Chỉ Tiếc

Yến Tuân nhìn Nguyên Thuần mang theo tấm thân bệnh tật đến tạ ơn, lại một lần nữa hoảng hốt, cho là nàng đang cười với hắn. Trong quá khứ, nàng vô cùng đáng yêu, hiện tại và tương lai cũng nên tiếp tục đáng yêu chứ không phải bộ dạng như bây giờ. Hắn đã hủy hoại nàng hoàn toàn, quãng đời còn lại hắn sẽ đối xử thật tốt với nàng. Yến Tuân lại một lần nữa lâm vào trong ôn nhu không biết từ đâu đến.

Nguyên Thuần không biết vì sao Yến Tuân lại thất thần, duy trì động tác tạ lễ không nhúc nhích. A Tinh ho khan một tiếng, mới khiến Yến Tuân hoàn hồn trở lại. Yến Tuân vừa cao hứng vì nàng đang bệnh mà vẫn đến thăm hắn, mà cũng bất mãn vì nàng đang bệnh mà vẫn ra ngoài. Hắn không nhịn được mà trách cứ mấy câu, nhưng lời lẽ nói ra lại giống hệt như ngữ điệu thời niên thiếu của hắn. Nguyên Thuần lại không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn chuyên tâm bắt mạch. Đôi mắt sắc của Yến Tuân thoáng nhìn qua ngấn đỏ trên cổ tay của nàng, khóe mặt giật giật, nhưng chỉ coi như không thấy. Trọng Vũ hồi bẩm lại nói rằng, sau khi thái y chẩn bệnh, Nguyên Thuần luôn vô ý thức lau cổ tay.

Nguyên Thuần không thấy sự bất thường của Yến Tuân. Yến Tuân đối với nàng mà nói, chỉ là người bệnh có thân phận cao quý mà thôi, nhưng mọi việc diễn ra tiếp theo vượt ra ngoài mọi dự đoán của nàng.

Yến Tuân không cho phép nàng tụng kinh niệm Phật, dẹp bỏ Phật đài, ép nàng nuôi tóc. Hai bữa ăn hàng ngày đổi thành ba bữa cộng thêm trà bánh trái cây. Thái y cứ cách ba ngày lại đến thăm khám bệnh cho nàng, mỗi ngày ngoài dùng thuốc bổ điều dưỡng còn cộng thêm châm cứu phần cổ họng, mục đích để khôi phục giọng nói và thân thể.


Lúc này nhóm tiểu cung nữ được Yến Tuân điều đến hầu hạ nàng đang bưng những khay y phục có màu sắc khác nhau, nhưng tất cả đều đang run rẩy. Nàng có thể nghĩ được Yến Tuân đã hạ cái mệnh lệnh gì. Nếu nàng không phối hợp, e rằng đám tiểu cung nữ sẽ phải chịu chết. Trong cung, người chết quả thực vô cùng dễ dàng, nàng so với bất kỳ kẻ nào đều biết rõ điều này.

Nhìn thấy hoa phục màu vàng nhạt, Nguyên Thuần chỉ cảm thấy đây mới thực sự là dằn vặt, là cực hình. Quá khứ thật vất vả nàng mới có thể buông bỏ, bị kẻ khác dùng cách thức vô cùng tàn nhẫn khơi lại. Nàng cảm thấy như có sợi dây gai đang một lần nữa trói thật chặt, dường như muốn thắt lấy cổ nàng. Nếu như tinh thần đã chịu tàn phá, như vậy chịu đựng thống khổ ngược lại có thể giảm bớt tâm thần gần như đã bị hỏng mất, nhưng Yến Tuân lại đưa tới những thứ này, ép nàng đón nhận, mới thực sự là tru tâm.

Yến Tuân không rõ Nguyên Thuần rốt cuộc muốn cái gì, trước đây không hiểu, hiện tại vẫn như thế.

Trọng Vũ thấy ánh mắt của Nguyên Thuần càng ngày càng trầm, quanh người bao quanh thanh lãnh, vội vàng tiến lên muốn nói mấy lời làm cho Nguyên Thuần có thể vui vẻ một chút. Như việc những thứ này đều do đích thân Yến Tuân phân phó chuẩn bị, ngay cả màu sắc, kiểu dáng đều do Yến Tuân tự mình lựa chọn, đốc thúc từng công đoạn. Trọng Vũ đột nhiên tới gần khiến Nguyên Thuần theo bản năng nghiêng người lảng tránh, cuối cùng hồi thần lại, tuyển y phục màu xanh đậm do tiểu cung nữ đứng ở xa nhất dâng lên.


Trọng Vũ ấp úng, không biết nên nói cái gì. Yến Tuân lệnh cho nàng đặc biệt vừa phải tạo ra y phục rất gấp, vừa không cho Nguyên Thuần biết, may mà trong cung có vị thợ thủ công cắt may vô cùng lợi hại, chỉ giả dạng làm cung tỳ gặp qua Nguyên Thuần, đã biết rõ vóc người đã cắt may được y phục. Yến Tuân nhớ rõ những yêu thích năm đó của Nguyên Thuần, nên đặc biệt chủ tâm vào những phục sức màu vàng nhạt. Số còn lại đều là góp lại cho đủ số lượng mà thôi. Món đồ màu lục chính là một trong số đó, nhưng Nguyên Thuần lại chọn nó. Tâm tư của Yến Tuân bị bỏ qua không thèm để ý, Trọng Vũ cảm thấy rất đáng tiếc.

Tăng bào Nguyên Thuần mặc hàng ngày đều bị lấy đi đốt sạch. Nguyên Thuần chỉ đành đem tăng bảo duy nhất còn sót lại cùng phật châu thả trong hòm thuốc mang kè kè theo người, mới miễn việc bị thiêu hủy.

