Chi Thần Điêu Đại Hiệp
Tô Thanh sau khi tẩy rửa thân thể, thong thả xuống tiền sảnh dùng bữa tối, nàng quả thật từ trưa đến giờ chưa có cái gì bỏ bụng, hiện tại đói đến đau dạ dày. Nàng gọi nhiều thức ăn hơn bình thường rất nhanh liền dùng đến no nê.
A Thổ từ ngoài dạo trở về, hắn muội muội đã tỉnh, bầu không khí hiện tại cực kỳ xấu hổ cả ba người đều đau đầu vấn đề đêm nay như thế nào ngủ trong khi phòng chỉ có duy nhất một cái giường?.
"Được rồi, bây giờ như vậy đi ngươi với ta phân ra ngủ trên sàn còn ngươi muội muội để nàng nằm trên giường" Tô Thanh lên tiếng giải vây.
"Như vậy không được, ngươi trên giường nằm còn ta cùng tiểu Miên..." a Thổ lời chưa dứt liền bị cắt ngang.
"Không được, ngươi muội muội thân thể chưa khỏe làm sao có thể nằm sàn?" Tô Thanh dứt khoát gọi tiểu nhị đem thêm hai cái chăn trải ra sàn.
Nhìn thiếu niên duỗi lưng nằm xuống a Thổ thở dài hắn đến thay muội muội chỉnh chăn.
"Quên mất ta có gọi một phần bữa khuya, ngươi muội muội khi nào đói liền có thể dùng" Tô Thanh lên tiếng.
"Đa tạ ngươi, a Viễn"
"Tiểu Miên có đói không?" a Thổ hỏi hắn muội muội.
Tiểu nữ hài gật đầu mắt nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên sàn.
"Được vậy ca đi lấy thức ăn, muội đợi một chút" a Thổ nhanh chân bước khỏi gian phòng.
Tô Thanh bị tiếng bước chân quấy nhiễu, nàng khó chịu đem hai tai bịt lại xoay người nhắm mắt nhập mộng.
Trời vừa hừng đông, a Thổ mơ màng tỉnh giấc hắn nhìn xung quanh gian phòng chỉ có mình và muội muội.
A Thổ ngồi dậy đến gọi muội muội tỉnh giấc cùng nhau đi dùng bữa sáng. Thiết nghĩ Tô Thanh đã rời đi từ sớm hắn cũng không thấy kỳ lạ dù gì lát nữa nàng sẽ trở lại thôi không cần quá lo lắng.
Hoàng Dung nhìn trước mắt thức ăn thật sự cảm thấy không ngon miệng nữa, ngược lại hình ảnh nữ hài thân thể đêm qua thật sự chân thật trong đầu.
Hoàng Dung lắc nhẹ đầu, tay day day thái dương để tỉnh táo, không được suy nghĩ lung tung nàng cùng lắm so với nữ nhi nhà mình chênh lệch vài tuổi, nhất định không được có suy nghĩ không đúng đắn.
"Tiểu thư, người không sao chứ " Lỗ Hữu Cước hỏi hắn thấy từ lúc trở về báo cáo tình hình cho bang chủ nàng liền rất kỳ lạ.
Hiện tại hai người đang giả danh nữ nhi của một thương nhân giàu có trong thành tuyệt đối không được để lộ thân phận nên bên ngoài hắn vẫn tuân thủ quy tắc gọi Hoàng Dung là tiểu thư.
"Không sao, hết hôm nay liền rời đi đi đại sự không thể trì hoãn" Hoàng Dung nói đem thức ăn đặt vào chén.
"Được" Lỗ Hữu Cước đáp hắn xoay người chuẩn bị xe ngựa.
Tô Thanh trên đường đi đến nhà gỗ trong hẻm trên người mang không ít đồ vật.
Nàng nhanh tay bắt đầu trang hoàn bên trong. Cứ thế ngày ngày Tô Thanh đều đến nhà gỗ dọn dẹp cùng trang bị những đồ dùng cần thiết. Mười ngày trôi qua cũng hoàn thành nhờ có sự hỗ trợ từ a Thổ hắn biết được nàng muốn mở một cái trà lâu nên muốn một tay góp sức. Nhờ vậy mà công việc cũng nhanh hơn nhiều. Hắn muội muội ngày ngày đều đi theo, nàng rất nghe lời, mỗi ngày đều nhìn ca ca cùng Tô Thanh làm việc mỗi khi làm xong đều sẽ mua cho nàng một cây kẹo hồ lô.
"Đa tạ ca ca" tiểu Miên tròn mắt nhìn thiếu niên mỉm cười tinh nghịch.
"Ngươi định khi nào khai trương?" a Thổ đem ghế gỗ cất vào trong hỏi.
"Hai ngày nữa" Tô Thanh đem bàn gỗ kéo gần cửa sổ nói.
"Ân, vậy đến lúc đó nhớ kêu ta, hai người nhiều hơn một người giúp đỡ" a Thổ cười cười.
"Được rồi, không thành vấn đề" Tô Thanh giơ tay a Thổ hiểu ý đem tay hắn đưa đến, cả hai cùng đập tay. Cái này hành động là Tô Thanh lúc còn ở hiện đại cùng bạn thân làm qua, nàng vô thức thực hiện với a Thổ về sau mỗi khi ăn mừng hay vui vẻ chuyện gì hắn đều sẽ cùng nàng đập tay.
Tiểu nữ hài ngơ ngác nhìn hai người kỳ lạ hành động mà giơ hai tay lên, Tô Thanh bị nàng bộ dạng chọc cười, đưa tay chạm vào nàng lòng bàn tay vui vẻ nói.
"Tiểu Miên cũng muốn đập tay sao?"
Bên trong nhà gỗ rộn ràng tiếng cười đùa rất náo nhiệt, bên ngoài trời chuyển tối thời gian một ngày trôi qua thật nhanh a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...