Tiểu Hạ chạy vào trong con hẻm gần nhà ôm mặt khóc nức nở, bây giờ bản thân cô cảm thấy vô cùng thất vọng về hắn, cô khóc một lúc thật lâu sau đó mới về nhà, cô đứng trước cửa nhà nửa muốn mở cửa nửa lại sợ gặp mẹ, cô hít một hơi lấy hết dũng khí mở cửa ra thì cánh cửa đã bị khóa, cô xoay nắm cửa hai ba lần vẫn không được, cô lục tìm trong ví rồi lấy chìa khóa cửa ra mở cửa. Cô đi vào thì thấy một tờ giấy nằm dưới sàn đè lên là một cái ly, cô đi tới cầm lên thì thấy trên tờ giấy viết " Mẹ có việc phải ra ngoài chắc 6 7h tối mới về, mẹ nấu đồ ăn với cơm sẵn rồi con ăn trước đi không cần chờ.", cô thở phào cũng may là mẹ đi vắng nếu không thì cô cũng chẳng biết phải đối diện với mẹ mình ra sao nữa, cô mệt mỏi đi lên phòng đóng cửa lại nằm xuống giường, chuyện lúc nãy lại ùa đến xâm chiếm lấy đầu óc của cô, đôi mắt bắt đầu đỏ ửng lên cô úp mặt vào gối khóc nức nở.
Sáng hôm sau.
Tiểu Hạ mệt mỏi ngồi dậy nhìn lên đồng hồ vừa chỉ 5h30, cô đứng dậy lấy khăn đi vào phòng tắm, một lúc sau cô bước ra lấy đồng phục đi học mặc vào mang balo lên vai đi xuống nhà nói:
" Thưa mẹ con đi học!"
Mẹ Hạ " Ừm" nhẹ một tiếng rồi hỏi:
" Cậu bạn gì đó của con đã khỏe chưa ?"
Cô khựng lại một chút rồi nói:
" Cậu ấy khỏe rồi ạ."
Nói rồi vội chạy đi học, cô đi ra cửa theo thói quen đưa mắt nhìn sang nơi gốc cây mà mấy hôm trước hắn hay đợi cô nhưng hôm nay không thấy hắn đâu, nghĩ tới chuyện hôm qua lửa giận lại dâng lên, cô nhanh chóng đi tới trường học. Cô bước vào lớp thì đã thấy hắn đã nằm dài trên bàn, cô bước chậm tới, bình thường cô đều để balo vào hộc bàn hoặc dưới đất nhưng hôm nay lại đặt lên ghế để chia rõ khoảng cách với hắn, Tần Nghiêm khẽ cựa mình ngồi dậy dụi mắt rồi quay sang nhìn cô, biểu cảm có chút lúng túng không dám nhìn cô, Tiểu Hạ bên cạnh không hề để ý đến và xem hắn như người vô hình chỉ im lặng ngồi học bài, hắn thấy vậy trong lòng có chút buồn, đưa mắt nhìn cô rồi nhỏ giọng:
" Tiểu Hạ...xin...xin lỗi, tớ không...cố ý."
Không biết cô nghe thấy hay không mà cô chẳng trả lời cũng không động đậy, hắn thấy vậy cũng không dám hó hé gì thêm lại nằm xuống bàn quay mặt vào tường, cô liếc nhẹ sang phía hắn rồi lại tiếp tục học bài. Ngày hôm nay lẽ ra là học cả ngày nhưng buổi chiều thầy cô có một cuộc họp quan trọng nên buổi chiều cô được nghỉ, tan học cô cũng không ở lại lớp làm bài tập nữa mà đi về luôn, hắn thấy vậy lẽo đẽo theo sau lưng cô, Tiểu Hạ bực mình đi nhanh hơn hắn thấy vậy cũng cố đuổi theo cho kịp, cô tức lắm quay lại khó chịu nói:
" Đã nói là tôi không muốn thấy cậu nữa mà, sao cứ lẽo đẽo theo sau lưng tôi vậy ?."
Hắn cúi gầm nhỏ giọng nỉ non:
" Cậu đừng lạnh nhạt với tớ nữa, thật sự xin lỗi cậu, sau này tớ không như vậy nữa tớ sẽ ngoan mà, cậu đừng bỏ mặc tớ, xin cậu đấy."
