Trong lòng Lão Quận chúa nghĩ gì thì bây giờ nàng cũng không đoán được. Từ
lúc nàng mới bắt đầu bước vào cửa ông ta vẫn luôn quan sát nàng. Nghe
nói từ nhỏ tiểu thư Liễu gia bởi vì bị ngã bể đầu mà trở nên ngu dại,
nhà họ Liễu vẫn luôn tìm thầy hỏi thuốc, dò hỏi danh y, vẫn không chữa
khỏi bệnh của nàng. Từ khi hảo hảo hữu (bạn rất tốt) của mình, là Chính
quân* Liễu gia tức phụ thân của Nham nhi, sau khi qua đời, Nham Nhi và
đệ đệ của nó vẫn bị vị Chính quân bây giờ ức hiếp. Cho nên mình phải…
*Nữ tôn: Chính Quân tức chồng chính (giống vợ chính/ thê tử chính ở xã hội bình thường)
Thừa dịp lúc nàng cập kê, nghĩ biện pháp đưa nàng ra, cho nàng làm Thê chủ của con mình.
Ban đầu Liễu gia nói mặc kệ điều kiện gì cũng không chịu thả người, dù sao
ông và hảo hữu đã qua đời vẫn còn có chút tình cảm, hơn nữa Liễu gia ở
tại Đô thành cũng coi như là gia đình giàu có, trưởng nữ ở rể cũng làm
tổn thương mặt mũi nhà mình. Cuối cùng vẫn là dùng tiền lay động Chính
quân bây giờ, để ông ta thổi gió bên gối, cho nên Nham Nhi mới được gả
tới đây.
Nói cái gì kén rể, kỳ thật chính là thủ đoạn của mình.
Nếu không làm sao lấy được trưởng nữ nhà người ta đây. Còn nữa, một ngốc tử như nàng, nhi tử của mình nhất định không thích, đúng là đành ủy
khuất cho nhi tử của mình rồi. Nhưng để cho nàng ở trong nhà do chính
mình chiếu cố, cho dù phải chịu chút ủy khuất, rốt cuộc mình có thể giao phó với hảo hữu, không uổng phí ân tình của ông ấy đối với mình, hảo
hữu dưới cửu tuyền cũng có thể an nghỉ.
Nhưng hôm nay xem ra, tuy thân thể Nham Nhi gầy yếu, sắc mặt không tốt, ngược lại thật không nhìn ra được nó là người ngu dại. Đứa bé này trước kia mình đã gặp, là ở
trong tang lễ của bạn tốt. Lúc đó nó khoảng bảy tuổi, tang phục trên
người dính đầy bùn, không thấy một chút đau buồn nào bởi vì sự ra đi của phụ thân, nhìn bộ dáng của nó lúc đó là thật sự là rất ngu ngốc. Chẳng
lẽ có nội tình gì sao?
Trên bàn có lại một người có tâm tư khác, đối với ngốc tử trở thành Thê chủ của hắn ngoại trừ căm ghét thì chính là chán ghét.
Một bữa cơm trong đó mỗi người có một suy nghĩ riêng rốt cuộc cũng
nhanh chóng vượt qua. Ăn xong điểm tâm, mỹ nhân bị quản gia gọi đi. Liễu Nham vừa muốn rời khỏi, lão Quận chúa đã lên tiếng gọi nàng lại."Nham
Nhi, con lưu lại trò chuyện với phụ thân đi."
Trong lòng Liễu
Nham thầm bĩu môi, gọi một kẻ ngu nói chuyện với mình, thật là tức cười! Nhưng nàng vẫn phải lưu lại, chỉ sợ là không phải nói chuyện đơn giản
như vậy đâu, có lẽ là ông ấy đã phát hiện ra manh mối gì, chờ sau khi
gọi mình thẩm vấn sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Người trong đại sảnh đều
được lão Quận chúa phân phó lui ra ngoài, chỉ một lúc toàn bộ đại sảnh
còn lại lão Quận chúa và nàng. Lão Quận chúa chăm chú nhìn nàng một lúc, vẫn không chịu mở miệng loại cảm giác làm người trong suốt ở trước mặt
người khác thật không tốt. Nàng đi theo Lão Quận chúa tới nội đường
(trong phòng chính).
Ông đưa lưng về phía nàng, làm cho nàng
không thấy rõ biểu tình trên mặt của ông lúc này, chỉ bình tĩnh đứng tại đó."Nham Nhi, ta hi vọng con có thể coi nơi này là nhà của mình, ở đây
không ai có thể khi dễ con!" Lão Quận chúa sâu kín mở miệng.
Nhất thời Liễu Nham không biết đáp lời như thế nào.
Lão Quận chúa coi sự trầm mặc của nàng trở thành bi thương, trong lòng cũng ẩn chứa đau nhức."Nham Nhi, để con chịu khổ nhiều năm như vậy, phụ thân thật là có lỗi." Giọng nói rất bi thương cất lên.
Liễu Nham cảm
thấy giả ngu tựa hồ thật không có cần thiết: "Quận chúa, không nên tự
trách, những năm qua Nham Nhi vẫn còn may mắn là thường xuyên có cái ăn, không phải chịu ủy khuất gì cả."
Lão Quận chúa nghe Liễu Nham
trả lời mình rất thỏa đáng, biết rõ nàng nhiều năm nay vì tự bảo vệ mình nên phải giả ngu, mà không phải nàng bị ngốc thật, cũng lấy làm an ủi.
Xem ra đứa bé này là một người hiểu chuyện, rất lễ phép, vậy cũng không
coi là ủy khuất hài tử của nhà mình."Con vừa mới kêu ta là gì?"
Bây giờ Liễu Nham cũng đã rất rõ ràng, hẳn là lão Quận chúa này giao tình
với phụ thân của nàng không tệ, phụ thân đã từng có ân với ông. Cho nên
ông đối với mình chỉ là vì đáp tạ ân tình của hảo hữu mà thôi, không có ý gì khác. Chỉ là ân tình thế nào mà có thể để cho nhi tử của mình gả cho một người ngu dại như nàng cơ chứ? Nàng cảm giác mình không cần phải
miệt mài theo đuổi suy nghĩ trong lòng, dù sao chỗ này cũng không phải
là nơi ở lâu. Mỹ nhân tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn ngoan độc), nàng cũng
không muốn chết dễ dàng như vậy. Đợi sau khi nàng làm quen với hoàn cảnh nơi này, sẽ ròi khỏi đây. Ở đây có thể lấy phu, nếu quả như thật sự
không trở về được, có thể cưới một phu quân ôn nhu vừa ý nàng cũng tốt,
làm một nữ tử, sống hạnh phúc hết đời.
Nhưng lúc này nàng vẫn nên thuận theo ý tứ của lão Quận chúa, kêu một tiếng phụ thân. " Được, hài
tử, về sau ở chỗ này sống thật tốt đi!"
Liễu Nham hành lễ xong
sau đó yên lặng đi ra ngoài. Từ trước đến nay nàng sống ở đâu sẽ theo
phong tục của người ở đấy, nhưng cũng phải có giới hạn. Tình huống hiện
tại làm cho một người từ trước đến nay không tin quỷ thần như nàng mà
nói rất là hoang mang, nàng còn có thể trở về sao? Nếu như thật sự không thể quay về được, vậy nàng có thể ở chỗ này sống thật tốt không?
Không đi theo đường cũ trở về, nàng dễ dàng bỏ lại gã sai vặt, đi đến chỗ
thâm sâu trong phủ. Nơi này quả thật rất là lớn, đi nửa canh giờ còn
chưa hết. Liễu Nham đến một rừng cây, tán rất to che đi ánh mặt trời,
qua khe hở của các kẽ lá mới thấy một chút quang cảnh ở bên trên, không
thấy một bóng người. Nàng hít một hơi thật sâu, nằm xuống.
Rất
lâu không nàng không thấy được không khí trong lành mát mẻ như vậy rồi,
giống như khi còn bé. Khi đó ở đằng sau nhà bà ngoại có núi nhỏ và có
khe suối với rãnh mương, thời điểm mùa hè nàng sẽ đi bắt nòng nọc, thời
điểm mùa thu thì đi hái nấm, vô cùng thích thú! Cuộc sống như vậy đã
cách nàng rất xa không biết bao lâu rồi? Xa đến nỗi bản thân nàng cũng
không nhớ rõ. Ở trong hồi ức ngọt ngào, vậy mà nàng không hay biết mà
ngủ quên mất.
Chờ lúc nàng mở mắt ra, thì cũng đã là xế chiều,
hai canh giờ trôi qua. Vậy mà mình cũng có thể ngủ được một giấc an ổn
như thế, thật đúng là một người không có tim không có phổi nha, nàng
không khỏi tự giễu.
Xa xa, nghe thấy có người gọi Thiếu phu nhân, là gọi mình đi, nghe như âm thanh của Lan Trúc. Liễu Nham đứng lên,
phủi bụi trên người, đi về phía âm thanh phát ra.
Sau khi ăn điểm tâm, Lan Trúc phát hiện không thấy Liễu Nham, thời điểm ăn cơm trưa
cũng không thấy nàng xuất hiện. Đến tột cùng thì nàng đã đi đây? Sẽ
không phải là có chuyện gì xảy ra chứ. Không dám báo cáo lão Quận chúa,
sợ người lo lắng, vẫn là tự mình đi tìm. Hắn đã đi tìm khắp nơi, tại sao vẫn không thấy nàng? Hắn gấp đến độ muốn khóc lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...