Chỉ Tâm Như Thủy

Hôm nay thời tiết thật ấm áp, Đạp Tuyết cũng cao hơn không ít, bốn chân như tuyết chạy nhanh như gó, tính tình ôn nhuận hiếm có, An Nhi yêu thích không thôi, mỗi ngày đều đút đồ ăn đút nước cho nó.

Thánh Vũ đế đã đáp ứng cùng An Nhi cưỡi ngựa, Thánh Vũ đế dắt Đạp Tuyết, An Nhi ngồi trên lưng Đạp Tuyết đôi mắt to không vì cười mà híp thành trăng khuyết.

“Có mệt không?” Thánh Vũ đế quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của y hỏi.

An Nhi dùng sức lắc đầu.

Thánh Vũ đế cưng chìu cười một tiếng, chợt vỗ lên bụng ngựa quát một tiếng giá, con ngựa như mủi tên chạy ra ngoài, An Nhi hoảng sợ hô to một tiếng, người lệch một cái mắt thấy y sẽ té xuống, Thánh Vũ đế phóng người lên ngựa ôm lấy An Nhi từ phía sau, đem y ôm vào trong ngực, gió rào thét bên người, An Nhi hoảng sợ tựa vào lòng Thánh Vũ đế miệng mở to thở hổn hển.

“Có phụ hoàng ở đây, sao có thể để ngươi ngã?” Hài tử ngốc!” Thánh Vũ đế điểm trán y.

An Nhi phản ứng kịp thời, nắm tay nhỏ nhắn nện lên lòng ngực kiên cố của Thánh Vũ đế, vừa xấu hổ vừa giận mạnh miệng nói: “Ta mới không có sợ!”

An Nhi bễu môi: “Ta cưỡi ngựa rất lợi hại! Năm đó Trục Phong ca ca cũng khen ngợi ta….”

Biểu tình Thánh Vũ đế nhất thời thay đổi, tức giận khó kềm chế, ôm lấy An Nhi bị lửa ghen đốt đến đầu óc mê muội, người cũng trở nên ác liệt.

An Nhi kêu thảm một tiếng, từ trên ngựa ngã xuống, cũng may thời tiết cuối xuân cỏ khá tươi tốt, tựa như một thảm cỏ dày được trải dưới đất, không làm An Nhi bị thương nhưng có thể vì An Nhi bị dọa sợ mở to hai mắt long lanh nhìn Thánh Vũ đế.


Thánh Vũ đế trầm mặt nhìn y, Thánh Vũ đế luôn là người bá đạo, trước kia An Nhi là hài tử của hắn, vì cố kỵ luân thường đạo lí cho nên bảo tồn được một ít lý trí. Hôm nay, An Nhi đã trở thành người của hắn, loại tình yêu này tựa như núi lửa kiềm nén rất lâu cho đến khi bùng nổ. Khi nghe thấy An Nhi  nhắc đến Tần Trục Phong, lửa ghen bùng cháy cơ hồ đốt sạch hết lý trí của hắn!

Nước mắt rất nhanh từ đôi mắt to của An Nhi trào ra.

Thánh Vũ đến lạnh mặt, ôm lấy An Nhi.

Đạp Tuyết đến gần như có slinh tính nhìn An Nhi, vui vẻ hí dài liếm liếm lòng bàn tay An Nhi.

Thánh Vũ đế đột nhiên nghĩ tới năm đó, lúc Trục Phong dạy An Nhi cưỡi ngựa, nụ cười kia của An Nhi có bao nhiêu ngọt ngào,chính là cưỡi trên lưng con Đạp Tuyết này! Thánh Vũ đế tức giận một chưởng đánh vào đầu Đạp Tuyết, đôi mắt to như lưu ly của Đạp Tuyết còn chưa kịp nhắm lại, thân thể to lớn đã ngã xuống co quắp mấy cái không nhúc nhích.

“Đạp Tuyết!” An Nhi nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống như trân châu.

“Không được khóc!” Thánh Vũ đế cứng rắn ôm lấy y, tức giận mang y rời khỏi thi thể Đạp Tuyết. An Nhi cuối cùng chỉ có thể nhìn đồng bạn chết thảm của mình.

Thánh Vũ đến ôm y về Ân Chu Uyển, lạnh mặt dùng khăn lau mặt cho y, lại không cùng y nói lời nào. An Nhi khóc đến cả người run rẩy, Thánh Vũ đế cừng rắn dỗ y, hai người vẫn không nói lời nào.