Trong cung tiếng gió thổi không ngừng nghỉ. Chẳng biết từ lúc nào, lời đồn đãi lan đi tứ phía, nói rằng Yến hoàng kim ốc tàng kiều, giấu một tiểu mỹ nhân ở trong thiền điện, hậu cung cũng thiếu đi. Yến Tuân đau đầu vì bị Thục phi mượn cơ hội náo loạn hai lần, rầy la mấy câu cũng không giải quyết được vấn đề, có thể thấy được Thục phi vô cùng được sủng ái.


Nguyên Thuần không phải là kẻ ngốc, sẽ không có một ai để ý một người như nàng. Như chính nàng cũng đã từng nói với Nguyên Tung, một cánh hoa bị giẫm đạp, còn có thể trở nên cao quý được nữa hay sao? Còn có thể sao?

Nguyên Thuần trước vì thiện tâm nên mới bước vào cửa cung, kết quả lại đem bản thân vây khốn. Người đang muốn làm người khác cảm động, thường phải tự cảm động chính bản thân trước. Nói cho cùng, Yến Tuân bất quá chỉ yêu chính bản thân hắn, cũng như muốn hoàn thành giấc mộng Trường An, cho đến tận bây giờ hắn chưa từng hỏi nàng có nguyện ý hay không. Cũng đúng, hắn việc gì phải hỏi han nàng. Nàng cho rằng chẩn bệnh xong là có thể rời khỏi. Hiện tại lại trở thành con rối cho người ta tưởng niệm quá khứ, tựa như bình hoa dùng để trang trí căn phòng.

Cũng may kinh Phật còn lưu lại trong tâm trí của nàng. Mỗi khi cảm thấy hít thở không thông, cảm thấy đau khổ không chịu nổi, kinh văn có thể cứu rối nàng.Nguyên Thuần ở lại Yến cung hơn nửa năm, Thanh Hải truyền đến tin vui, Sở Kiều có hỷ. Lúc Trọng Vũ tới báo tin, trong lòng của Nguyên Thuần cũng không có gợn bất cứ ngọn sóng nào. Đối với nàng mà nói, chuyện này vốn nằm trong dự liệu. Trọng Vũ vốn tưởng tin này sẽ khiến Nguyên Thuần vui vẻ, nhưng lại bị phản ứng của nàng dội cho một chậy nước lạnh.

Yến Tuân quả thực vô cùng để tâm. Y phục được đưa đến cho Nguyên Thuần đa số đều là màu xanh thẫm. Thiên điện Nguyên Thuần đang ở lặng lẽ được sắp xếp với cung điện nàng ở khi còn nhỏ. Chỉ là thời điểm nàng giúp Yến Tuấn xoa bóp đầu đều dùng khăn nhúng vào nước thuốc thay thế cho đôi bàn tay. Thuốc sắc cho Nguyên Thuần nàng cũng không nhiều lời uống cạn sạch… Nhưng những chuyện này được tính thế nào đâu? Trọng Vũ luôn cảm thấy nỗ lực của Yến Tuân chỉ đổ lên một bộ thể xác, còn linh hồn bên trong sớm đã chết rồi.

Yến Tuân thật sự không biết rõ sao? Trên đời này làm gì có chốn nào có thể truy hồi mộng cũ?Khi Yến Tuân biết tin tức truyền đến từ Thanh Hải, có lẽ có chút cảm thấy tức giận, nên đã uống rất nhiều rượu. A Tinh và Trọng Vũ ở bên cạnh khuyên bảo không được.


Trên thực tế, đối với bệnh đau đầu của Yến Tuân, Nguyên Thuần và thái y đều từng nghiêm cấm hắn uống rượu, nhưng hắn chẳng mấy khi nghe theo. Nhưng hôm nay lại bất đồng, Trọng Vũ và A Tinh cũng đều hiểu rõ, tuy tận lực khuyên can, ai bảo hắn là bệ hạ, đâu ai dám ngăn hắn uống rượu?

Lúc bệnh đau đầu làm cho tỉnh giấc, Yến Tuân lại một lần nữa phạm phải sự hồ đồ. Hắn cầm kiếm chém lung tung, suýt nữa là người khác bị thương. Trọng Vũ lại theo bản năng đi tìm Nguyên Thuần. Nguyên Thuần vốn ở cách đó không xa, lúc nàng theo Trọng Vũ đến, Yến Tuân vẫn còn đang hét “Cút ngay! Ai cho phép các ngươi chạm vào nàng.” với dáng vẻ thê lương. Ngay cả A Tinh cũng suýt không chế trụ được hắn.

Một khắc thấy được Nguyên Thuần đứng ở cửa, Yến Tuân đột nhiên bình tĩnh trở lại, đao trong tay cũng rơi xuống đất. Không hiểu sao ai hắn cũng không nhận ra, ngoại trừ Nguyên Thuần. A Tinh thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận buông hắn ra. Nguyên Thuần đứng ngược sáng nên không ai thấy rõ sắc mặt của nàng, tựa hồ nàng đang sững sờ. Yên Tuân cũng không nhìn rõ được gương mặt của nàng. Đầu của hắn đau đến mức muốn nổ tung, nhưng hắn vẫn kiên trì lung la lung lay đi tới, trong lúc vạn vật đang chao đảo, hắn vẫn chuẩn xác ôm được Nguyên Thuần. Hắn ở bên tai nàng, không ngừng thì thầm, đừng sợ, Thuần nhi, ta sẽ giết hết bọn chúng, muội đừng sợ.

Một khắc đó, Nguyên Thuần đang nghĩ cái gì? Có lẽ là đang nhớ đến nhận định rất đúng của Vũ Văn Nguyệt, tại sao phải nhường hắn biết việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận