Liễu nhị thiếu gia mở to mắt, giật giật cơ thể đau nhức, cảm giác sau cổ hơi đau. Mới nhớ tới hình như mình ngủ hơi lâu, tiêu rồi, muộn giờ bưng cơm cho phụ thân. Hắn cuống quít đứng dậy, chạy đến cửa mới phát hiện nơi này không phải là phòng của hắn.
Một giọng nói cất lên: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Liễu nhị thiếu gia quay đầu lại, mới phát hiện trong phòng còn có thêm một người nữa đang đưa lưng về phía hắn tao nhã uống trà. Hắn giật mình có chút sợ hãi, từ khi sinh ra đến giờ hắn rất ít khi ra khỏi nhà, lại càng ít tiếp xúc với người lạ, âm thanh run rẩy: "Ngươi...ngươi là ai? Đây là đâu?"
Liên Tích đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, hết sức dịu dàng: "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi."
Người này thật là đẹp, Liễu nhị thiếu gia hít vào một hơi, trên mặt người kia còn có nụ cười ấm áp, có lẽ là người tốt, hắn vẫn có chút thận trọng: "Vì sao ta lại ở đây?"
Liên Tích có chút do dự, có nên nói cho tiểu hài tử đơn thuần này biết rõ chân tướng hay không? Trong lòng hắn có chút không đành lòng. Nhưng hắn vẫn tàn nhẫn nói với chính mình, có cái gì không đành lòng, dựa vào cái gì mà hắn có thể sống đơn thuần vui vẻ như vậy, còn mình... "Nơi này là Tuý Hồng Lâu, Nhị tỷ của ngươi bán ngươi đến đây."
"Tuý Hồng Lâu là chỗ nào?" Liễu nhị thiếu gia biết hiện giờ Liễu gia không còn như xưa, bởi vì bệnh của phụ thân mà gia đình gần như sắp chết đói, bản thân mình cũng thành gánh nặng, bán hắn đi cũng là chuyện bình thường. "Có phải sau này công tử sẽ là chủ tử của ta hay không?"
Xem ra đứa nhỏ này chưa từng nghe nói qua về Tuý Hồng Lâu, còn đang nghĩ mình bị mua để làm người hầu. "Tuý Hồng Lâu là hoa lâu nổi tiếng nhất ở Đô Thành."
Vừa nghe đến hai chữ hoa lâu, rốt cuộc Liễu nhị thiếu gia không thể giữ bình tĩnh. Hắn có đơn thuần hơn nữa cũng từng nghe phụ thân nhắc qua về tiểu quan trong hoa lâu, đương nhiên đều là mắng nhiếc. Hắn không muốn, không muốn trở thành hồ ly tinh trong miệng phụ thân đâu. Chỉ trong nháy mắt nước mắt đã chảy thành sông, vì sao tỷ tỷ lại đối xử với hắn như vậy.
Liễu nhị thiếu gia bất chấp cầm ống tay áo của Liên Tích: "Van cầu ngươi, ta không làm tiểu quan có được hay không? Chuyện gì ta cũng biết làm, khổ cực thế nào ta cũng chịu được."
Công tử Liên Tích đương nhiên sẽ không để hắn đi làm tiểu quan, hắn mua Liễu nhị thiếu gia tới là vì muốn bán cho Liễu Nham một cái nhân tình, thay đổi hình tượng của mình trong mắt Liễu Nham. Cho nên bây giờ hắn phải đối xử thật tốt với Liễu nhị thiếu gia, để Liễu nhị thiếu gia có thể nói tốt giúp mình vài câu trước mặt Liễu Nham.
Liên Tích nhẹ nhàng ôm Nhị công tử khóc đến không thở được vào ngực, khẽ vuốt lưng hắn: "Đừng khóc, ca ca sẽ dốc toàn lực giúp ngươi."
Sau đó là mang đồ ăn ngon đến cho Liễu nhị thiếu gia, cùng hắn nói chuyện phiếm, từ đó cũng hiểu thêm không ít tình hình lúc trước của Liễu Nham ở Liễu gia. Nhưng chút tin tức này lại càng khiến hắn cảm thấy Liễu Nham thần bí hơn. Theo lời Nhị thiếu gia kể, Liên Tích cũng không tìm thấy một chút đầu mối chuyện nàng giả ngu. Một người ngu dại sau khi khôi phục thần trí lại có thể tài năng như vậy, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Không thể không nói, kinh nghiệm nhiều năm tiếp khách của Liên Tích thật phong phú, Liễu nhị thiếu gia không có tâm cơ rất nhanh liền coi hắn như ca ca tốt.
Liên Tích 'lơ đãng' nói cho Liễu Tam về chỗ ở của Liễu nhị thiếu gia, Liễu Tam đương nhiên là nhanh chóng báo cho Liễu Nham. Liễu Nham lại có chút giật mình. "Nhị thiếu gia ở đâu?"
"Ở Tuý Hồng Lâu." Bây giờ vừa nhắc tới Tuý Hồng Lâu, ba chữ này là Liễu Nham lại thấy đau đầu, nàng vẫn cảm thấy càng đến gần Tuý Hồng Lâu, thì càng đến gần âm mưu. Đây không phải lại là âm mưu của Liên Tích chứ? Thật sự là không thể không phòng.
Quân Lưu Niên ở bên cạnh đang ghen tuông lồng lộn, với trực của giác nam nhân, hắn biết nhất định công tử Liên Tích này có ý đồ với Liễu Nham, hắn lạnh lùng nói: "Nàng muốn đi Tuý Hồng Lâu ư?"
Liễu Nham biết hắn có chút bất mãn, nếu lúc này Quân Lưu Niên muốn đi tìm Đường Ninh, e răng nàng cũng phản ứng như vậy. "Dù sao đệ ấy cũng là Nhị đệ của ta, huống chi trước đây đệ ấy đối xử với tỷ đệ chúng ta rất tốt, ta không thể bỏ mặc đệ ấy mà không quản. Đó là hoa lâu, một nam hài tử ở đó, cả đời này cũng sẽ bị huỷ."
Quân Lưu Niên hiểu được mình có chút hẹp hòi, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, hắn chỉ nhìn Liễu Nham, không đồng ý cũng không phản đối.
"Nếu không chàng đi cùng ta nhé?" Liễu Nham không hy vọng hắn đi, có lẽ đây là một cái bẫy, có lẽ có nguy hiểm, nhưng nàng càng không muốn có hiểu lầm giữa hai người. Tự mình dùng toàn lực che chở hắn là được, cho dù là trả bằng sinh mạng cũng không tiếc.
Quân Lưu Niên không nghĩ tới Liễu Nham sẽ đề nghị như thế, vừa kinh hãi lại vừa vui vẻ, hắn thích Liễu Nham thẳng thắn như vậy, vì thế sảng khoái đáp ứng. "Chúng ta mau đi thôi, để lâu không biết còn xảy ra chuyện gì đâu."
Hai người cùng đi tới Tuý Hồng Lâu, Linh Nhi thông báo Liễu Nham cùng Quân Lưu Niên tới đây, Liên Tích vô cùng kinh ngạc, việc này không nằm trong dự kiến của hắn. Kế hoạch của hắn có thể thành công hay không là một vấn đề, Quân Lưu Niên ở đây khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nhiều. Nhưng có thể khiến Quân Lưu Niên biết khó mà lui.
Liễu Nham và Quân Lưu Niên ngồi xuống nhưng không đụng tới ly trà một lần, xem như có kinh nghiệm, trước đó nàng đã dặn dò Quân Lưu Niên không nên đụng tới bất cứ thứ gì trong phòng Liên Tích. Liên Tích có thể sẽ hạ độc xung quanh, khó lòng phòng bị. Liễu Nham không muốn cùng hắn dây dưa: "Giao Nhị đệ của ta ra đây."
Liên Tích giả bộ bất mãn: "Liễu tiểu thư, nàng coi như là khách quen của Liên Tích, ta là ai nàng còn không biết sao? Tiểu thư cho rằng là ta trói Liễu nhị thiếu gia của quý phủ đến đây sao?" Nói xong đưa mắt liếc nhìn gương mặt Quân Lưu Niên đã biến thành màu đen.
Liễu Nham thầm than, thật sự là mỹ nhân ngàn mặt, ở bên người khác là mỹ nhân yêu kiều quyến rũ, lúc không có người lại là kẻ âm mưu đen tối, đối phó với hắn thật vất vả: "Không có tin tức chính xác ta sẽ không đên tìm công tử đòi người, công tử không cần cùng ta tốn nước miếng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...