Edit: Pinkie
Buổi tối thứ sáu.
“Cô gái nhỏ, bong bóng đã chuẩn bị xong chưa?” Chu Ngạn mở miệng hỏi.
Vân Thư thổi xong quả bong bóng cuối cùng rồi buộc chặt, vội gật đầu nói: “Xong rồi, xong rồi ạ!”
Hôm nay là sinh nhật Giang Tùy. Chu Ngạn cố ý trốn học chạy tới đây, tính toán cùng với Vân Thu tạo cho anh một kinh hỉ. Hai người mua bánh sinh nhật, rồi lại mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Còn cố ý mua bong bóng để trang trí, ghép lại thành chữ Happy Birthday. Nhưng có hai chữ bị nổ do thổi quá mạnh, Vân Thu miễn cưỡng dùng băng dính dán những chỗ bị vỡ, sau đó gắn những chiếc đèn led màu sắc lấp lánh lên xung quanh, bling bling.
Nhìn qua có chút buồn cười, khẳng định không phải là phong cách mà Giang Tùy thích. Nhưng cũng đã làm rồi, Chu Ngạn vẫn là tự an ủi nói: “Anh cảm thấy khá xinh đẹp.”
Vân Thư nhấp môi liếc mắt nhìn Chu Ngạn một cái, nén cười. Chu Ngạn nhướng mày nói: “Chừa lại cho anh chút mặt mũi đi.”
“Dạ, đẹp.” Vân Thư trái lương tâm nói, qua vài giây, cô mở miệng hỏi: “Anh Chu Ngạn không phải anh cũng học lớp mười hai sao?”
Chu Ngạn gật đầu, “Ừ, làm sao vậy?”
“Vậy mà anh còn xin nghỉ.” Ở trong ấn tượng của Vân Thư, học lớp mười hai thì phải giống như Giang Tùy.
Chu Ngạn nói dối: “Dù sao cũng là tự học, không quan trọng.”
Vân Thư một chút cũng không tin tưởng cậu.
Chu Ngạn lại nói: “Nhưng mà, sau này em cũng không nên học anh như vậy nhé!”
Vân Thư ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng em cảm thấy anh Chu Ngạn rất tốt.”
Chu Ngạn lần đầu được khen, nhìn ánh mắt trong veo của cô gái nhỏ, có chút xấu hổ, sờ sờ đầu, nhận quả bong bóng trong tay Vân Thư dán lên trên vách tường.
//
Trước cửa phòng học.
Sau tiết tự học buổi tối kết thúc, toàn bộ khu phòng học đều vang vọng âm thanh ồn ào sau khi tan học. Trong lớp trọng điểm của Giang Tùy hầu như không có người rời đi. Sau khi lên lớp mười hai, bạn học trong lớp đều hình thành một loại ăn ý, không đến giờ tắt đèn tuyệt đối không rời đi.
Lão Hà, chủ nhiệm lớp, đột nhiên ở cửa gọi một tiếng: “Giang Tùy.”
Giang Tùy nhẹ nâng tầm mắt, lại nghe thấy lão Hà nói: “Em ra đây một chút.”
Giang Tùy đứng dậy, bóng dáng của cậu thiếu niên đi qua hành lang nhỏ, vẫn có không ít bạn nữ trộm ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Tùy đi theo lão Hà tới văn phòng, vừa mới tới cửa, thì thấy bóng dáng của Giang Tuyền Minh.
“Hai người nói chuyện trước đi.” Lão Hà nói xong liền đi ra ngoài.
Văn phòng rất lớn, bên trong ngoại trừ lão Hà là chủ nhiệm lớp, những người khác đều là giáo viên bộ môn nên ngày thường đều về tương đối sớm.
“Sao bố lại tới đây?” Giang Tùy lạnh nhạt hỏi.
“Tới hỏi chuyện học hành của con một chút.” Giang Tuyền Minh dừng một chút, lại nói: “Còn có hôm nay là sinh nhật con, muốn ăn cái gì, bố dẫn con ra ngoài ăn.”
Lời từ chối tới bên miệng rồi nhưng lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Giang Tuyền Minh, Giang Tùy vẫn đáp ứng: “Được.”
Bên cạnh trường có một phố ăn vặt, Giang Tùy tùy tiện tìm một cửa hàng xiên que nhỏ, đây là do lần trước Chu Ngạn lôi kéo anh tới ăn, chứ ngày thường một mình anh cũng không ăn mấy thứ này.
Giang Tuyền Minh hiển nhiên có chút không thoải mái, ánh mắt trầm xuống, nhưng nghĩ đến là hôm nay là sinh nhật anh, hai cha con thật vất vả mới ăn một bữa cơm, nên cũng không tức giận làm phá hư bầu không khí này.
“Gần đây cảm giác thế nào? Áp lực lớn sao?”
“Còn tốt.”
“Có mệt hay không? Nếu không bố để dì lại đây chăm sóc con.”
“Không cần.”
“Có muốn học đại học nào không, muốn đến thành phố nào?”
“Còn sớm.”
Giang Tuyền Minh vài lần cố ý tìm đề tài, nhưng đều bị giọng nói lãnh đạm của Giang Tùy làm cho nhụt chí. Nói đến cũng do thói quen, từ trước đến nay, ở bên ngoài Giang Tuyền Minh đều rất cường thế, nhưng mà ngược lại, ở trước mặt Giang Tùy thì càng ngày càng thận trọng hơn.
Ăn xong, Giang Tuyền Minh lái xe đưa anh đến dưới lầu.
“Con lên đây.”
Giang Tùy nói xong, thì bước chân lên lầu, đôi chân thon dài bị bộ đồng phục rộng thùng thình bao lấy, làm cho cả người cậu thêm nhỏ gầy.
Giang Tuyền Minh đứng yên tại chỗ nhìn anh một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng của Giang Tùy biến mất ở hành lang thì Giang Tuyền Minh mới khẽ thở dài một tiếng, gần như không thể nghe thấy được, sau đó xoay người rời đi.
Giang Tùy về đến nhà, đang muốn móc ra chìa khóa ra mở cửa, chìa khóa mới vừa chuyển động một chút thì…
Người bên trong lập tức cảnh giác.
Chu Ngạn nhẹ giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Vân Thư cũng nhỏ giọng: “Dạ xong!”
Ngay lúc cửa phòng bị mở ra, Chu Ngạn bật đèn lên, sau đó hai người cùng vỗ tay, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
“Vào bằng cách nào?” Đáy mắt Giang Tùy hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Cậu có để ở cửa một chiếc chìa khóa dự phòng, cậu quên rồi sao?” Lần trước Chu Ngạn tới tìm anh, ngồi xổm ở cửa đợi lâu như vậy, nên sau đó Giang Tùy đã đặt một cái chìa khóa dự phòng ở bên ngoài.
“Cậu mau lại đây thổi nến, đồ ăn đều đã nguội cả rồi.”
Chu Ngạn không chỉ mua bánh kem, mà còn mua một ít đồ ăn kèm, ai biết phải đợi lâu như vậy.
Giang Tùy giải thích một câu: “Tớ không biết hai người ở nhà.” Nếu biết, anh sẽ không đi ăn với Giang Tuyền Minh.
“Nói nhiều như vậy làm gì, mau tới đây thổi nến nào!”
“Được!”
Giang Tùy đi đến bên cạnh bàn trà, cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi một chút.
Sau khi thổi xong, Chu Ngạn lập tức quét một ít bánh kem lên mặt Giang Tùy.
Giang Tùy người cao chân dài, nhanh chóng túm chặt Chu Ngạn, ấn cả mặt Chu Ngạn xuống bánh kem.
Chu Ngạn hùng hùng hổ hổ nói: “Cái người này cũng ít độc ác đi, tớ hận cậu.”
Vân Thư vốn dĩ cũng muốn lặng lẽ lấy một chút, muốn bôi lên mặt Giang Tùy, nhưng sau khi nhìn thấy kết cục thảm thiết của Chu Ngạn, thì cô thực biết điều, dừng động tác trên tay.
Giang Tùy nghiêng đầu nhìn cô, “Muốn trét bánh lên người anh?”
Vân Thư nhanh chóng lắc đầu, trả lời với khát khao muốn sống mãnh liệt: “Em không có.”
Chu Ngạn cười cô: “Cô gái nhỏ, dũng cảm một chút, nói ra nội tâm chân thật của mình đi.”
Nội tâm lúc này của Vân Thư: Em không có, cái gì em cũng đều không muốn làm.
Chu Ngạn hận rèn sắt không thành thép nhìn cô, còn Giang Tùy mím môi cười cười.
Giang Tùy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng mở miệng: “Có em trét một chút đó!”
“Có, có thể sao?” Trong lòng Vân Thư một chút cũng không muốn biến thành như anh Chu Ngạn đâu.
Giang Tùy gật đầu.
Lúc này Vân Thư mới thử vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mặt anh một chút, một chút kem dính trên đó cũng không đáng là bao.
Chu Ngạn ở bên cạnh, chọc gậy bánh xe (1), nói: “Sao trước đây tớ không biết thì ra cậu yêu thương em gái đến như vậy đó. ”
(1) Chọc gậy bánh xe: là thành ngữ dùng để chỉ một kẻ nào đó lại phá bĩnh, đâm ngang, ngăn cản khi công việc của người khác đang tiến triển tốt đẹp.
Giang Tùy từ chối cho ý kiến.
“Thời gian không còn sớm, ăn chút bánh kem rồi nhanh về nhà nghỉ ngơi đi nhé!”
Cô gái nhỏ ngoan đến không thể ngoan hơn, gật đầu.
Sau khi Chu Ngạn lăn lộn một lúc, lại lặng lẽ trở về nhà, nếu như bị người trong nhà biết anh không chỉ trốn học, mà còn không về nhà, thì không biết sẽ càm ràm anh trong bao lâu.
Giang Tùy nhìn một mớ hỗn độn trong nhà, cười đến bất đắc dĩ.
Cái thằng Chu Ngạn này, chỉ lo làm, chưa bao giờ giải quyết hậu quả. Tối rồi mà anh còn phải tự mình lau dọn sạch sẽ.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh vừa mới xảy ra, thì Giang Tùy cầm lòng không được mà cong môi, nụ cười đầy trên mặt mà ngay cả chính anh cũng không phát giác được.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, Giang Tùy về phòng tiếp tục ôn tập.
Ngày qua ngày đắm chìm trong một đống bài vở.
Bài tập rất nhiều, nếu là đổi thành người khác, không chừng sẽ mắc chứng tự bế.