Edit: Pinkie
Chờ sau khi nữ sinh kia vào lớp, Giang Tùy quay đầu nhìn về phía Vân Thư, sờ sờ đầu cô, “Lần sau nếu em ấy còn khi dễ em thì em phải nói ngay cho anh, anh tới giúp em giải quyết.”
Vân Thư ngước ngửa đầu, tò mò hỏi: “Giải quyết như thế nào?”
Khóe miệng Giang Tùy mỉm cười, nhàn nhạt trả lời bốn chữ ——
“Lấy bạo chế bạo.”
Vân Thư còn chưa kịp phản ứng lại những lời này có ý nghĩa gì thì Giang Tùy đã thúc giục cô, “Được rồi, đến giờ học rồi, vào lớp đi nhé.”
Cô gật gật đầu: “Dạ vâng.”
Sau khi Vân Thư vào lớp, bạn ngồi cùng bàn tiến đến bên người cô, nhỏ giọng hỏi: “Thư Thư, người kia có quan hệ gì với cậu? Cực kỳ đẹp trai nha!”
Vân Thư nhìn về phía cửa, người đã đi rồi, cô còn đang suy nghĩ lấy bạo chế bạo mà Giang Tùy nói là cái gì, chẳng lẽ anh sẽ vì cô đánh nhau sao?
Hẳn là không có khả năng.
Cô thất thần trả lời một câu: “Một người anh.”
Bạn ngồi cùng bàn lại lặp lại một lần nữa, “Anh của cậu thật đẹp trai.”
Sau khi tan học, không ít người lại đây vây quanh Vân Thư hỏi về Giang Tùy, ví dụ như ——
“Vân Thư, anh của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Vân Thư, anh của cậu có bạn gái hay không?”
“Thư Thư, tớ có thể thêm WeChat anh của cậu được không?”
“……”
Vân Thư bị các cậu ấy hỏi đến đau đầu.
Trong lòng cô thầm nghĩ, lần sau không bao giờ để anh đến trường nữa.
//
Một tháng sau, kết quả thi giữa kỳ đã có, Vân Thư bất ngờ đứng thứ hai trong lớp.
Trên đường về nhà, Chúc Diệc Thanh khó có dịp khen cô: “Lần này cậu rất lợi hại, cách thời gian phân ban không còn lâu nữa, có thể phân ban vào đệ nhị, tuyệt đối là hắc mã.”
Khen không đến hai câu, Chúc Diệc Thanh lại bắt đầu nói quanh co: “Nhưng mà cậu cũng không thể kiêu ngạo, phải luôn nỗ lực, cố gắng học theo tớ, lần sau cố gắng lọt vào top 20 của ban khoa học xã hội, như vậy mới có cơ hội sờ tới cổng trường đại học A.”
Tuy lần này Vân Thư đứng thứ hai trong lớp, nhưng vẫn chỉ xếp hạng 70 trong trường. Muốn tiến vào top 20, thì càng thêm khó.
Nghĩ đến đây, cô nhăn mặt, nghĩ thầm về sau càng phải nỗ lực hơn nữa.
Về đến nhà, mẹ Chúc đã làm đồ ăn xong, hương thơm lan tỏa khắp bốn phía.
Chúc Diệc Thanh mới vừa mở cửa, mẹ Chúc ở trong phòng bếp đã nói: “Gọi Vân Thư đến đây cùng nhau ăn cơm, trong khoảng thời gian này, hai đứa học hành vất vả, làm cho hai đứa đồ ăn ngon một chút.”
“Dạ.”
Chúc Diệc Thanh buôn cặp sách, rồi đi đến nhà đối diện.
Vân Thư đang uống nước, Chúc Diệc Thanh đi tới cửa nói: “Mẹ tớ bảo cậu qua ăn cơm.”
Vân Thư biết tính tình của mẹ Chúc, nếu nói không đi, phỏng chừng đợi lát nữa mẹ Chúc sẽ cho rằng cô thẹn thùng nên sẽ trực tiếp qua đây gọi cô.
Nghĩ vậy nên cô lập tức gật đầu.
Vân Thư giúp đỡ mẹ Chúc dọn thức ăn, còn Chúc Diệc Thanh ngồi trên sô pha xem TV, mẹ Chúc lẩm bẩm nói: “Con xem con đi, về nhà là chỉ biết xem TV, cũng không biết lại đây giúp đỡ.”
Chúc Diệc Thanh “sax” một tiếng, “Con vừa mới giúp mẹ quét nhà đấy thôi.”
“Sàn nhà cũng không phải của mẹ, giúp đỡ cũng chẳng tính. Lười như vậy, về sau có đứa con gái nào sẽ thích con cơ chứ.”
Chúc Diệc Thanh nghe xong lời này, cũng không thèm phân minh, lập tức ngoan ngoãn giúp dọn cơm.
Trên bàn cơm.
Mẹ Chúc mở miệng hỏi: “Thư Thư, hôm nay không phải có kết quả thi sao, điểm số thế nào?”
“Khá tốt ạ!”
Chúc Diệc Thanh chen miệng vào: “Lần này cậu ấy rất lợi hại đấy, điểm cao thứ hai trong lớp.”
Mẹ Chúc cười nói: “Thư Thư giỏi quá, trong thời gian này học tập khẳng định rất vất vả, ăn nhiều một chút nào!”
“Cảm ơn dì ạ!”