Cô nghe lời đó mà trong lòng có chút lay động, thật ra cô không giận hắn mà chỉ buồn với sợ hắn thôi, hiện giờ cô không biết mình phải làm sao với hắn nữa, nếu cô bỏ qua cho hắn thì nhỡ sau này chuyện đó lại lặp lại thì cô phải làm sao, còn nếu lạnh nhạt với hắn như lúc này thì bản thân lại thấy tội nghiệp và đau lòng, hắn thấy cô không phản ứng liền biết đã đánh trúng tâm lý của cô, nhanh chóng đi tới gần cô nắm lấy tay áo cô lận lận cúi mặt làm ra bộ dáng đáng thương nhất có thể nói:
" Tiểu Hạ tớ thật sự đã biết lỗi, cậu đừng giận nữa muốn tớ làm gì tớ đều chịu."
Cô nhìn hắn, dù sao đi nữa thì trừ việc hôn ra hắn vẫn chưa làm gì quá đáng với cô, nhìn bộ dáng ấy của hắn cô cười nhẹ, cuối cùng cũng mềm lòng mà đặt tay lên đầu hắn xoa nhẹ rồi nói:
" Được rồi, tha cho cậu lần này đó, nếu sau này còn dám động vào người khi tớ chưa cho phép nữa thì đừng trách."
Hắn nghe vậy liền cắn nhẹ môi gật gật, sau đó hắn nắm tay định kéo cô về chung cư nhưng lại vô tình bắt gặp Trần Ôn đang hướng về phía hai người, hiện tại hắn đang trong vỏ bọc đáng thương cần được cô bảo vệ , nếu Trần Ôn mà không kín miệng tiết lộ chuyện quá khứ ăn chơi không mấy tốt đẹp của hắn thì cô chắc chắn sẽ thật sự bỏ mặc hắn, lúc ấy chắc hắn chỉ có chết. Tần Nghiêm kéo cô đưa lưng về phía Trần Ôn vừa đi vừa nói:
" Tớ thấy đói bụng, muốn đi ăn, tớ nghe nói có quán ăn mới mở ở đường 2B, chúng ta tới đó ăn nhé."
Cô gật đầu, hắn kéo cô đi nhanh hơn để tránh bị Trần Ôn nhìn thấy, thật ai ngờ Trần Ôn đã nhìn ra hắn vội lớn tiếng gọi:
" TẦN NGHIÊM!."
Hắn kéo cô bước nhanh hơn, cô nghe thấy tiếng gọi liền đứng lại quay người nhìn, Tần Nghiêm nắm chặt tay cô nghiến răng, Trần Ôn bước lại gần hắn nói:
" Tần Nghiêm dạo này mày khỏe chứ ? Lâu quá sao không tới quán bar Sofi chơi, quên tụi tao rồi à."
Cô ngẩn người quay lại nhìn, hắn tỏ ý không quan tâm nói:
" Chút nữa rồi nói chuyện, bây giờ tao bận rồi."
Trần Ôn đưa mắt nhìn sang Tiểu Hạ cười cười hỏi:
" Bông hoa này là ai đây ? Đúng là đi cạnh mày thì em nào cũng xinh."
Tần Nghiêm nhìn Trần Ôn đôi mắt như phát ra tia lửa, cậu ta thấy vậy liền cười xòa qua loa vài câu rồi lảng đi mất. Tiểu Hạ ngạc nhiên, quay lại hỏi:
" Bạn cũ của cậu sao ? Chắc lâu rồi mới gặp, sao cậu không đi cùng cậu ấy ?."
Hắn nhìn cô nói :
" Tớ chỉ muốn đi cùng cậu thôi. "
Cô nhìn hắn rồi cười dịu dàng xoa nhẹ đầu hắn rồi cả hai đi đến quán ăn. Cả hai bước vào quán chọn một bàn, cô đặt balo xuống rồi đi tới gọi một tô hoành thánh còn hắn thì gọi một tô mì hoành thánh, sau khi gọi cả hai liền quay lại bàn, hắn định lúc nãy ngồi đối diện cô nhưng lúc nãy thấy có hai ba nam sinh đang ngồi kế bên nhìn cô nên thấy khó chịu mới chuyển qua ngồi cùng cô, Tiểu Hạ không biết điều đó, tưởng hắn muốn ngồi cạnh thôi nên cũng không nói gì thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...