Chương 18: Vui vẻ chịu đựng
Edit & Beta: Lady
Trong giọng nói của Cố Mục Niên lộ ra sự thân mật làm tất cả mọi người càng thêm tò mò về mối quan hệ của Khương Dao với anh. Ánh mắt của Lâm Phi Lam nhìn tư thế thân mật của hai người họ, ngón tay sắp bấm vào trong lòng bàn tay.
Mấy giây sau, Lâm Phi Lam nhịn không được bèn hỏi: "Khương Dao, rốt cuộc cậu và Cố Mục Niên có quan hệ gì? Không phải cậu nói cậu và anh ấy không có liên lạc hay sao?"
Khương Dao còn chưa trả lời, Cố Mục Niên nhìn về phía Lâm Phi Lam ánh mắt lạnh đi vài phần giống như tảng băng.
Khương Dao cảm giác bả vai của mình bị ôm chặt hơn, đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn của Cố Mục Niên: "Xin lỗi, tôi không có thói quen giải thích chuyện của mình với người không quen."
Khương Dao nhìn mặt Lâm Phi Lam lúc xanh lúc tím, cười nhẹ, kéo tay Hách Bội Bội rồi nói với mọi người: "Tớ đi trước, các cậu ở lại chơi vui vẻ."
"Vậy được rồi, lúc nào lại hẹn sau." Tần Nhậm nói.
Khương Dao theo Cố Mục Niên rời đi, âm thanh huyên náo cũng dần dần tiêu tán, Cố Mục Niên cũng buông lỏng tay.
Khương Dao cong môi: "Đêm nay cám ơn anh đã tới đón em." Vừa rồi ở phòng bao, anh nhắn tin cho cô hỏi có muốn để anh tới đón cô hay không, cô đã đồng ý.
"Trùng hợp anh cũng đang rãnh." Anh ôn nhu nói.
Đến chỗ đậu xe, anh giúp cô mở cửa xe ra, bàn tay đặt ở trên đầu cô xoa một cái sau đó bảo cô ngồi vào xe.
Sau khi khởi động xe, Khương Dao tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút buồn ngủ.
"Có phải tâm trạng của em không được tốt đúng không?" Anh đột nhiên hỏi.
Khương Dao mở mắt ra, phát hiện anh đang nhìn mình. Khóe miệng cô chậm rãi nhấc lên tươi cười, nói: "Ừm, là có chút."
"Làm sao vậy?"
Cô thở dài, ngẫm lại vẫn nên kể chuyện cho Cố Mục Niên nghe một chút: "Anh còn nhớ lúc em học trung học có chơi thân với hai bạn nữ? Một là Bội Bội, hai là Lâm Phi Lam."
"... Ừm." Anh nghĩ nghĩ.
"Lâm Phi Lam chính là người vừa mới hỏi quan hệ của chúng ta là thế nào đấy. Em và cậu ấy đã tuyệt giao lúc học đại học năm nhất, cho tới hôm nay em mới biết được, từ lúc trung học cậu ấy đã bắt đầu không có thiện ý đối với em, chắc hẳn cậu ấy đã chán ghét em từ rất lâu."
"Ngốc, người ta dối trá em như vậy mà cho tới hôm nay em mới phát hiện?"
Khương Dao hơi đau khổ: "Em chính là người dễ gạt, được chưa?"
Giọng điệu Cố Mục Niên mềm nhẹ hơn một chút: "Bây giờ cô ta và em không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Em xem cho rõ, về sau cách xa cô ta một chút."
"Vâng."
Xe lái vào biệt thự, đến trước cửa nhà của Khương Dao, cô xuống xe thì nhìn thấy Cố Mục Niên cũng xuống theo.
"Còn có việc sao?" cô hỏi.
Anh đi đến trước mặt cô, đèn đường màu vàng chiếu vào gương mặt anh, đem mặt anh ánh lên thêm chút nhu hòa.
Khương Dao ngẩng đầu nhìn anh, càng thêm nghi ngờ.
Sau một lúc lâu, giọng điệu của anh trầm thấp, mở miệng nói: "Khương Dao, đừng không vui bởi vì người không quan trọng."
Cô vốn cho rằng anh muốn nói chuyện quan trọng gì đó, lại không nghĩ đến anh sẽ nói chuyện này. Cô cong môi, đột nhiên cảm thấy bao nhiêu điều phiền não ở trong lòng đều trở thành hư không, cô gật đầu: "Được rồi, em sẽ không buồn đâu."
"Đi lên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Vâng, anh ngủ ngon."