“Không có gì, không cần khách khí với dì như vậy, nếu cháu muốn ăn gì, thì nói với dì một tiếng, dì đi mua cho hai đứa.”
“Cảm ơn ạ!” Đối mặt với ý tốt của mẹ Chúc, đáy mắt Vân Thư hiện chợt lóe một tia cảm động.
Mẹ Chúc cũng rất đau lòng cho cô.
Chúc Diệc Thanh đột nhiên cảm thấy chính mình giống như có chút dư thừa, cậu hét lên: “Mẹ, sao mẹ không hỏi xem thành tích của con như thế nào?”
“Thành tích của con có gì tốt để hỏi?” Mẹ Chúc đúng lý hợp tình mà nói.
Dù sao mỗi lần thi cử đều đứng nhất toàn trường.
Chúc Diệc Thanh cảm thấy cái nhà này vô pháp đối đãi, nháo loạn một hồi, mẹ Chúc cưng chiều gắp đồ ăn cho cậu, lại dỗ dành thêm vài câu.
Chúc Diệc Thanh sợ Vân Thư cảm thấy cậu ấu trĩ, nên vội vàng thay đổi, khôi phục bộ dáng thường ngày.
Ăn cơm xong, về đến nhà, Vân Thư nhìn thấy vài cuộc gọi lỡ của Giang Tùy thì lập tức gọi lại cho anh.
“Alo, anh ạ!” Cô giải thích: “Vừa mới đi ăn cơm, nên không có nghe thấy anh gọi.”
“Không có việc gì, chỉ là hỏi em một chút, lần này kiểm tra như thế nào.”
“Tạm được ạ, đứng thứ 2 trong lớp.”
“Thì ra Thư Thư lợi hại như vậy, lần sau phải nỗ lực, tranh thủ đạt hạng nhất.”
Vân Thư ngượng ngùng mở miệng: “Lần này đề thi toán tương đối đơn giản, lại có anh cuối tuần tới giúp em học bổ túc, nắm được trọng điểm, cho nên mới làm bài tương đối tốt, em cũng không biết lần sau còn có thể tiếp tục tốt như vậy nữa hay không.”
“Không cần tạo áp lực quá lớn cho chính mình, có nỗ lực thì tốt rồi.”
“Dạ, vâng!”
Sau khi nói chuyện về thành tích học tập xong, Giang Tùy đột nhiên hỏi: “Thứ bảy tuần này có một buổi tụ tập, em có muốn cùng tham gia với anh hay không?”
“Em sao? Có thể chứ?”
“Có thể, bọn họ nói có thể mang người nhà, nếu em đồng ý thì anh sẽ dẫn em cùng đi.”
Nghe được hai chữ “người nhà”, mặt Vân Thư bỗng chốc đỏ lên.
“Em đồng ý.”
“Vậy thứ bảy anh qua đó đón em nhé.”
“Vâng ạ!”
Vì thứ bảy cùng đi tụ tập với Giang Tùy, cho nên sau khi tan học hôm thứ sáu, Vân Thư còn cố ý lôi kéo bạn học đến cửa hàng quần áo cạnh trường học dạo một vòng.
Bạn học hỏi cô: “Sao mà đột nhiên cậu lại nhớ tới mua quần áo vậy?”
Ngày thường ở trường, Vân Thư đều mặc đồng phục, quần áo hằng ngày cũng không nhiều lắm, hơn nữa đều có chút cũ. Nghĩ đến muốn gặp bạn bè của Giang Tùy, nên phải ăn mặc đẹp một chút thì mới tốt.
Nhưng cô khẳng định sẽ không nói như vậy, tùy tiện tìm một cái lý do lừa gạt cho qua chuyện, bạn học cũng không hỏi nhiều.
Vân Thư cầm vài bộ quần áo mà cô thấy thích, đi phòng thử đồ để thay.
Mỗi lần cô đổi một bộ, bạn học đều nói đẹp.
Bà chủ cũng khen cô trời sinh giống như móc treo đồ, quần áo gì mặc trên người cô đều rất xinh đẹp.
Được khen trắng trợn táo bạo như vậy, Vân Thư xấu hổ nói cảm ơn.
Cuối cùng chỉ lấy một bộ váy màu lam, hợp với nước da của cô, mặc vào cũng tương đối thoải mái.
Sáng sớm thứ bảy, Giang Tùy ở dưới lầu chờ cô.
Vốn là muốn đi lên tìm cô, nhưng Vân Thư không muốn anh phải đi lên đi xuống, nên bảo anh đừng có đi lên.
Sao khi mặc đồ và buộc tóc xong, Vân Thư còn cố ý lựa chọn thêm một cái túi đeo chéo, cả người nhìn vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Khóa kỹ cửa xong thì cô vội vàng đi xuống lầu.
Khi Giang Tùy nhìn thấy cô thì ngẩn ra một chút, tầm mắt dừng trên người cô, một hồi lâu không có dời đi.
Vân Thư thấy anh luôn nhìn mình thì mở miệng hỏi: “Em mặc như vậy có khó coi lắm hay không?”
“Không có, thật xinh đẹp.” So với bất kỳ người nào mà anh từng gặp qua thì đều xinh đẹp hơn.
Vân Thư cong môi cười cười, lộ rõ má lúm đồng tiền trên mặt.
Giang Tùy ức chế tư tưởng rối loạn trong lòng, thấp giọng mở miệng nói ——
“Chúng ta đi thôi.”
“Dạ, vâng.”