Edit: Pinkie
Bởi vì Giang Tùy về lại đây, nên Vân Thư thành thật kiên định học tập, lúc kiểm tra cuối kỳ, dĩ nhiên có tiến bộ vượt bậc ngoài ý muốn.
Sau khi kết thúc kỳ thi kiểm tra, Giang Tùy ngay lập tức đóng gói đồ đạc ở ký túc xá gửi về thành phố A. Dù sao học kỳ tới thì ngoại trừ tốt nghiệp cũng không có chuyện gì khác, không cần phải thường xuyên trở về trường học.
Cả kỳ nghỉ đông, trừ bỏ luận văn tốt nghiệp, Giang Tùy chỉ còn chuẩn bị thi vòng hai, tuy rằng nhiệm vụ thoạt nhìn có chút nặng nề, nhưng mà đối với anh mà nói thì vẫn còn tốt.
Nhưng với Chu Ngạn thì không giống như vậy. Sau khi tốt nghiệp cậu đều bận rộn với đủ tổ quay phim khác nhau, đều là những nhân vật anh hùng. Sau khi quay xong một bộ thì có khi còn không nhớ nổi tên của những nhân vật đó.
Muốn thành danh, bạn phải chịu đựng, cũng không có biện pháp nào khác. Hơn nữa còn có luận văn tốt nghiệp, làm cho đầu của cậu phình to như của hai người bình thường cộng lại.
Cho tới hai ngày trước giao thừa thì Chu Ngạn mới trở về.
Giang Tùy cùng Vân Thư cùng đi tới ga tàu hỏa đón cậu, Chu Ngạn cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp đi tới ôm Giang Tùy.
“Vẫn là hai người trượng nghĩa.”
Ôm Giang Tùy xong, Chu Ngạn lại không nhịn không được mà qua đi sờ sờ đầu Vân Thư. Vân Thư ghét bỏ mà nói: “Anh Chu Ngạn, vuốt đầu thì sẽ không cao được.”
“Không sao, cao như vậy là tốt rồi. Có một câu nói gì mà…… Chênh lệch chiều cao là đáng yêu nhất, đúng rồi, chính là câu này. Hai người đứng chung một chỗ, một cao một thấp, rất đáng yêu.”
Chu Ngạn vốn nói một câu vô tâm trêu chọc, nhưng sau khi Vân Thư nghe như vậy thì đột nhiên cúi đầu. Giang Tùy cũng cảnh cáo trừng mắt nhìn cậu ấy: “Không được nói bậy.”
Chu Ngạn nhìn cô gái nhỏ đang thẹn thùng, ngượng ngùng nói: “Cô gái nhỏ, anh sai rồi, không nên lấy hai người ra nói giỡn, là anh không tốt, đừng nóng giận.”
Chu Ngạn dỗ dành Vân Thư giống như dỗ con nít, vừa dỗ vừa cầm đồ ăn trong túi đưa cho Vân Thư.
Vân Thư yên lặng nhận lấy.
Người trong nhà Chu Ngạn đã sắp xếp người tới đón cậu, nhưng cậu không về mà nhét hành lý vào trong xe rồi lôi kéo Giang Tùy cùng Vân Thư: “Đi, mình mời hai người đi ăn cái gì đó.”
Lái xe mở miệng hỏi cậu: “Thiếu gia, cậu không về nhà sao?”
“Không trở về, chú nói với bố mẹ tôi một tiếng, nói là tôi đi ra ngoài ăn cơm với Giang Tùy, không cần chờ tôi.”
Nói xong, cậu lập tức gọi một chiếc xe taxi.
Vẫn như cũ, là quán ăn khuya ở cổng trường Nhất Trung.
Sau khi ngồi xuống, Chu Ngạn liền nói: “Ở bên ngoài đã ăn qua nhiều món ngon như vậy, nhưng vẫn không quên được hương vị của nơi này.”
Bà chủ quán nghe được những lời này thì cười đến không khép miệng được. Sau khi nói chuyện phiếm với bọn họ vài câu, thì bà chủ còn cố ý tặng cho bọn họ một đĩa đậu phộng.
Chu Ngạn nói: “Nếu đã đưa đậu phộng, vậy lại cháu muốn hai bình rượu.”
Bà chủ đưa cho bọn anh ba cái ly, lúc Chu Ngạn đưa cho Vân Thư, Giang Tùy ngăn lại: “Em ấy không thể uống.”
“Đã không còn là cô gái nhỏ nữa, uống một chút hẳn là không sao đi? Nói nữa, chỉ là bia mà thôi, không sau đâu.”
Chu Ngạn nhìn về phía Vân Thư, hỏi cô: “Cô bé, em có muốn uống không?”
Vân Thư gật đầu, nặng nề mà “Dạ” một tiếng.
Giang Tùy thấy hôm nay khó được khi cô hăng hái như vậy, cũng không quản quá nghiêm.
Ba người vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
Chu Ngạn đột nhiên hỏi: “Chú Vân Tùng đã trở lại sao?”
Giang Tùy đáp: “Còn chưa ạ.”
Vân Thư lại nói tiếp: “Tới giao thừa mới có thể trở về.”
Chu Ngạn “A” một tiếng, “Vất vả như vậy sao, chú Vân Tùng là công việc gì thế?”
Giang Tùy trả lời: “Làm xây dựng, hình như là một công trình cấp bách, bị trì hoãn lâu rồi, vé về quê cũng không dễ mua cho nên mới về trễ như vậy.”
Chu Ngạn như suy tư gì mà “Ừ” một tiếng, lại nói: “Ngày mai chúng ta dẫn cô gái nhỏ đi dạo siêu thị đi.”
Như vậy sau khi Vân Tùng trở về cũng nhẹ nhàng một chút.
“Ừ, cũng được.”
Ba người lại nói chuyện tào lao một hồi lâu, Chu Ngạn cảm thán: “Hôm nay như vậy thật vui vẻ, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.”
Ngày thường, tửu lượng của Chu Ngạn không kém, nhưng hôm nay có lẽ là do ngồi tàu một ngày nên có chút mệt mỏi, dễ ngấm men say.
Giang Tùy đứng dậy muốn đi tính tiền, Chu Ngạn vội vàng ngăn anh lại, “Nói rồi, là tớ mời khách thì chính là tới mời, cậu vội vàng tính tiền làm gì, thật là.”
Giang Tùy đành để cậu ấy trả tiền.
Sau khi thanh toán tiền xong, cả người Chu Ngạn đều vui vẻ.
“Có phải cậu còn muốn đưa cô gái nhỏ về hay không, tớ với cậu cùng đưa về.”
Giang Tùy đáp: “Cậu đã mệt mỏi một ngày, đi về nghỉ ngơi trước đi, để tớ đưa em ấy về.”
Bước chân của Chu Ngạn có chút lắc lư, cũng không tiếp tục cậy mạnh, “Được rồi, tớ về trước.”
“Ừ.”
Giang Tùy đi về phía trước một chút, vẩy một chiếc xe taxi lại, giúp Chu Ngạn mở cửa ra, sau đó nói địa chỉ với lái xe.
Chu Ngạn mơ hồ nói: “Ngày mai tớ lại qua đây tìm hai người.”
“Ừ.”
Tiễn Chu Ngạn, Giang Tùy tiếp tục đưa Vân Thư về nhà.
Vân Thư thuê nhà ở gần đây, không xa, đi bộ khoảng mười phút là tới. Nhiệt độ ngoài đường có chút lạnh, cũng không có nhiều người.
Vân Thư rụt người lại, Giang Tùy lập tức hỏi: “Lạnh không?”
Vân Thư lắc đầu, “Không lạnh ạ.”
Giang Tùy nắm lấy cánh tay lộ ra bên ngoài của cô bỏ vào trong túi áo mình. Vân Thư sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh, tim chợt đập nhanh hơn.
Giang Tùy nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Mới vừa rồi, Vân Thư còn có chút lạnh, nhưng mà bây giờ, một chút cô cũng không cảm thấy, cổ bị bọc kín mít còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lòng bàn tay cũng vậy.
Nghĩ đến lúc nãy Chu Ngạn nói một cao một thấp rất đáng yêu, thì Vân Thư nhịn không được lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái.
Nhìn lén bị Giang Tùy bắt được, Giang Tùy hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Vân Thư nhấp môi: “Không có gì ạ.”
Sau hai phút yên lặng cước bộ, đột nhiên Vân Thư mở miệng hỏi: “Vì sao mà anh lại thi thạc sĩ ở đại học A?”
Cô cho rằng, anh sẽ không trở lại nữa.
“Em đoán thử đi.” Ngõ nhỏ mờ ảo, Giang Tùy ý cười nhàn nhạt nhìn cô, rất mờ nhạt, nhưng cô vẫn thấy được.
“Đoán không ra.” Vân Thư ăn ngay nói thật.
Giang Tùy ngẩng đầu nhìn vào không trung, bên trên đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, anh cười nói: “Anh cũng không biết.”
“Sao?” Vân Thư nghi hoặc nhìn anh.
“Chính là đột nhiên muốn trở lại.”
Đến cuối cùng Giang Tùy cũng không nói cho cô vì cái gì mà trở về, nhưng Vân Thư nhìn khóe miệng cong cong tươi cười của anh, thì cầm lòng không được mà sững sờ.
Giang Tùy đưa cô về tới cửa.
Vân Thư hỏi anh: “Anh không vào ngồi một chút sao ạ?”
“Không, ngày mai anh lại qua đây tìm em.”
Vân Thư gật đầu, “Dạ.”
Giang Tùy xoa xoa đầu cô, “Cô bé, phải thật tốt. Bây giờ anh đã trở lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì đều có thể tìm anh, không cần phải một mình buồn trong lòng.”
“Dạ, dạ!”
Hai người đứng ở cửa, Vân Thư cũng không đi vào, Giang Tùy ôn nhu nói: “Vào đi thôi, anh cũng muốn về, bên ngoài lạnh lắm.”
“Anh, anh chờ em một chút.”
Vân Thư vội vàng chạy vào.
Qua mười mấy giây, Vân Thư từ trong phòng chạy ra, trên tay còn cầm một đôi bao tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...