Cố Mục Niên nhìn cô đi vào nhà, sau đó anh mới quay người rời đi.
——
Một ngày cuối tuần tháng chín, lúc ấy Khương Dao đang học lớp mười.
Cố Mục Niên từ phương Bắc bay trở về thành phố T, trong giờ học buổi chiều ở nhất trung, anh đem một bức thư tình giao cho một cậu con trai.
"Đem bức thư này giao cho Khương Dao học ở lớp 10, nhớ kỹ nhất định phải giao đến tận tay của cô ấy..." Lúc anh nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ đỏ ửng, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Nam sinh nhận thư tình, chạy như bay đến khu lớp mười, nhưng Khương Dao lại không ở đây.
"Ôi chao, Từ Thành anh tới tìm ai đây?" Lâm Phi Lam đi tới.
Lúc này, chuông báo vào học vang lên, Từ Thành muốn mau về lớp chép bài, giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, nói: "Không có việc gì... Tôi tới tìm Khương Dao."
Lâm Phi Lam thoáng nhìn thấy cái gì đó trong tay anh ta, sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Đưa cho tôi đi, tôi đưa cho cô ấy, cô ấy đã đi lấy nước rồi. Sắp vào lớp rồi, bây giờ anh mau trở về đi?"
Từ Thành biết rõ Lâm Phi Lam và Khương Dao có quan hệ rất tốt, vì thế cũng yên tâm đem thư tình giao cho cô ta.
Lâm Phi Lam vụng trộm mở ra xem, khóe miệng tươi cười bỗng cứng đờ.
Sau một lúc lâu, cô ta đem thư tình bỏ vào túi, đi vào phòng học. Trong chốc lát Khương Dao trở lại, Lâm Phi Lam tỏ vẻ như không có việc gì nhìn vào sách vở.
Buổi chiều ngày hôm đó, Khương Dao cũng không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. Cố Mục Niên ở cửa trường học đợi cả một buổi tối, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Khương Dao đến.
Sau mấy ngày, anh bay trở về đại học, giống như bị người ta rút gân bóc kén, ban ngày không lên lớp, buổi tối ra ngoài uống rượu. Bạn cùng phòng không biết anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nửa đêm, một mình anh ra ban công hút thuốc, hết điếu này lại đến điếu khác.
Vài ngày sau, nghỉ lễ quốc khánh. Cố Mục Niên về nhà thăm, gặp lại Khương Dao, phát hiện ra cô không có gì khác biệt so với lúc trước. Anh thế mới biết, là cô cự tuyệt mình, anh cũng chỉ có thể giả vờ cho qua chuyện này.
Anh quyết định đem lòng thầm mến của mình đặt ở đáy lòng, không hề đi hỏi cô, cũng không muốn cô trở nên khó xử.
——
Sớm tinh mơ, Khương Dao đến công ty thì đã nghe một cái tin tức ngũ lôi oanh đỉnh*.
( *Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu đả kích vô cùng lớn )
Hoạt động thất lần này của các công ty thiết kế châu báu khác muốn mời nữ minh tinh làm người phát ngôn, tối qua truyền ra tin tức này, tin tức này ở trên mạng nhấc lên một làm sóng lớn. Khương Dao đã nhìn thấy tin tức này trên weibo từ sớm, lại không nghĩ rằng Chí Sinh cũng muốn mời nữ minh tinh này tới làm người phát ngôn.
Điều này cũng làm cho đợt thất tịch lần này của Chí Sinh phải mời được nữ minh tinh lớn mới đấu lại các công ty khác.
Nhưng mà kế hoạch này của công ty đều bị phá hủy, cho nên bây giờ người phụ trách bộ phận mở rộng sản phẩm cùng bộ phận marketing đều sứt đầu mẻ trán. Nếu như không làm tốt công việc quảng cáo, lần này Chí Sinh vẫn khó có thể thắng được.
Trong phòng hộp, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng. Ngay cả sắc mặt của Cố Mục Niên cũng rất nặng nề. Khương Dao nhìn anh, đột nhiên có chút đau lòng.
So những người khác anh là người sốt ruột nhất. Nếu bây giờ đi tìm ngôi sao phát ngôn, thì chắc hẳn là không kịp bởi vì thời gian bây giờ đang rất gấp rút. Chuyện này hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu của Chí Sinh.
"Cố Tổng, tin tức lần này thật sự quá bất ngờ, chúng ta không kịp phòng bị, nhưng trong cái rủi còn có cái may là chúng ta tạm chưa công bố ra ngoài là lần này chúng ta tuyển người phát ngôn, bằng không sẽ rất có hại cho Chí Sinh."
