoải mái, đứng như đứng trên bông, mềm mại thư thái.
Một thiếu nữ nằm trên Vân Linh Giản nói.
- May có Thái sư tỷ mượn được món đồ này, không phải cưỡi trên lưng yêu thú cứng rắn.
Thái Tâm Nhi manh manh dễ mến, cười toe toét nói:
- Đám mây này là kiện Bảo Khí ngũ phẩm được luyện chế ra dùng để di chuyển phi hành, trái lại thì nó không có uy lực gì.
Cần một người điều hướng, còn cần các sư tỷ muội dồn nguyên lực vào để di chuyển.
Có điều ưu điểm duy nhất đó chính là sự mềm mại, thoải mái của nó đó.
Một thiếu nữ khác nằm sấp trên Vân Linh Giản tay chống má nói:
- Nghe nói lần này tam đại tông phái huy động không ít đệ tử tiến vào Vạn Nguyên lâm, sự tình yêu thú bạo loạn có vẻ khó khăn.
Nếu không thì Kiếm Trảm tông cũng không để cho nhiều đệ tử môn phái khác tiến vào nơi này như vậy.
- Đó là đương nhiên, yêu thú của Vạn Nguyên lâm không chỉ tính bằng ngàn vạn dễ dàng như vậy.
Nếu để những con yêu thú đó càn quét ra bên ngoài thì rất có thể biến thành thú triều, nhiều người vô tội sẽ tử vong.
Một thiếu nữ khác nghiêm trọng nói:
- Sự tình tới mức đệ tử ngoại môn như chúng ta còn được tham gia vào cũng đủ nhận thấy rồi.
Không khí lúc này có chút trầm xuống, dù sao họ giờ cũng hơi lo lắng.
Nhìn chung những thiếu nữ này căn bản chưa trải qua chém giết, giờ đây tuy là giết yêu thú nhưng ít nhiều có chút lo lắng một tí.
Thái Tâm Nhi chợt nói:
- Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để làm quen các mỹ nam tuấn tú của hai tông phái còn lại.
Nghe đồn nam tử của Kiếm Trảm tông đều là kiếm tu, bộ dáng vô cùng soái.
Vừa vặn nếu gặp được cho chúng ta bổ mắt.
- Haha, Tâm Nhi sư muội nếu để được sư phụ nghe được liền đem cái mông nhỏ của muội đánh cho sưng tấy đấy.
- Nhưng ngoài trừ việc ngắm mĩ nam ra thì ta có thể thu thập được các loại yêu thú đem về môn phái đổi điểm tích lũy.
Có cơ may gặp được một số dược thảo trân quý cũng không phải không thể.
Đây cũng là một hồi kì ngộ với chúng ta, liền nắm mắt thật tốt.
Một lời của Thái Tâm Nhi liền xua tan đi căng thẳng của các thiếu nữ xua tan đi.
Một đám thiếu nữ xinh xắn nô đùa với nhau.
Trong khi các nữ nhân đang hi hi ha ha với nhau thì một thiếu nữ dáng vẻ tách biệt hẳn với phần còn lại, diện mạo của nàng ta xinh đẹp trên tất cả những thiếu nữ trên Vân Linh Giản này.
Nàng ta khoanh chân xếp bằng, hoàn toàn không quan tâm tới những thiếu nữ kia nô đùa.
Nếu Hoàng Phủ Thiên ở đây có lẽ sẽ nhận ra thiếu nữ này, đó chính là Cổ Nguyệt mà hắn từng gặp khi xưa.
Cổ Nguyệt hiện tại từ khí chất tới khí tức đều đã lột xác hoàng toàn.
Nguyên khí mạnh mẽ bao quanh thân thể mềm mại kia chứng tỏ thực lực của nàng không tầm thường.
Huyền Nguyên cảnh trung kì, so với Hoàng Phủ Thiên còn cao hơn.
Bây giờ Cổ Nguyệt bây giờ không còn là thiếu nữ lấm lem bị người ta ức hiếp như khi xưa nữa.
Bây giờ nàng chính là cá chép vượt long môn, trở nên chói mắt khiến người ta khó lòng tiếp cận được.
— QUẢNG CÁO —
Xa xa một dãy núi trùng điệp phát ra khí thế hoang cổ tang thương.