Đại khái đến giờ thân, đại thái giám mới truyền lời nói nhóm tú nữ mới đã được chọn vào cung, muốn mời hắn qua nhìn một cái, phân chia phẩm cấp. Đây vốn là thông lệ, từ khi có An Nhi việc chọn tú hắn không còn để trong lòng, hôm nay lòng đầy phiền muộn hơn nữa vì chuyện của An Nhi trong lòng có chút hối hận, lại lúng túng vì vậy gật đầu một cái, dịch tốt chăn cho An Nhi xoay người tời đi.

Sau khi Thánh Vũ đế rời đi, An Nhi xoay người nhìn đại thái giám: “Phụ hoàng chọn tú là ý gì?”

Đại thái giám mặt đầy tươi cười nói: “Bất quá chỉ là tầm phi của hậu cung, ba năm chọn một lần, năm năm phong thích một lần, phi tần chưa từng được sủng ái cũng có thể trở về. Tiểu chủ tử đừng vội, chờ ngày mười tám tuổi cũng có thể danh chính ngôn thuận thú vương tử phi.”

Trong một thoáng kia An Nhi cảm thấy lòng khó chịu, kinh ngạc nhìn đại thái giám run run hỏi: “Ngay cả phụ hoàng cũng muốn nạp phi sao? Phụ hoàng không cần ta?”

“Kia sao có thể? Bệ hạ hậu cung ba ngàn sao chỉ sủng ái một một tiểu chủ tử ngài?” Đại thái giám mỉa mai cười nói.

“Hắn… Hậu cung ba ngàn…” An nhi đau lòng, cổ họng đột nhiên cảm thấy ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, trước mắt tối sầm cái gì cũng không nhớ được.

Đại thái giám có chút nóng này, tiểu chủ tử là mệnh của bệ hạ sau gã có thể đắc tội được? Vội vàng đi thông báo cho Thánh Vũ đế. Khi Thánh Vũ đế hay tin vooin vàng chạy trở về, lại nhìn thấy sắc mặt An Nhi trắng bệch, nằm ở trên giường, cơ thể đơn bạc làm người thương tiếc, Thánh Vũ đế nhất thời luống cuống lập tức gọi ngự y, ôm An Nhi vào lòng thật chặc không ngừng gọi.

Không bao lâu, thái y quỳ đầy đật.


An Nhi vẫn chưa tỉnh.

Thánh Vũ đế tức giận không kiềm được quát mắng, một cước đá văng ngự y gần nhất.

Trần thái y đến lạnh lùng nhìn Thánh Vũ đế một cái để thùng thuốc xuống.

Thánh Vũ đế như gặp được cứu tinh, lập tức kéo cổ tay mịn màng của An Nhi đưa đến trước mặt ông.

Trần thái y bắt mạch, sắc mặt dần dần trầm xuống.

“Sao rồi!?” Thánh Vũ đế vội rống lên.

Trần thái y ngẩng đầu nhìn hắn thờ dài: “Trúng độc.”

“Đọc gì!” Thánh Vũ đế kinh hãi.

“Đa tình.”

Thánh Vũ đế cau mày một cái: “Đa tình là độc gì?”

“Tình độc, người vừa trúng độc triệu chứng giống như bị trúng xuân dược, nhưng sau khi mây mưa cơ thể liền bắt đầu suy nhược, không quá trăm ngày.”


“Làm sao giải?”

“Không có cách nào giải.” Trần thái y lạnh lùng nói.

“Không thể nào!” Thánh Vũ đế giận dử: “nếu không giải được, tất cả các ngươi đều phải chết!”

Những thái y kia nhất thời đều gào khóc cầu xin tha thứ.

Trần thái y thở dài: “Tội gì phải tạo thêm nghiệt? Đọc này tuy nói không có cách nào giải, người có thể chế độc này cũng là người có danh tiếng gần xa, nếu tìm được hắn nói không chừng còn có thể có cơ hội.”

“Là ai?” Thánh Vũ đế mừng rỡ ôm An Nhi thật chặc.

“Túc Vẫn Sơn, Li Phong lão.”

“Túc Vẫn Sơn?”

Trần thái y nhìn về hướng nam: “Đó là Cực nam bốn mùa như xuân….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận