Chỉ Say Mê Quân

Quân Lưu Niên có chút tức giận: "Chẳng nhẽ đại phu là nàng mời tới cho ta hay sao?"

Liễu Nham rõ ràng cảm nhận được cảm xúc biến hóa của hắn, đều nói lòng nữ
nhân như mò kim dưới đáy biển, giờ ở cái thế giới này, có phải lại biến
thành lòng nam nhi như mò kim dưới đáy biển rồi hay không? Lòng dạ của
Quân Lưu Niên thật sự là rất khó đoán. Nàng đành phải nghĩ đến cái gì
nói cái đó thôi "Sao ta lại không thể mời đại phu cho chàng? Dù sao đi
chăng nữa, ta cũng là Thê chủ trên danh nghĩa của chàng phải không?"

Trong lòng Liễu Nham thật sự là muốn vượt qua cả hai chữ 'Thê chủ', nàng hy
vọng trong lòng Quân Lưu Niên sẽ đối đãi với nàng như là người bạn đời,
nói như vậy, có lẽ đợi một thời gian nữa, không chừng Quân Lưu Niên có
thể sẽ tiếp nhận nàng, yêu nàng. Nhưng nghe thấy lời nói của nàng thì sự hứng thú của Quân Lưu Niên, toàn bộ đều tập trung ở mấy chữ 'Trên danh
nghĩa' này, hắn thấy xem ra Liễu Nham coi trọng hắn chỉ vì khế ước phu
thê này thôi, nàng sẽ không yêu hắn, sự tức giận nhỏ nhoi mới vừa phát
sinh, trong nháy mắt lập tức biến thành cơn giận dữ to lớn và sự ủy
khuất không nói ra được. Hắn bực bội phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại Liễu
Nham đang ngơ ngác suy nghĩ xem rốt cuộc nãy giờ đã xảy ra chuyện gì mà
thôi.

Mặc dù Liễu Nham từng là nữ sinh, nhưng lúc trước nàng chưa bao giờ giao du với bạn trai, cũng chưa từng được ai chiều chuộng qua,
cho nên nàng không rành cuộc sống giữa nam và nữ, vì vậy gặp phải tình
huống như thế này nàng có chút không thông suốt, chưa bao giờ Quân Lưu
Niên biểu lộ chân tình thật sự của mình nên càng làm cho nàng cảm thấy
mình không biết phải làm sao bây giờ. Quên đi, không đoán ra thì thôi,
nàng phải đi làm giúp hắn một chuyện, không thể làm chậm trễ thời gian
lâu như này được, nàng còn có chuyện chưa đi làm đây. Nàng dịch dung
khuôn mặt của mình thật đơn giản, nhìn vào gương nàng rất hài lòng, nhất định là không người quen nào của nàng có thể nhận ra nàng được.

Trước đó nàng đã đặt người ta làm cối đá, giờ này chắc là nó đã được chế tạo
xong rồi, nàng đã nhờ Tiểu Hỉ đi lấy về, để ở trong tiểu viện của Thái
bà bà. Không thể không bội phục tay nghề của vị sư phụ kia, quả thật cối đá kia làm cho nàng rất hài lòng. Tiểu Hỉ lại dựa theo phương pháp của
nàng dạy, xay đậu nành để làm thành sữa đậu nành, rồi dùng chút nước
muối để biến nó thành đậu phụ. Liễu Nham xách đậu phụ nàng tự chế đi đến Tụ Tiên Lâu, giúp đỡ Quân Lưu Niên cũng không thể ngang nhiên giúp đỡ
được, nàng sẽ bán cối đá và cách làm đậu phụ cho Tụ Tiên Lâu, tiền kiếm

được nàng có thể dùng nó đi mua cái tiểu viện, để khi mang đệ đệ Chỉ Vân của nàng ra ngoài, bọn họ còn có một chỗ tốt để đặt chân.

Vào Tụ Tiên Lâu, tiểu nhị lập tức ra nghênh đón nàng "Tiểu thư, người có mấy người ạ?"

Liễu Nham nhìn quanh một vòng, thấy hôm nay Tụ Tiên Lâu đúng là có chút vắng vẻ: "Ta muốn tìm một người đó là Trần chưởng quỹ."

Tiểu nhị thấy nàng không phải khách có hơi nản lòng, chỉ có điều vẫn duy trì sự lễ phép: "Người biết Trần chưởng quỹ của chúng ta hay sao?"

"Lúc trước ta chưa từng gặp qua bà ta."

"Tiểu thư thật xin lỗi, gần đây vì trong tiệm rất bận bịu nên Trần chưởng quỹ của chúng ta không rảnh, Trần chưởng quỹ đã dặn dò nếu người không quen biết đến hỏi thăm người, tất cả những người đó chưởng quỹ đều không
gặp, vậy xin mời Tiểu thư đi về trước đi." Tiểu nhị đang định đưa nàng
ra khỏi cửa.

Liễu Nham vẫn không nhúc nhích, từ trong ống tay áo
xuất ra mấy tờ giấy, hai tay đưa cho tiểu nhị."Ta chỉ muốn cùng Trần
chưởng quỹ nói chuyện về tình hình của Tụ Tiên Lâu, ngươi cầm cái này
đưa cho Trần chưởng quỹ xem, nếu như bà ấy vẫn không chịu gặp ta, lúc đó ta đi vẫn chưa muộn. Vị tỷ tỷ này, ngươi mang vào cho bà ấy giúp ta một chút có được hay không?"

Tiểu nhị thấy đây cũng không phải là
chuyện gì phiền toái, chỉ là một cái nhấc tay thôi, liền sảng khoái đáp
ứng nàng, xoay người đi lên lầu chuyển thư cho Trần chưởng quỹ. Tới
phòng của Trần chưởng quỹ, tiểu nhị đưa tờ giấy của Liễu Nham cho
nàng."Chưởng quỹ, dưới lầu có một vị Tiểu thư nói muốn gặp người, ta đã
cản nàng lại, nàng ta nhờ ta đưa cái này cho người."

Trần chưởng
quỹ vốn định liếc một cái, nhưng càng nhìn bà lại càng bị thu hút, bỗng
nhiên bà nóng lòng hỏi: "Vị tiểu thư này bây giờ ở nơi nào? Đã đi chưa?"

"Nàng chưa đi, còn đang đứng ở dưới lầu ạ, nàng còn đang chờ Trần chưởng quỹ quyết định xem có gặp nàng hay không."

"Ngươi mau mời nàng lên đây cho ta." Trần chưởng quỹ phân phó tiểu nhị mau mau xuống lầu, không đợi tiểu nhị ra cửa, bà đột nhiên đứng dậy, "Không
được, hay là ta tự mình đi xuống lầu như vậy mới tốt." Vừa nói xong bà

đã chạy luôn xuống lầu.

"Chưởng quỹ, người đi chậm một chút."
Tiểu nhị ở phía sau dặn dò, rốt cuộc trên tờ giấy đó viết cái gì, lại có thể khiến cho chưởng quỹ vội vã khẩn trương muốn gặp nàng.

Liễu
Nham ngồi đợi ở dưới lầu chỉ trong chốc lát, đã thấy trên lầu có một nữ
nhân hơi lớn tuổi vội vã chạy xuống, nếu như nàng không đoán sai, vị này chính là Trần chưởng quỹ.

Trần chưởng quỹ tuy là chạy vội xuống
lầu, nhưng khi đến trước mặt Liễu Nham lại lập tức khôi phục trấn định,
rất có khí thế, không hổ là Đại chưởng quỹ của Quân gia.

"Ngươi
chính là vị tiểu thư mới vừa rồi nói muốn gặp ta?" Trần chưởng quỹ sau
khi đứng vững, không lưu dấu vết quan sát Liễu Nham. Bà không nghĩ rằng
người có thể nghĩ được phương pháp kinh doanh như vậy lại là một vị Tiểu thư tuổi tác còn nhỏ, nước da hơi đen, tướng mạo xấu xí, nhưng khí chất lại làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, lại có chút cảm giác quen
thuộc. Dĩ nhiên, màu da này của Liễu Nham là do nàng tự tạo.

"Chính là vãn bối, vãn bối cố ý tới đây gặp Trần chưởng quỹ, là muốn xin tiền bối chỉ bảo cho mình." Liễu Nham khiêm tốn nói.