Vân Linh Giản bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ từ từ đáp xuống.
Các thiếu nữ cũng không rảnh rỗi quan sát các phía xem có vấn đề gì không, Vạn Nguyên lâm là địa phương nguy hiểm họ phải đề phòng rồi.
Chỉ thấy địa thế của Vạn Nguyên lâm rất hiểm trở, hơi u ám đáng sợ làm cho sắc mặt của các thiếu nữ này cũng chậm rãi ngưng trọng thêm.
Đợi cho Vân Linh Giản rơi xuống đất, Thái Tâm Nhi lấy ra một cái túi, trong miệng lẩm bẩm các từ không nghe rõ, sau đó đám mây như bị hút vào trong túi đó.
Không mất quá lâu, Vân Linh Giản vốn lớn hơn mười trượng đã nằm gọn trong cái túi kia.
Cổ Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đi về phía trước, lần đầu hướng tới các sư tỷ muội kia nói:
- Lần này Cửu Thiên phái của chúng ta là giúp đỡ ngăn chặn yêu thú thoát ra, đồng thời tương trợ cho hai tông môn còn lại.
Nếu làm tốt thì có ban thưởng từ tông môn, đã có không ít đệ tử đã tiến vào Vạn Nguyên lâm rồi.
Có không ít người tiến vào so với chúng ta sớm hơn, nên không có thời gian để chậm trễ nữa, nếu muốn có thưởng tốt liền đem yêu thú làm loạn chém giết nhanh chóng.
Các thiếu nữ nghe xong cũng không nói gì thêm, như chờ Cổ Nguyệt chỉ huy.
Xem sức nặng của lời nói Cổ Nguyệt chứng minh hậu trường của nàng ấy không thể kinh thường được.
Các thiếu nữ di chuyển vào khu vực của yêu thú cấp Trung Cực vị.
Vừa đặt chân vào không bao lâu đột nhiên, Cổ Nguyệt sắc mặt hơi thay đổi, nói:
- Tất cả đề phòng, có yêu thú ở đây.
Các thiểu nữ khẩn chương, tốc độ không chậm, hai người tự lưng vào lưng vào nhau quan sát, vũ khí cũng lấy ra, tâm thế nghênh địch.
Không bao lâu mặt đất phát ra chấn động rất nhỏ, tiếp đó chấn động ngày càng nhiều, càng ngày càng kịch liệt.
Chấn động khiến mặt đất nhấp nhô như gợn sóng, sau một khắc liền nứt toác ra.
Một lượng lớn yêu thú giống một con thằn lằn từ lòng đất xuất hiện.
Chỉ thấy mấy trăm con thằn lằn lớp ngoài chằng chịt vẩy, mỗi con điều cao hơn thiếu nữ ở đây hai cái đầu, tứ chi tráng kiện, thân thể dài tới hai trượng, miệng mở to lộ ra hàm răng nhọn rợn người.
- Đó là yêu thú Giáp Tích Dịch ( Tích Dịch là con thằn lằn ).
Cổ Nguyệt đã nhận ra yêu thú này.
- Không nên dùng vũ khí với nó
Cổ Nguyệt nhanh chóng nói:
- Giáp Tích Dịch thực lực chỉ là Tiểu Cực Vị trung kì yêu thú.
Có điều bọn chúng ăn các loại vẫn thiết, kim thiết.
Trong miệng nó chứa khả năng ăn mòn mạnh, nếu bị cắn liền sẽ hỏng mất vũ khí! Lập tức sử dụng Hỏa Quang phù kết trận thành thành Ngụy Kim Ô trấn áp nó.
Các thiếu nữ lấp tức lùi xa ra, tay lấy ra một tấm phù lục lấp lánh hỏa quang, miệng lẩm bẩm pháp quyết.
Từng tờ phù lục kích phát, hỏa diễm trên phù lục sáng lên, liền thấy từng đạo hỏa phù bay lên cao liên kết với nhau biến ra hư ảnh một một con chim lửa lơ lửng ở trên đỉnh đầu của bọn họ.
Rít!!!!!
Kim Ô được ngưng tụ hai cánh vỗ mạnh, liền thấy dưới cánh chim bắn ra vô số tiêm thứ mà bay về hướng những con Giáp Tích Dịch đang xông tới kia.
