Bây giờ vẫn còn sớm, chỉ mới 10 giờ rưỡi, đây không phải là giờ đi ngủ mỗi ngày.
Giang Tu Viễn nằm trên giường, tay đang cầm một quyển sách để đọc, Tống Âm thì đang lướt weibo, chơi điện thoại.
"Cái phim buổi chiều em xem vẫn chưa hết, thế không xem nữa à?" Anh vừa cầm quyển sách vừa hỏi.
Tống Âm tay đang lướt weibo run lên một cái, xém chút nữa thì trượt điện thoại xuống bấm nhầm nút like.
Kiểu như cảm thấy câu hỏi này của anh thật kì cục, mắt của cô trừng lên một chút, tròn xoe, giống hệt quả nho đen: "Anh...!anh ở đây làm sao mà em xem được?"
Lông mày Giang Tu Viễn giương lên, hỏi ngược lại: "Rõ ràng hai ngày cuối tuần sau, anh cũng ở nhà, thời gian đến ngày em đi diễn còn chưa đến một tuần, vẫn còn thời gian để lãng phí sao?"
Tống Âm trầm ngâm một lúc, suy nghĩ, sau đó hỏi: "Vậy...!vậy em mang máy tính vào phòng đọc sách để xem."
Nhìn cô vừa nói vừa chuẩn bị đi, Giang Tu Viễn kéo tay cô lại: "Trong phòng đọc sách wifi không tốt, em xem một phút lại dừng 10 phút, không giống như xem ở đây.
Yên tâm đi, anh không làm gì đâu, không làm phiền em...! học tập."
Hai từ cuối cùng nói ra ý vị thâm sâu, niềm vui bị cố ý kìm nén lại, ngữ điệu của câu này nghe có vẻ không giống với bình thường.
Tống Âm bán tín bán nghi hướng ánh mắt về phía anh, sau khi nhìn anh nghiêm túc thực sự, không giống như đang đùa, mới bắt đầu xem xét độ tin cậy trong lời nói của anh.
Cuối cùng, cô quyết định vẫn cho bạn trai của mình một chút niềm tin.
"Vậy thống nhất, lát nữa anh xem sách của anh, em đeo tai nghe xem...!của em."
"Phim con heo" Ba từ này vẫn rất khó để nói ra, cô đỏ mặt đổi cách nói khác: "Em xem video của em, chúng ta không làm phiền nhau nhé."
"Được." Giang Tu Viễn đáp lại rất nhanh.
5 phút sau, Tống Âm mở máy tính lên, dựa theo cách vượt tường mà hồi chiều Chu Sanh Sanh chỉ, truy cập vào một trang web nước ngoài, tiếp tục xem tiếp nội dung mà trước đó vẫn chưa xem hết.
Lúc chuẩn bị bắt đầu xem, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vài lần.
Nhìn thấy anh thực sự không phát ra tiếng động gì, cúi đầu xuống, chuyên tâm đọc cuốn sách của mình, một chút sự chú ý cũng không hướng về phía bản thân mình nữa.
Tống Âm yên tâm đôi chút, đeo tai nghe vào và bắt đầu xem cái này với một thái độ học tập.
Nhưng không biết có phải do đeo tai nghe nên âm thanh nghe được chân thực quá, hay là bên cạnh đang có một người đàn ông, cô vừa xem vừa cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, tim đập "thình thịch, thình thịch".
Phản ứng còn mạnh hơn so với lần xem đầu tiên vào chiều nay.
Nhưng cô không nói gì cả, miễn cưỡng kìm nén sự bứt rứt trong người và trên cơ thể.
Phim con heo quả là phim con heo, trong phim đều chuyên quay những cảnh xxx đó, nhưng nếu hơn một giờ đồng hồ mà chỉ làm mỗi một động tác giống nhau thế thì quá vô vị.
Về sau Tống Âm mới phát hiện ra, trừ lúc ban đầu là kiểu rất thông thường đó.
Các tư thế về sau hình như càng ngày càng đa dạng, càng ngày càng độc lạ.
Khi nam chính trong phim lấy một hộp sữa chua đổ lên người của nữ chính, sau đó lại vào cái lúc...!đó đó, cô bống thở gấp hơn, khuôn mặt cũng theo đó nóng rực lên.
Khi nữ chính trong phim ngồi quỳ trước nam chính, lại là cái khúc...!đó đó, Tống Âm trực tiếp cảm thấy toàn thân mình không ổn.
Tuy rằng đã được làm mờ nhưng những động tác và tư thế ẩn hiện vẫn nhìn thấy được.
Quan trọng hơn là, cái âm thanh đó từ tai nghe đi thẳng vào màng nhĩ, chính điều này khiến người ta cực kì ngại.
Cô nghĩ đoạn phim đó của bọn họ làm sao có thể quay lại cái cảnh như thế này, thế là dứt khoát gỡ tai phone trên tai xuống, nhấp vào dấu thập đỏ ở trên cùng bên phải, thoát khỏi ra khỏi trình duyệt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Kết quả vừa quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh mình hưng phấn nhìn máy tính đang tắt, vừa cười vừa hỏi: "Không xem hết à, sao lại không xem hết?"
Tống Âm mặt đỏ lên, đem máy tính bỏ vào trong túi xách, đặt trên bàn ở bên cạnh: "Mức độ của phim này mạnh quá, không phù hợp với em, ngày mai em sẽ tìm một tập khác để xem."
Vừa nói cô vừa nằm xuống, lấy chăn đắp lên người: "Em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon."
Kỳ thực cô cũng chưa buồn ngủ lắm.
Chỉ là đơn thuần muốn dùng cách này để che giấu đi sự ngại ngùng của bản thân, cũng như để lấy lại tâm trạng, chỉ là cô đánh giá sai lầm lòng tốt của người bạn trai.
Lúc nhắm mắt, Tống Âm cảm thấy trên má không ngừng truyền tới hơi thở nhẹ nhàng, giống như lông chim nhè nhẹ vuốt qua, cảm thấy hơi hơi nhột.
Thế là cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của người đàn ông đang cách mặt mình không quá một gang tay.
Lặng người trong giây lát, cô hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Khóe miệng Giang Tu Viễn hé một nụ cười hỏi: "Em ngủ được không?"
Đây là một câu hỏi, nhưng hiển nhiên người đàn ông không quan tâm câu trả lời của cô.
Bởi vì không đợi cô mở miệng, anh đã lấy tay luồn vào trong chăn.
"Cái cảnh vừa xem hồi nãy, có giống với cái anh đang làm không?"
Tống Âm lập tức đầu óc trống rỗng, giống như đang bị đơ, cả người cũng cứng đờ ra đó, toàn thân không thể cử động.
Qua vài giây sau, cô mới có phản ứng, mặt nóng như lửa, gắng sức chống cự đẩy anh ra.
"Giang Tu Viễn, anh nói sẽ không làm gì mà, sao bây giờ cái gì cũng làm vậy?"
Lần sau mà còn tin lời anh thì bản thân chính là kẻ ngốc nghếch nhất trên thế gian này.
Giang Tu Viễn nhìn thấy bộ dạng hoang mang trốn chạy của cô, nhoẻn miệng cười với vẻ khoan khoái.
Mấy cái thứ bắt nạt bạn gái, thực ra là chỉ khó ở lần đầu tiên và sẽ có vô số lần sau đó.
Tối nay, kết cục là Giang Tu Viễn bị đuổi sang phòng bên cạnh ngủ, lý do là nói mà không dữ lời, phản bội lòng tin của cô.
Đêm khuya, một giờ sáng.
Giang Tu Viễn một mình ngủ trên chiếc giường hơi quá khổ.
Trong lòng trống trơn, không có hoa thơm ngọc nữ, không cảm nhận được cô gái nhỏ áp sát mặt vào ngực của mình như chú mèo con.
Nhưng anh cũng không hối hận về hành vi của mình khi nãy, bởi vì trong lòng sớm đã có âm mưu và kế hoạch rồi.
Anh hiểu rất rõ, da mặt của cô gái nhỏ rất mỏng, phải từ từ từng bước, để cô dần dần làm quen.
Như vậy thực sự đến ngày đó, mới có thể làm cho người ta trực tiếp khóc ngượng lên.
Tối qua Tống Âm thực sự rất giận, một phút trước khi ngủ vẫn còn nghĩ rằng người đàn ông này của mình thật là quá đáng.
