Liên Tích gật đầu, phân phó "Đi truyền thư cho Hoàng Di, nói người chúng ta
đã tìm được." Trong lòng hắn thầm nghĩ, Liễu Nham, một ngày nào đó nàng
sẽ là của ta. Không, nàng vốn là của ta. Có lẽ không nên gọi nàng là
Liễu Nham nữa, mà nên gọi nàng là Phượng Anh Tư.
Nắng sớm chiếu
rọi lên trên giường có hai người đang ôm nhau ngủ, Liễu Nham từ từ mở
mắt. Trong ngực nàng là mỹ nhân đang chìm trong giấc ngủ say, mỹ nhân ở
bên cạnh, ánh mặt trời rực rỡ, đây quả thật chính là điều hạnh phúc nhất của cuộc sống bình thường. Nhưng khi nàng tận mắt chứng kiến một mảnh
hỗn độn trên giường thì lòng nàng có một chút không đành lòng. Tối hôm
qua, nàng thật sự là hơi điên cuồng rồi, thậm chí cuối cùng ngay cả một
chút thanh tỉnh cũng chưa từng có.
Nàng nhẹ nhàng vén chăn rời
giường, đưa mắt xem xét thân hình Quân Lưu Niên, trên người hắn hiện ra
đầy dấu vết xanh tím, càng làm cho nàng xấu hổ. vùng bụng đầy vết loang
lổ, dưới lớp tơ lụa là thân hình có rất nhiều vết máu tụ. việc xảy ra
đêm qua là điều nàng mong đợi vô số lần, nhưng lại không thể để lại cho
hắn dấu ấn tốt đẹp. Ngày hôm qua bản thân mình, ở trong mắt hắn, là cái
dạng gì đây hả trời?
Liễu Nham có chút ảm đạm, thấy Lan Y đi đến. Nàng lập tức dùng chăn mền, che kín Quân Lưu Niên lại: " Lan Y, đi
chuẩn bị một chút nước tắm."
"Dạ." Cho dù Liễu Nham kịp thời che
lại, Lan Y vẫn thấy được đám y phục lộn xộn, người thông minh như hắn,
đương nhiên biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi.
Rốt cục thiếu
gia và tiểu thư đã ở cùng một chỗ, từ trong đáy lòng hắn cao hứng vì bọn họ, thiếu gia đã trở thành phu quân của tiểu thư rồi. Từ nhỏ hắn và
thiếu gia cùng nhau lớn lên, hắn thấy sau khi phu nhân qua đời thiếu gia đã khó khăn vất vả quản lý chuyện của Quân phủ, cho nên tâm nguyện lớn
nhất của Lan Y, chính là hi vọng thiếu gia có thể được hạnh phúc.
"Thiếu phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong."
Nghe thấy Lan Y xưng hô như vậy, Liễu Nham trố mắt ngạc nhiên mất một giây
đồng hồ, sau đó nàng mới rõ ràng, thật tâm Lan Y hi vọng bọn họ ở chung
với nhau, đã vậy nàng cũng không có gì giấu giếm nữa, nàng mỉm cười đáp
lại.
"Lan Y đi trước ăn điểm tâm đi!" Bị Lan Y nhìn thấu, Liễu
Nham vẫn có chút ngượng ngùng: " Tiểu Niên? ? ? Có thể phải ngủ thêm một lúc, không cần chờ chàng, mau đi ăn cơm đi."
" Được." Lan Y lui
ra ngoài, gài cửa lại, cái tin tức tốt này có lẽ phải đi nói cho Quận
chúa biết. Nói không chừng, có lẽ Quân phủ sắp sửa có thêm người rồi
cũng nên. Nghĩ đến tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia thân hình mềm nhũn, hắn không nhịn được bật cười.
"Lan Y, ngươi ở đây vui cười cái gì?"
Đột nhiên Lan trúc xuất hiện dọa Lan Y nhảy dựng, hắn phục hồi tinh thần lại, tức giận nói: " Lan Trúc, ngươi dọa ta rồi. Sao ngươi đi đến không có tiếng động vậy?"
Lan trúc rất ủy khuất: " ta ở bên cạnh ngươi một lúc rồi, vậy mà ngươi vẫn không chịu quay đầu nhìn ta. Ai da, ngươi gặp được chuyện gì cao hứng rồi hả?"
Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Lan Trúc, Lan Y thần bí cười cười : " không có gì, ta phải đến chỗ Quận
chúa, có lẽ người sẽ ban thưởng điểm tâm cho ta, cho nên ta rất vui vẻ." Biết Lan Trúc thích ăn nhất là điểm tâm, cho nên Lan Y cố ý đùa hắn.