Liễu Nham khiêm tốn như vậy, làm cho Trần chưởng quỹ có ấn tượng tốt đối với nàng và càng có hảo cảm với nàng hơn: "Mời Tiểu thư lên lầu chúng ta
cùng nhau nói chuyện!"

Trần chưởng quỹ mời Liễu Nham ngồi xuống,
đưa mấy tờ giấy vừa rồi lại cho Liễu nham, sau đó cẩn thận nhìn vào tờ
giấy, bản thân bà vẫn còn có chút hoài nghi: "Những thứ này đều là do
Tiểu thư nghĩ ra sao?"

Liễu Nham rất muốn thành thực nói cho bà
ta biết những thứ này nàng không thể nào tự nghĩ ra được, mà phương pháp này là do nàng ăn cắp bản quyền của thế giới kia, chỉ có điều nếu bà ta hỏi cái này là do người ở đâu nghĩ ra, ngược lại càng khó giải thích
hơn, thôi dứt khoát lấy thành quả này làm của riêng vậy. "Là ta, chỉ có
điều tiền bối không cần khách khí gọi ta là Tiểu thư như vậy. Tiểu muội

họ Lâm, người gọi ta Ngọc Nghiên là được."

"Thật đúng khó có thể
tưởng tượng được, ta thật không ngờ được Ngọc Nghiên tuổi còn nhỏ lại đã có kiến thức như vậy, thật đúng là kỳ tài buôn bán!" Vẻ tán thưởng của
Trần trưởng quỹ đã bộc lộ hết qua lời nói."Không biết Ngọc Nghiên có
hứng thú gia nhập Tụ Tiên Lâu hay không? Vị trí Chưởng quỹ ở đây phải do ngươi làm mới đúng. Ta vẫn luôn muốn tìm một chưởng quỹ cho Tụ Tiên
Lâu, mà chưa tìm được người thích hợp, hôm nay gặp được Ngọc Nghiên, ta cảm thấy thật đúng là tiếc hận vì được gặp nhau quá trễ!"

Nếu
như Tụ Tiên Lâu không phải là sản nghiệp của Quân gia, thì không thể
nghi ngờ được đây chính là lối đi tốt nhất của nàng, Trần chưởng quỹ mời rất là chân thành. Nhưng Liễu Nham không thể nào đặt chân vào bất kỳ
việc gì của Quân gia được, nếu không Quân Lưu Niên cho là nàng có dụng ý khác, nàng sợ rằng chuyện này sẽ rất phiền phức. Nàng chỉ là muốn ở
thời điểm Quân Lưu Niên gặp phải khó khăn thì giúp đỡ hắn một chút, chỉ
như vậy mà thôi."Thật xin lỗi, Trần chưởng quỹ. Tụ Tiên Lâu là tửu lầu
lớn nhất ở Đô thành, ta chỉ là một tiểu nha đầu còn non nớt không thể
đảm nhiệm được chức vụ này, huống chi nhà ta không ở nơi này, ta cũng sẽ không ở lại Đô Thành lâu." Nàng uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Trần
chưởng quỹ.

Vẻ mặt Trần chưởng quỹ đầy tiếc nuối "Như vậy thật là đáng tiếc, chỉ có điều Tụ Tiên Lâu nhất định luôn hoan nghênh ngươi tới gia nhập." Bà dừng lại một chút: "Ngươi đã không muốn làm chưởng quỹ
của Tụ Tiên Lâu, vậy lần này ngươi tới đây làm gì?"

"Tiền bối là
người làm ăn, nên ta cũng không muốn vòng vo. Ta muốn dùng những phương
pháp này và một vài công thức nấu ăn, cùng với một số cách làm nguyên
liệu nấu ăn mới để đổi chút ngân lượng." Liễu Nham không nói gì nhiều,
mọi người chính là làm ăn, rốt cuộc nàng cần tiền làm gì, Trần chưởng
quỹ cũng không cảm thấy hứng thú.

"Hả? Nguyên liệu nấu ăn mới gì?" Chẳng lẽ còn có loại nguyên liệu nào mà Trần chưởng quỹ - bà chưa từng thấy ư?