Nhưng cô cũng không phải là người quá để bụng, buổi sáng ngày thứ hai vừa tỉnh giấc, buồn bực đã tự động tan biến đi hơn một nửa.
Bữa sáng, Giang Tu Viễn chiên một quả trứng ốp la, sau đó dùng tương cà chua vẽ lên trên một hình mặt cười, dỗ dành bằng những câu nói vừa tai khiến cô một chút giận cũng không còn.
Vào buổi trưa, Tống Âm hiếm khi gọi đồ ăn nhanh, hôm nay lại đặt Macdonald, Giang Tu Viễn thì không ăn được mấy thứ đồ dầu mỡ đó nên gọi đồ ăn khác.
Chỗ này thuộc khu vực cao cấp, người giao đồ ăn không vào được, chỉ có thể để ở chỗ cổng bảo vệ.
Sau khi hai túi đồ ăn được mang đến, Giang Tu Viễn liền thay giày chuẩn bị đi xuống lấy.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Đợi một chút!"
Tống Âm vội vàng cầm điện thoại chạy đến chỗ hiên cửa, nở nụ cười nói: "Sanh Sanh nói là mua cho em một món quà, giao hàng cũng đến rồi, anh giúp em mang lên với."
Giang Tu Viễn gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn uống no nê, Tống Âm liền đi vào phòng mở quà, là một bộ quần áo thủy thủ, nhưng cảm thấy mua nhỏ hơn mấy size.
Sau khi mặc vào cảm giác rất chật, hơn nữa rất ngắn, cái áo ngắn trên cả rốn, váy thì cảm giác di chuyển một chút là sẽ lộ hết ra.
Không hiểu sao Sanh Sanh lại mua cái kích cỡ kì cục như vậy.
Cô đang cảm thấy lạ thì điện thoại rung lên.
Tin nhắn wechat của Chu Sanh Sanh gửi đến: "Ở chỗ tớ thông báo cậu đã nhận bưu phẩm rồi, cậu đã thử chưa, thế nào, có vừa ý không?"
Tống Âm nhắn tin lại cho cô ấy: "Thiết kế cũng không tệ, nhưng Sanh Sanh cậu mua size nhỏ quá, có đem đi đổi được không?"
Chưa được vài giây, tin nhắn của Chu Sanh Sanh lại đến, đây là một tin nhắn âm thanh, cô mở ra, liền nghe thấy một trang cười dài hơn 10 giây: "Ha ha ha ha ha ha ha...!"
Đoạn tin nhắn âm thanh thứ 2 cũng vừa đến, tiếng cười nhỏ vẫn chưa dừng lại.
"Ha ha ha ha Tống Âm, cậu làm sao mà ngốc nghếch lại đáng yêu thế chứ ha ha ha, đây là kiểu dáng chuyên về trò chơi tình ái, đương nhiên là ngắn rồi."
"Đây là cái tớ đã chọn rất kĩ cho cậu, khác hoàn toàn so với mấy kiểu bán buôn giá rẻ ngoài chợ, chất liệu co giãn mát mẻ, co dãn thế nào cũng không rách được, cậu cứ yên tâm mà mặc!"
Tống Âm nhắn lại cho cô: "Cậu tặng tớ món này làm gì thế?"
Lại là hai đoạn âm thanh mười mấy giây.
Chu Sanh Sanh: "Tối qua cậu hỏi tớ cách vượt tường không phải là để chuẩn bị cho lần đầu tiên giữa cậu và Giang Tu Viễn sao? Thế nên tớ mới đặc biệt mua tặng cậu cái này."
Chu Sanh Sanh: "Tớ bảo đảm, sau khi mặc vào sẽ khiến Giang Tu Viễn của cậu muốn dừng cũng không dừng được, muốn rồi lại muốn nữa."
Vừa nghe xong đoạn tin nhắn âm thanh, Tống Âm chưa kịp nhắn lại, người đàn ông "muốn rồi lại muốn nữa" trong miệng cô bưng một tô nho đã rửa sạch đẩy cửa bước vào.
Tống Âm: "..."
Rõ ràng không làm gì xấu, tại sao đột nhiên lại chột dạ nhỉ?
Và rồi khi người đàn ông hướng ánh mắt nhìn qua, cô đột nhiên có một kiểu cảm giác kì lạ như cừu non vào hang sói!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...