"Cố Tổng, bây giờ chúng ta định ra một cái phương án mới hoàn toàn, là tiếp tục tìm cái ngôi sao phát ngôn hay là vẫn mở ra các thủ đoạn tuyên truyền?"
Cố Mục Niên nhìn chung quanh một vòng, thong thả mở miệng: "Mỗi người đều nói nói ý kiến của mình đi."
Trưởng phòng bộ phận marketing nói: "Tôi đề nghị vẫn nên lựa chọn ngôi sao phát ngôn, có ngôi sao phát ngôn, thì cơ hội săn châu báu càng cao, hơn nữa IR và Bội Cẩm chắc cũng là lựa chọn ngôi sao phát ngôn có độ nổi tiếng rất lớn, chúng ta không thể thua bọn họ."
Một người lại nói: "Nhưng mà vấn đề về thời gian là rất lớn, chúng ta phải tìm đến ngôi sao phát ngôn, hơn nữa phải xử lý hậu kì, tôi lo lắng thời gian của chúng ta rất vội vàng sẽ không kịp tiến độ mất."
"Không thì có thể làm sao, không tìm người phát ngôn sao? Bây giờ phải kiên trì làm thôi, chúng ta bây giờ hết cách rồi."
Bên nào cũng cho là mình phải, mỗi người đều có ý kiến của chính mình, Khương Dao nghe xong, trong lòng cũng có ý nghĩ của mình.
Tất cả mọi người sau khi nói xong, Cố Mục Niên nói: "Ý kiến của mọi người tôi đều nghe được, nhưng mà tôi nghĩ..." Ánh mắt của anh rơi xuống trên người Khương Dao, khóe môi cong lên: "Nghe một chút ý tưởng của Khương Dao đi, vừa rồi em không có phát biểu ý kiến."
Anh vừa dứt lời, mọi người đều chuyển nhìn cô, trong ánh mắt của vài người còn mang theo tia khác thường. Sắc mặt của Khương Dao nóng lên, sao Cố Mục Niên lại gọi tên của cô...
Nhưng cô cũng nói ý kiến của mình: "Tôi cảm thấy chúng ta không cần phải dùng ngôi sao phát ngôn. Thật ra lễ thất tịch hằng năm, phương thức tuyên truyền đều là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, rất không đặc sắc. Có lẽ người tiêu thụ đã sớm sinh ra sự chán nản, lúc đó mọi người sẽ không xem tuyên truyền, vẫn chọn xem nhãn hiệu, ít nhất với tôi mà nói, tôi cũng sẽ không bởi vì một ngôi sao phát ngôn nào đó mà chọn nhãn hiệu châu báu. Nhãn hiệu châu báu danh nhân hiệu ứng không phải rất lớn. Mà nếu chúng ta có thể ở tuyên truyền ở phương diện đường vòng, có thể làm cho nhiều người chú ý đến sản phẩm của chúng ta."
Cố Mục Niên: "Vậy em nói chúng ta nên tuyên truyền như thế nào?"
"Tôi cảm thấy... Có thể dùng phương thức chân nhân câu chuyện để mở rộng. Ví dụ như chúng ta có thể chiêu mộ tình nhân, có thể là phổ thông, hoặc là có độ nổi tiếng nhất định, chọn dùng video ngắn, đem sản phẩm của chúng ta lồng ghép trong đó. Làm như vậy có thể càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người tiêu thụ, biểu đạt càng tốt ý nghĩa của sản phẩm chúng ta."
Khương Dao cảm thấy, nếu không có cách nào cao thượng vậy thì áp dụng gần với sinh hoạt hằng ngày một ít, nói không chừng càng có thể gợi ra điểm cộng.
Ý tưởng của cô vừa nói ra, rất nhiều người cảm thấy cái này có thể suy xét, tổng thanh tra phòng tài vụ nói: "Như vậy kết hợp hệ thống tuyên truyền trên mạng, phương thức so với tìm ngôi sao đại nói sẽ tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều. Hơn nữa trong quá trình chiêu mộ tình nhân cũng có thể thực hiện một chút cho người tiêu thụ, sẽ tăng cảm giác mong chờ ở người tiêu thụ nhiều hơn."
"Nhưng mà chiêu mộ tình nhân như vậy cũng quá lớn." Có người đưa ra nghi ngờ.
Khương Dao: "Đầu tiên tiến hành sàng chọn, cuối cùng tuyển đôi tình nhân... Đương nhiên sẽ rất vất vả."
Mọi người đưa ra ý kiến xong sẽ chờ Cố Mục Niên ra quyết định cuối cùng. Anh xoay xoay bút, cho ra quyết định cuối cùng: "Phương thức chiêu mộ tình nhân có thể thử một lần. Nếu muốn khắc phục khó khăn, đương nhiên phải có chút đặc sắc, vất vả cho mọi người rồi, khả năng làm như vậy sẽ càng thêm vất vả, nhưng mà chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Ngày đó sau khi xác nhận phương án tuyên truyền, trang web của Chí Sinh ra thông báo chiêu mộ tình nhân, chủ đề là "Thất tịch năm ấy, anh và em" .
Chí Sinh cho phần thưởng rất lớn, trong lúc nhất thời hấp dẫn rất nhiều tình nhân, trong đó không thiếu các đại V phát, tham gia.
Sau khi thời gian báo danh hết hạn, Chí Sinh tiến hành sàng chọn gần hàng ngàn phiếu báo danh, đầu tiên là tài liệu văn tự, sau là điện thoại cố vấn, lấy phù hợp với chủ đề thất tịch của Chí Sinh, cuối cùng chọn ra mười đôi tình nhân.
Việc bây giờ cần làm chính là tiếp tục sàng chọn, thông qua mặt đối mặt hiểu rõ các cặp tình nhân, cuối cùng chọn ra ba cặp.
Bây giờ mỗi người ở công ty đều bận tối mày tối mặt, lúc chạng vạng Khương Dao từ nhà máy cầm bản thảo ra, thì nghe mọi người nói đi phỏng vấn một đôi tình nhân ở thành phố T.
Khương Dao chủ động xin đi giết giặc, cùng qua đi hỗ trợ. Đi cùng với cô là một cái cô gái ở phòng điều nghiên, Vương Mật.
Mấy ngày nay mỗi ngày Vương Mật đều chạy ở bên ngoài, bỏ thêm không ít thời gian và sức lực, Khương Dao thấy quầng thâm mắt của cô ấy có chút nặng liền quan tâm vài câu.
"Không có việc gì, ngược lại là tôi rất thích công việc như vậy, rất lâu rồi mới có ý chí chiến đấu như vậy."
"Tôi còn tưởng rằng, các cô gái sẽ đối với loại này tuyên truyền có câu oán hận, bởi vì quá cực khổ."
Vương Mật lắc đầu: "Sao lại như vậy? Tôi cảm thấy lần này Chí Sinh nhất định sẽ thành công, sếp của chúng ta không phải là người bình thường đâu."
Hai người đã đi tới nơi, đôi tình nhân kia đã chờ ở giao lộ.
Cô gái là Vụ Hạnh, người con trai tên là Phía Nam Nam, hai người đều vừa mới tốt nghiệp, xem qua vẫn còn rất giống học sinh. Ở trên weibo cô gái này có 100 vạn fans là một nhiếp ảnh gia độ nổi tiếng rất cao, cô ấy cũng thường xuyên ở trên weibo cho chó ăn cẩu lương*, cho nên rất nhiều người biết bọn họ là một đôi.
( *Cho chó ăn cẩu lương: khoe tình cảm, show ân ái )
Nói vài câu chào hỏi xong, thì bọn họ dẫn tới nhà của bọn họ.
"Nơi này là nhà chúng em vừa mua. Em và Hạnh Hạnh ra ở riêng." Phía Nam Nam nói.
Khương Dao ngắm nhìn bốn phía, đã bị thiết kế của phòng này hấp dẫn: "Giấy dán tường này rất đặc sắc."
Vụ Hạnh cười nói: "Phía Nam Nam học bên thiết kế, những thứ này đều do anh ấy thiết kế, cái gì em cũng không hiểu."
Mọi người ngồi xuống ghế, Vương Mật bắt đầu phỏng vấn.
"Lúc hai người báo danh ghi là tiểu đồng học, đã quen biết với nhau từ sớm?"
Phía Nam Nam gật đầu: "Em và cô ấy là thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ đã rất quen thuộc, em thích cô ấy... Từ rất lâu, nhưng mà vẫn không dám nói, đến lúc tốt nghiệp trung học em mới làm rõ."
Vương Mật nở nụ cười, "Lúc ấy loại quan hệ kia vẫn là rất ngây ngô không phải sao? Vụ Hạnh cũng không có nhận thấy được cậu đây thích em sao?"
"Có một chút xíu ..."
Khương Dao ở một bên im lặng nghe, đồng thời ghi lại một ít. Đợi đến lúc phỏng vấn xong, đã là hơn tám giờ tối.
Sắc trời đã tối như đen như mực, hai người vừa đến nhà ga, chuông điện thoại di động của cô lại vang lên, cô nhìn xem là Cố Mục Niên.
Cô đi đến một bên nhận điện thoại, "Sao vậy anh"
"Em ở đâu." Đầu kia điện thoại hỏi.
"Em vừa rồi mới đi phỏng vấn, bây giờ chuẩn bị về nhà."
Cố Mục Niên: "Đem địa chỉ nói cho anh biết, anh đi đón em."
Khương Dao vừa định nói: "Không cần" nhưng do dự một lúc rồi cũng đem địa chỉ nói ra.
Cúp điện thoại xong, Khương Dao nói với Vương Mật: "Đợi lát nữa có người tới đón tôi, cô không cần chờ tôi, đi về trước đi nha."
Vương Mật trêu ghẹo: "Đã trễ thế này, không phải là bạn trai sao, hi hi?"
"Không phải... Là anh trai tôi."
"Cô có anh trai sao..." Vương Mật còn chưa nói xong thì xe buýt đã đến, cô ấy phất phất tay với Khương Dao rồi lên xe.
Khương Dao ngồi ở nhà ga chờ, hơn mười phút sau, cô nghe thấy một tiếng còi, ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc Maybach chậm rãi tới gần cô.
Cô mở cửa xe ra nhìn thấy Cố Mục Niên ngồi ở bên trong, cô cũng ngồi xuống.
Chu Mộc mở một bài nhạc nhẹ, đem tấm che kéo lên.
Khương Dao nói với Cố Mục Niên: "Thật ra, anh không cần đến đón em nơi này đến chung cư có xe công cộng đi thẳng đến."
Anh quay đầu nhìn về phía cô: "Quá muộn, không an toàn."
Trong giọng nói của anh tựa như không chứa một tia cảm xúc, nhưng lại làm cho lòng Khương Dao ấm áp lên, tâm tình cũng trở nên khá hơn. Cô và anh nói chuyện phỏng vấn hôm nay: "Hôm nay đôi tình nhân kia thật sự rất ân ái, anh biết không, người con trai kia thầm mến cô gái bốn năm, anh ta thật chung thủy."
Cố Mục Niên giật mình, đơ vài giây, bên môi như có như không mang theo ý cười: "Bốn năm đối với em mà nói là đã rất giỏi sao?"
"Đương nhiên, thế giới bây giờ lòng người thay đổi rất nhanh. Có thể chung thủy yêu một người, thật là khó."
"Nếu đủ thích, thì bốn năm chỉ như 1 ngày, đây là... Vui vẻ chịu đựng."
Khương Dao nghe Cố Mục Niên nói như vậy cảm giác giống như anh đã tự mình trải qua vậy: "Cố Mục Niên, sao em lại có cảm giác anh đối với việc này rất quen thuộc, như đã từng trải qua vậy?"
Đôi mắt anh hơi co lại, đáy mắt lóe qua một tia buồn bã, sau một lúc lâu lại thản nhiên trả lời: "Chỉ là do em suy nghĩ nhiều thôi."
Khương Dao chậc lưỡi, lại nhịn không được ngáp một cái, trong mắt lộ ra ánh nước thủy nhuận.
"Rất mệt sao, nghỉ ngơi một chút đi?" Cố Mục Niên nói.
"Vậy... Vậy khi nào đến anh nhớ kêu em" Mấy ngày nay Khương Dao ngủ cũng tương đối ít, giờ phút này âm nhạc lại dễ nghe, lại bắt đầu buồn ngủ .
Ba mươi phút sau, xe chạy đến tiểu khu. Chu Mộc nhìn về phía kính chiếu hậu,phát hiện Cố Mục Niên vẫn như cũ ngồi thờ ơ, còn Khương Dao ở bên cạnh giống như... Còn đang ngủ.
Anh ta vừa định mở miệng nhắc nhở Cố Mục Niên một tiếng, thì đã thấy anh mở ra cửa xe ra, anh bước xuống xe.
Mấy giây sau, cửa xe ở bên phía Khương Dao mở ra Cố Mục Niên đứng ở bên ngoài.
Chu Mộc còn tưởng rằng Cố Mục Niên là gọi Khương Dao dậy, ai ngờ, anh ta nhìn thấy Cố Mục Niên gập người lại một cánh tay đưa tới dưới đầu gối của cô, một cánh tay đưa đến bên hông của cô, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...