Liễu Nham biết bà ta không quá tin tưởng mình, một tửu lầu làm ăn lâu như
vậy sẽ có vật gì mà mình chưa từng thấy qua. Nàng lấy tự chế đậu phụ ra, "Chính là cái này, đây gọi là đậu phụ, bởi vì nó được làm từ đậu nành."

Miếng đậu phụ trắng trắng mềm mềm kia quả thật đã làm cho Trần chưởng quỹ
thất kinh, bà vào nam ra bắc nhiều năm như vậy thật đúng là chưa từng
thấy qua, nghe nàng ta nói vật này gọi là đậu phụ, thật sự có thể ăn
được sao? Ăn nó sẽ có mùi vị gì đây?

"Tiền bối, người có thể thử một chút, nó có thể ăn, ta bảo đảm đấy."


Trần chưởng quỹ nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng còn có chút khích lệ,
lập tức lấy một miếng nhỏ đưa vào trong miệng tỉ mỉ thưởng thức phẩm
chất của nó, miếng đậu phụ này rất non mềm lại rất trơn, trong cổ họng
của bà vẫn còn nhàn nhạt mùi thơm của đậu: "Vật này làm được những món
ăn gì?"

"Cái này rất dễ nấu, nó có thể chưng, nấu canh. Ta sẽ
viết mấy tờ công thức nấu ăn, trong đó có cả cách làm kinh điển của nó." Công thức nấu Liễu Nham đặc biệt viết cách làm món đậu phụ ma bà (đậu
phụ cay), canh gà đậu phụ."Nguyên liệu nấu ăn mới, phối hợp với phương
pháp ta viết ra, ta tin nhất định thu nhập tháng này của Tụ Tiên Lâu sẽ
cao lên rất nhiều."

"Đậu phụ này quả thật không tệ, vậy không biết Ngọc Nghiên muốn bán bao nhiêu đây?"

"Năm ngàn lượng, không biết ý tiền bối như thế nào?" Mấy con số này Tụ Tiên
Lâu không tới nửa tháng sẽ thu vào được, là do sau khi Liễu Nham xem qua sổ sách mới quyết định, nàng cảm thấy giá này có thể sẽ ở trong phạm vi chấp nhận được của Trần chưởng quỹ."Ta bán phương pháp làm đậu phụ bí
truyền này cho Trần chưởng quỹ, thì ta có thể bảo đảm trừ Tụ Tiên Lâu,
thì những nơi khác sẽ không có loại nguyên liệu nấu ăn này."

"Giá tiền mà Ngọc Nghiên muốn coi như rất hợp lý, chỉ có điều năm ngàn lượng dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, ta không thể tự mình quyết
định, ta cần phải suy nghĩ và xin phép lão bản đã, hay là ngươi tự mình
đi nói chuyện cùng với lão bản của chúng ta đi."

Tự mình đi nói
chuyện cùng với Quân Lưu Niên ư? Hay là thôi đi!"Ta tin tưởng Trần
chưởng quỹ nhất định sẽ cho ta một câu trả lời hài lòng, không cần ta
phải tự mình đi."

"Nếu như ta nói chuyện xong với lão bản của ta, vậy thì ta phải đi nơi nào tìm ngươi đây?"

"Ta ở Đô thành không có chỗ ở cố định, như vậy đi, năm ngày sau ta sẽ quay
lại nghe Trần chưởng quỹ trả lời. Về phần năm ngàn lượng kia, trước tiên người có thể giao cho ta hai ngàn lượng tiền đặt cọc, số tiền còn dư
lại thì cuối tháng này người trả tiếp cho ta là được rồi. Nếu như nó
không có hiệu quả rõ rệt, thì số tiền còn thiếu lại ta sẽ không lấy. Như thế nào?"

"Đương nhiên là được." Trần chưởng quỹ cảm thấy cuộc mua bán này thật là không tệ, lập tức đi Quân phủ xin phép Thiếu gia.

Liễu Nham thấy đã nói xong chuyện làm ăn, liền rời khỏi Tụ Tiên Lâu. Nàng
quyết định tiếp tục đi dạo một chút, tìm mua một viện tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui