Quân Khuynh Nhã chậm rãi thong thả nhẹ nhàng từng bước như mộc Xuân. Khẽ quan sát mọi người xung quanh đặc biệt vị Tứ đệ thần long thấy đầu không thấy đuôi kiếp trước. Đệ ấy thấy ta nhìn sang, ánh mắt độc đáo hẹp dài kia khẽ giương lên như phát hiện tân đại lục. Điều này khiến toàn thân ta không thoải mái.
Quân Như Thủy thấy nàng xuất hiện hơi kinh ngạc, chuyển sang căm tức, hai mắt láo liên, bộ dáng không cam lòng, rồi đột ngột nhếch mép than thở nói:
- Phụ thân, thực chất nữ nhi, có chuyện khó nói. Nay vì danh tiết của tỷ tỷ đành phải nói, con nhận được tin mật nói tam tỷ.. dạo gần đây buổi tối thường không ở trong phòng nên khi thấy bộ dạng che giấu của tiểu Vô Ưu, lo lắng không yên mới nhất thời nói chuyện không suy nghĩ.
Đồng loạt theo sau là tiếng hít hà, chấn kinh của đám nô tì, thị vệ trong phủ. Bọn họ cuối đầu lo sợ, liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ thối lui ra xa, không ngờ hôm nay lại nghe một bí mật động trời.
- Ăn nói hàm hồ!
Chưa để Quân Mộ Trì nói tiếp Hà phu nhân bắt được tín hiệu của Ngũ nữ nhi bèn giành trước, chạy ra la hét.
- Như Thủy, sao con có thể bịa đặt hủy hoại danh tiết tam tỷ con như vậy. Dù tam tỷ con tính tình cởi mở, không bị ràng buộc phép tắc lễ nghi nơi kinh thành, con cũng không thể bịa chuyện.. Còn không mau thu lại lời nói, tạ lỗi với tam tỷ của con.
- Nữ nhi không sai, dù phụ thân bênh tam tỷ, trừng phạt con, con cũng chấp nhận. Thế nhưng không có lửa làm sao có khói. Tỷ ấy không làm gương trước, lén lút nửa đêm ở bên ngoài. Trong viện của Tam tỷ lại nuôi một nam nhân lai lịch bất minh. Điều này khiến nữ nhi vô cùng bất an lo lắng.
Người xướng người họa nhìn như vị Hà Tịnh Nhu đang nói giúp Khuynh Nhã, nhưng không khó nghe ra ý ám chỉ, nàng tùy tiện, không biết tuân thủ nữ tắc, lễ nghĩa liêm sĩ.
- Các ngươi nói bậy. Tỷ tỷ ta..
- Tiểu Ưu!
Một âm thanh mềm mại, giữa đêm tối thanh tĩnh như tiếng đàn trời, cắt ngang lời nói của Vô Ưu, đồng thời khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng.
Quân Mộ Hiên nãy giờ chỉ đứng bên quan sát, có chút lo lắng, hai chân mày nhíu chặt, tay nắm lại thành quyền không ngờ vị muội muội ruột mới trở về không lâu lại bị người tính kế.
Quân Khuynh Nhã nàng nãy giờ vẫn một mực duy trì im lặng, không nói một lời, biểu tình vân đạm phong khinh* khiến mọi người bất giác đặt lòng tin lên người nàng.
(*) Ý nói thờ ơ lạnh nhạt như không liên quan đến mình.
Chỉ là lời nàng nói ra lại khiến lòng người dậy sóng, có giật mình, khó hiểu, có hoảng sợ bất an thay..
- Phải, Như Thủy nói không sai, đúng là buổi tối con có ra ngoài. Trong viện con có một nam nhân tên là Tần Hạo.
- Khuynh Nhã, con/tỷ!
Ách!
Há hốc mồm là trạng huống hiện giờ.
Hà Tịnh Nhu cùng Quân Như Thủy biểu tình sửng sốt nhìn nhau. Đây là ra chuyện gì?
Không phải một nữ hài khi bị người khác nghi ngờ danh tiết, phải khóc nháo, giải thích. Bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt, còn.. khiến bọn họ không hiểu nàng đang suy nghĩ gì, cần phải ứng đối như thế nào tiếp theo.
Đáng ra người nên tức giận, phản ứng kịch liệt khi nghe lời này phải là Quân Mộ Trì. Thế nhưng, ông lại điềm tĩnh, nhìn sâu vào ánh mắt trong suốt không tạp chất kia của nữ nhi.
- Tiểu Nhã, con có nên giải thích rõ hơn với ta không? Con ra ngoài làm gì? Vị Tần Hạo con nói là sao?
Khuynh Nhã thật có chút ngoài ý muốn, định bụng sẽ diễn gì tiếp hóa giải lời nàng vừa nói, không ngờ lại chạm phải ánh mắt từ ái, cổ vũ, như muốn nói "đừng ngại, ta tin con, con có ủy khuất gì cứ nói có ta chống".
- Phụ thân! Không phải sắp tới sinh thần của người sao ạ?
Toàn bộ người trong phủ lại đồng loạt có cùng nghi vấn, sao lại liên quan đến sinh thần ở đây?
- Ừ. Lẽ nào..
- Thật ra những năm qua con ở biệt viện trên núi, được một lão nhân chỉ một chút y thuật. Phụ thân sức khỏe mặc dù vẫn luôn tốt, nhưng con nghe nói gần đây thường không ngủ ngon giấc, hay nửa bên đầu. Tình cờ phát hiện một cây thuốc tốt, nhưng cần một thời gian mới hái được.
Mọi người lắng nghe tới đó lại gật gù biểu lộ cảm động, tam tiểu thư thật hiếu thảo. Nhưng họ vẫn có nghi hoặc nha. Không đợi lâu Khuynh Nhã đã giải đáp cho họ.
- Thật ra con muốn đào lên đem về nhưng chỉ là loại thuốc này, nếu rời khỏi nơi trồng sẽ không phát huy tác dụng vốn có. Nên lâu lâu lại ra ngoài thăm chừng không nghĩ đến.. Còn.
- Nói rõ hay, ai biết tỷ có làm gì khác không..
Chát!
- Quân Như Thủy, ai dạy con ăn nói kiểu đó với tỷ tỷ ruột của mình? Bà thật biết cách dạy con đấy!
Quân Khuynh Nhã nén một tiếng thở dài, có một ánh mắt nghi hoặc vẫn luôn nhìn chằm chằm, nàng biết rõ đó là ai, cảm thấy không tự nhiên.
Lúc này âm thanh có lực, lại nghiêm nghị lên tiếng.
- Tiểu Nhã, phụ thân biết con có tấm lòng, nhưng con không biết khuê nữ ra ngoài vào buổi tối sẽ tổn hại thanh danh, sau này xuất giá bị truyền ra nói vào?
- Con đường đường là nữ nhi của đại tướng quân uy phong thần võ, làm sao có thể giống những nữ nhi bình thường chỉ suốt ngày đóng cửa không thấy mặt. Dù vậy chuyện gì nên làm và không nên làm con biết.
Con cũng sẽ không làm người phải thất vọng, cũng sẽ không làm Quân tướng phủ mất mặt. Phu quân tương lai của con cũng phải là người hiểu rõ con nhất, nếu chỉ vì những lời đồn thổi mà nghi kị. Con đây cả đời không xuất giá.
Lời nói ra cứ như một quả bom càn quét, khiến mọi người lần nữa chấn kinh. Tam tiểu thư bề ngoài mảnh mai yếu ớt, lại có tính cách hào sảng không giống người thường, không thể nhìn bề ngoài được.
- Nói bậy, nữ nhi của ta sao có thể không xuất giá. Ai dám chê bai, nói bậy ta tuyệt đối không tha.
Nghe ông nói vậy, nàng hài lòng mỉm cười, ôm lấy cánh tay ông, xem mọi chuyện xảy ra nảy giờ chẳng ảnh hưởng đến nàng.
- Không phải con luyến tiếc người sao! Còn về phần Tần Hạo.. hắn là hộ vệ con thuê về, phụ thân gặp hắn rồi biết ạ.
Lúc này một thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Quân Mộ Trì, một thân sam y màu nâu đen, bộ dạng bình thường, nhưng khí chất thanh lãnh, cương trực, đặc biệt thành thật quy cũ, khiến ông định chất vấn, cũng đột nhiên không có lời gì để hỏi.
- Được rồi, ta đã hiểu rõ mọi chuyện. Cũng đã khuya rồi, nghe nói con bị cảm phong hàn. Có chuyện gì ngày mai rồi nói tiếp.
- Dạ!
- Phụ thân..
Như Thủy một bộ muốn nói gì nhưng thấy ánh mắt đầy lửa giận của ông bèn ngoan ngoãn im lặng.
Quân Mộ Trì chợt nhận ra gì đó, ông vừa phất phất tay vừa lạnh giọng cảnh cáo.
- Tất cả mọi người lui xuống đi. Chuyện hôm nay..
- Chúng thuộc hạ không nghe, không thấy gì hết.
- Tốt!
Nói rồi đám người hành lễ, bước chân như sinh phong* vội rời viện.
(*) Ý đột nhiên chân bước nhanh hơn thường ngày.
Từng người rời đi căn viện thoáng chốc vắng lặng, chỉ còn xót lại vài người.
Quân Mộ Trì nói thêm vài câu cũng rời đi.
Riêng vị đại ca cùng tứ đệ trước khi đi ánh mắt phức tạp, nụ cười kì dị nhìn nàng, cũng theo bước chân phụ thân rời khỏi Khuynh Sắc viện.
Ngay khi bọn họ rời đi nàng nhìn thoáng qua bọn người hầu trong viện, ánh mắt sắc bén, quét một vòng, môi khẽ mân, biểu cảm không rõ. Chỉ có nội tâm nàng hiểu rõ.
Là ai đã mật báo, rất nhanh sẽ tìm ra, việc hôm nay cũng không đáng nàng bận tâm, chỉ là nàng không vui, viện này cần có cuộc thanh tẩy mới được nhưng cứ để họ thong dong thêm ít ngày. Tìm ra sớm quá không thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...