Tiêm thứ như mưa rút xuống đám Giáp Tích Dịch, có điều chỉ ngây ra sát thương ngoài da cho đám Giáp Tích Dịch mà thôi.
Cứ tưởng đó là tất cả thì thì các mũi tiêm thứ đó nổ tung, từng vị trí của những con Giáp Tích Dịch bị tiêm thứ đâm vào lớp vẩy chợt nổ tung, liên tiếp.
— QUẢNG CÁO —
Vụ nổ vô cùng kinh khủng, đem những con Giáp Tích Dịch đó nổ thành mảnh nhỏ, chết không thể chết hơn được.
Những con Giáp Tích Dịch khác thấy đồng bọn chết thảm liền rút lui.
Các thiếu nữ nhìn tỉnh cảnh đó cũng thở nhẹ một hơi.
Lần đầu tiên xuất trận cùng nhau đã đầy lùi được yêu thú.
- Lớp vẩy của Giáp Tích Dịch có không ít giá trị, tuy bị nổ thành như vậy nhưng cứ đem những miếng tốt thu lại về tông môn đổi chắc có thêm điểm tích lũy của bản thân.
Thái Tâm Nhi nhìn cái xác chết yêu thú la liệt kia không sợ, trong mắt lóe lên tính toán lợi hại, sau đó vội vã chạy ra nhặt.
Đám sư tỷ sư muội cũng lắc đầu ngao ngán, nha đầu này chính gia thế không tầm thường vậy mà toàn ham các lợi ích nhỏ lẻ này đúng là kì quái.
Mấy người còn lại cuối cùng cũng học theo Thái Tâm Nhi đem nhặt lại các lớp vảy của Giáp Tích Dịch.
- Uy, Tâm Nhi thối phần đó của bọn ta mà, nhưng có mà tranh chứ.
…..
- Mặt đất đang chấn động kìa sư huynh.
Hoàng Phủ Thiên nhìn mặt đất chấn động, tiếp tới vỡ ra vô số động khẩu, từ động khẩu chỉ thấy từng cái xúc tu đỏ tươi như máu chui ra rất nhanh chụp về phía Hoàng Phủ Thiên.
Xúc tu này không mắt không mũi không tai nhưng lại có miệng, miệng to lớn mở ra muốn nuốt hắn vào trong bụng.
Hoàng Phủ Thiên không hoảng loạn, cầm Thiểm Lôi Kiếm chém ra Tức Long Lưu Ly Kiếm thức đầu Long Tức, trước kiếm pháp đó từng cái xúc tu quái dị kia nhanh chóng bị chém đứt.
- Đó là Địa Khâu Nhục ( Khâu là con giun đất ), thực lực Trung Cực Vị hậu kì yêu thú đó, manh mắn là trí lực nó so với yêu thú bình thường không tốt lắm, bằng không cực kì khó dây dưa.
Trảm Phá thành chủ nhìn các xúc tu lúc nhúc kia nói.
Mặt đất lại hở ra, vô số cái xúc tu từ trong kẽ hở lao ra tấn công tiếp.
Trảm Phá thành chủ mặt bình thản, nhất cước dậm mạnh xuống mặt đất một cái, xung quanh vài trượng mặt đất rung động.
Chỉ nghe trong lòng đất từng đạo thảm thiết vang lên, mơ hồ còn cảm thấy nhiệt quang truyền ra.
Ầm ầm!
Mặt đất tiếp tục nứt toác ra một cái hố bán kính năm trượng, lộ ra một bóng mờ giống một cục thịt viên lớn như ngọn tiểu sơn từ trong cái hố lăn ra bên ngoài, miệng không ngừng nhả khí xanh lục.
Cục thịt này làn da hồng bào lại có phân nửa bị sạm đen, nơi bị sạm đen chính là địa phương mọc ra xác xúc tu quái dị kia bị hỏa diễm thiêu đốt.
Đây hẳn là do Trảm Phá thành chủ ra tay.
Cục thịt viên từ dưới da mọc ra một con mắt to tới dọa người nhìn chằm chằm về Trảm Phá thành chủ, cái miệng trên xúc tu rít gào không thôi.
Trảm Phá thành chủ liếc mắt, chậm rãi vung cánh tay.
Một đáo hỏa diễm phát ra từng lớp sóng nhiệt quét tới Địa Khâu Nhục.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy không gian nóng lên trong vài hô hấp rồi tiêu tán, mà Địa Khâu Nhục lục nãy đã bị đốt thành cục than đen thui lui rồi.
Chết không thể chết hơn.
Nhìn Địa Khâu Nhục kia bị thiêu thành ra như vậy có chút tiếc nuối, nếu còn nguyên dạng thì có lẽ đem về đổi được một chút điểm cống hiến.
- Địa Khâu Nhục là loại yêu thú không có gì đặc biệt ngoài năng lực tiêu hóa kinh người.
Nó di chuyển trong lòng đất, có thể ăn đá, ăn đất thậm chí ăn được cả tinh kim.
Trái lại với khẩu phẩn ăn của nó trên người nó chẳng có gì có giá trị hết vì thế sau này gặp được nó thì mạnh tay mà giết.
Trảm Phá thành chủ đối với ánh mắt tiếc nuối của Hoàng Phủ Thiên liền nói.
Hoàng Phủ Thiên cười khổ, hắn hiện tại sao mà đủ khả năng săn giết yêu thú cấp bậc Trung Cực Vị hậu kì chứ, tìm đánh Huyền Nguyên cảnh hậu kì còn may ra được.
Trảm Phá thành chủ chuẩn bị đi tiếp đột nhiên linh hồn lực cảm nhận được bất thường.
Gã quay đầu nhìn tới một hướng xa xa, linh hồn lực “nhìn” thấy cách xa một dặm xuất hiện một đám chướng khí màu hồng đang lan tới kì lạ, không khỏi khẽ nhíu mày.
Vù vù
Trên người Trảm Phá thành chủ bắn ra một luồng kiếm quang màu đỏ phá không bay đi.
Kiếm quang nhanh như thiểm điện bay xa khỏi một dặm chém tới góc kia.
Hoàng Phủ Thiên giật mình vội vàng nhìn theo.
Hắn không thấy được chỗ cách đó một dặm nhưng vẫn nhìn thấy mơ hồ một thứ gì đó phun trào lên bầu trời rồi tan ra.
Thực tế chính là đám chướng khí kia bị kiếm quang xuyên qua, sau đó trực tiếp trấn áp.
Chỉ thấy đám chướng khí đó chợt bùng nổ rồi hóa thành cơn mưa rồi tan biến như chưa từng xuất hiện.
Trảm Phá thành chủ cảm nhận được đạo kiếm kiếm vừa rồi đã đả thương sinh vật trốn trong đạo chướng khí đó.
Nhưng vết thương chưa tới mức trí mạng nên để đối phương đào thoát mất rồi.
Gã dặn dò Hoàng Phủ Thiên:
- Xem ra đối tượng thứ hai của chúng ta cần tìm đã lộ mặt rồi.
Quãng đường tiếp theo ngươi hãy cẩn trọng một chút.
Có vấn đề gì thì dùng Huyết Quang độn đào thoát ngay đi.
Hoàng Phủ Thiên nghiêm túc gật đầu.
Cả hai di về phía trước, cũng không quá lâu liền tới vị trí xuất kiếm của Trảm Phá thành chủ.
Ở trên mặt đất các dấu vết sâu hắm bằng một ngón tay, rõ ràng do trận mưa vừa nãy lưu lại trên mặt đất cùng vách đá.
- Ngay cả đá hay mặt đất đều bị ăn mòn như vậy, độc tích trong chướng khí vừa nãy cũng không phải dàng vừa.
Hoàng Phủ Thiên quan sát không khỏi chấn động.
Tiếp tới hắn còn bị chấn động lớn hơn nữa, vì ở xa vài thước thôi có một cái vách động.
Trên vách động vẫn còn lưu lại làn chướng khí mờ nhạt như bị ăn mòn chưa tan, cửa động khoảng bốn tới năm trượng, ngoài chướng khí ra còn lưu lại vài vệt máu ở đó.
Đây chắc chắn là sinh vật bị Trảm Phá thành chủ đả thương rồi tạo ra một cái động này để mau chóng tẩu thoát.
Dựa trên kích thước của cửa động này này e rằng sinh vậy vừa trốn kia cũng phải to tới dọa người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...