"Thật sự? Thật sự?" Lan Trúc kéo ống tay áo Lan Y lại, làm bộ đáng thương cầu khẩn: " nếu có điểm tâm ngon, nhất định phải chừa cho ta một chút nhé." Hắn khoa tay múa chân: "một chút xíu là được rồi."
Lan trúc
giống như một con mèo nhỏ, làm cho Lan Y cảm thấy buồn cười: " được
được, sẽ không thiếu phần của ngươi, ta đi trước tìm Quận chúa đây."
"Đúng rồi, ta cũng có chuyện muốn tìm ngươi. Nghe nói tối hôm qua tiểu thư đi Túy Hồng lâu, cả đêm cũng chưa trở về, ngươi nói có phải tiểu thư thật
sự bị cái gì công tử Liên Tích kia mê hoặc hay không?" Nói xong hắn liếc nhìn về phía căn phòng của Quân Lưu Niên: " nếu như thiếu gia biết
được, nhất định người sẽ giận dữ nhỉ? ? ?"
Lan Y lấy tay chặn
miệng Lan Trúc lại : " Loại tin tức loạn truyền nhảm nhí như vậy, mà
ngươi cũng tin! Bây giờ tiểu thư đang ở trong phòng của thiếu gia, không cho phép ngươi nói lung tung nữa!"
"Tiểu thư ở trong phòng của
thiếu gia?" Lan trúc hơi nghi hoặc một chút, chỉ có điều hắn vẫn như cũ
biết điều gật đầu: " Uh, ta đã biết."
Liễu Nham đi vào bên
giường, nhẹ nhàng gọi Tiểu Niên. Quân Lưu Niên khẽ nhíu mày, tiếng gì
ông ông ông vậy, thật ồn ào. Hắn lẩm bẩm một câu: " ta muốn ngủ, không
cần để ý đến ta."
Thấy không gọi được hắn dậy, Liễu Nham bất đắc
dĩ lắc đầu, được rồi, nàng dùng khăn trải giường bọc Quân Lưu Niên lại,
ôm lấy hắn đi ra sau tấm bình phong phòng tắm, đặt hắn ở trong nước, sau đó chính mình cũng nhảy vào. Được làn nước ấm áp bao bọc, trong mộng
Quân Lưu Niên thoải mái nhịn không được khẽ thở dài.
Đêm qua nàng vẫn chưa kịp thưởng thức thật tốt, hôm nay tận mắt thấy, thân thể Quân
Lưu Niên thật sự là rất hoàn mỹ, bởi vì tắm rửa hiện ra màu đỏ ửng nhàn
nhạt, càng thêm mê người.
Liễu Nham từ bỏ tạp niệm trong lòng,
tắm rửa sạch sẽ cơ thể hắn. Trong đám đồ dùng mà Lan Y đưa tới, nàng lấy một cái khăn vải lau sạch người Quân Lưu Niên, tiếp đó dùng chăn bông
bọc lấy hắn, khẽ đặt hắn lên trên giường.
Hắn thật đúng là mệt
muốn chết rồi, tắm rửa như vậy mà vẫn chưa từng tỉnh. Liễu Nham vẫn luôn bên giường nhìn chăm chú khuôn mặt Quân Lưu Niên, thấy xem thế nào cũng không chán, cái tiểu nam nhân đặc biệt này, không biết từ bao giờ đã đi sâu vào trong lòng của nàng, mặc kệ là ai cũng không cách nào xóa đi
được.
Khi Quân Lưu Niên tỉnh lại đã là giữa trưa, hắn mở to mắt,
nhìn thấy Liễu Nham nằm ở đầu giường mắt nhìn mình không chớp. Nhớ tới
tối hôm qua, sắc mặt hắn đỏ bừng: " Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"
"Bởi vì ta thích! Chẳng lẽ Tiểu Niên không thích ta nhìn chàng như vậy?" Đối mặt với Lan Y thì Liễu Nham còn có chút cầm chừng, Nhưng mà khi nàng
thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Quân Lưu Niên, thì lại muốn trêu hắn.
Khuôn mặt Quân Lưu Niên càng đỏ hơn, gắt một tiếng: " vừa sáng sớm, sao nàng đã ăn nói lung tung rồi."
Liễu Nham ranh mãnh nở nụ cười: " Tiểu Niên, chàng nhanh nhìn ngoài cửa sổ
một chút, không phải là mới sáng sớm, mà nắng đã chiếu đến mông rồi.
Thân thể chàng có chỗ nào thoải mái không hay không ? Đói không? Ta đi
phân phó Lan Y chuẩn bị cơm."
Quân Lưu Niên khẽ cử động thân thể, không cảm thấy đau đớn, chỉ là eo có chút đau xót, chân hơi nhũn ra.
Khăn trải giường và đệm chăn đã đổi qua, hình như mình cũng mới được tắm rửa đã qua, tiết y cũng được đổi mới. Hắn trợn mắt nhìn Liễu Nham một
cái, oán thầm nói, không phải là do nàng hay sao.
Cái liếc mắt
thật là quyến rũ, làm cho cảm xúc của Liễu Nham càng lúc càng lớn, nàng
hôn lên trán Quân Lưu Niên một cái, cười khẽ "Tiểu Niên là đang quyến rũ Vi thê phải không? Vậy hôm nay chưa chắc chàng có thể xuống giường được đâu!"
"Nàng? ? ? Sắc phôi." Một câu nói này làm cho gương mặt
của Quân Lưu Niên đỏ ửng, hắn nghiêng đầu sang một bên, không thèm để ý
tới nàng.
"Được rồi, ta không đùa chàng nữa. Mau đi dùng cơm
thôi, không thể để bảo bối của ta đói bụng." Liễu Nham kéo Quân Lưu Niên từ trong chăn ra ngoài, giúp hắn mặc y phục và đeo hài, sau đó an trí
hắn ở giường, lót một cái gối ở sau lưng của hắn.
"Ta bắt đầu dọn cơm đây!" Đột nhiên Liễu Nham cảm giác được mình đã bị cái thế giới này đồng hóa. Trước kia nàng là một có chút không thích chủ nghĩa nữ quyền
này, khinh thường nam nhân ở đây giống như là chim non nép vào người
khác, thế cho nên nàng chuẩn bị làm gái ế, vậy mà nàng vẫn được phái nam ưu ái. Ngẫu nhiên có một vài nam nhân đối với nàng hâm mộ, nhưng cuối
cùng sẽ bị nàng dọa chạy mất.
Cho nên tại thời đại nữ cường nam
yếu này, nàng thấy không có gì tốt. Lúc ban đầu nàng thưởng thức Quân
Lưu Niên là bởi vì hắn giống như mình trước kia, nhưng bây giờ nàng lại
không hy vọng hắn kiên cường như vậy, nàng chính là muốn sủng ái hắn,
cho hắn quan tâm và yêu thương vô tận.
Có lẽ nàng có thể hiểu
được một chút, lòng của nam nhân ở thế giới kia rồi. Nàng thật sự không
phải là bởi vì bị quần thể ở đây đồng hóa, mà là nàng nhịn không được
muốn sủng hắn, muốn yêu hắn.
Khi thật sự ở cùng nàng, trong lòng
Quân Lưu Niên lặng lẽ mong muốn, có một nữ nhân cho hắn tình yêu. Từ đó
đau đớn của hắn đều tan thành mây khói, từ nay về sau hắn sẽ không còn
cô đơn. Sẽ có người khi trời mưa che dù cho hắn, khi hắn mệt mỏi giúp
hắn bóp vai, khi hắn khóc thì cho hắn mượn một bờ vai. Nương, người này
sẽ giống như người, yêu thương con giống như người yêu phụ thân vậy,
đúng không?
Liễu Nham bưng cơm vào nhà, sau khi dọn hết lên trên
bàn, thì ôm lấy Quân Lưu Niên, an trí trên ghế, trước đó trên mặt ghế đã được lót một cái đệm thật dầy. Quân Lưu Niên để ý đến hành động tỉ mỉ
của nàng, cảm thấy rất cảm động.
Sau khi ăn xong điểm tâm, vành
tai và tóc mai của cả hai lại chạm vào nhau một trận, cho đến khi Lan Y
tới báo tin với Liễu Nham là Quận chúa muốn gặp nàng, nói biểu tình của
Quận chúa rất nghiêm túc.
"Phụ thân tìm nàng có chuyện gì? Lúc
trước rõ ràng người còn khích lệ ta ở cùng với nàng, chắc có lẽ người sẽ không làm khó dễ nàng đâu, ta đi cùng với nàng!" Chưa bao giờ Quân Lưu
Niên tìm cách hiểu rõ nội tâm phụ thân, giống như lần trước khi hai
người cùng tâm sự vậy. Ngay cả khi Liễu Nham ở rể, người cũng không có
thương lượng thật tốt với hắn, mà là tự mình quyết định.
"Không
có chuyện gì, nhất định là phụ thân đã biết chuyện của chúng ta, dặn dò
ta nhất định phải đối đãi với chàng thật tốt, ta lập tức sẽ trở về,
chàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi! Lan Y, chiếu cố cho thiếu gia thật tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...