Mãi cho đến một ngày cô tự dưng ngất xỉu ba mẹ cô đưa đến bệnh viện thì mới phát hiện cô đã mang thai, ba mẹ cô không cần hỏi thì cũng biết được ai là tác giả rồi, Tiểu Hạ đặt tay lên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, mẹ cô ngồi xuống cạnh dịu dàng nói:
" Con...bây giờ con phải chăm sóc tốt cho bản thân rõ chưa ? Con không vì con thì cũng phải vì đứa bé."
Tiểu Hạ nhìn mẹ mỉm cười đáp:
" Con biết rồi ạ, mẹ không cần lo đâu."
Sau khi biết mình có thai cô chăm chỉ ăn uống đều đặn và khám thai định kỳ, trong thời gian này ba mẹ cô cũng không vội hối cô tìm việc làm mà quan trọng là phải dưỡng thai. Ngày mà cả nhà cô mong đợi cuối cùng cũng đã tới, sau hơn sáu tiếng vật vã trong phòng sinh thì cô cũng đã có thể nhìn thấy được kết tinh của hắn và cô, ba mẹ cô vui lắm suốt ngày bồng bế trên tay không rời, dù đau đớn và tốn rất nhiều sức lực nhưng Tiểu Hạ rất vui mừng vì đứa bé ra đời mạnh khỏe chỉ là...mỗi khi nhìn thấy cô lại nhớ đến Tần Nghiêm và rồi tâm trạng lại trùng xuống.
Ba năm sau
Tiểu Hạ cởi đôi giày cao gót ra rồi bước vào trong nhà, ba cô lên tiếng hỏi:
" Hôm nay con đi làm có mệt không ?."
Cô mỉm cười lắc đầu đáp:
" Không mệt ạ, Tiểu Đông đâu rồi ba ?."
" Mẹ con vừa bế nó lên phòng rồi, tội nghiệp thằng nhỏ, nóng trong người nên cứ khóc suốt."
Cô nói với ba vài câu rồi chạy lên phòng vừa lên tới cầu thang là cô đã nghe tiếng khóc trong phòng rồi, mở cửa ra, Tiểu Đông vừa thấy mẹ liền chạy ra khỏi vòng tay của bà ngoại đến bên cô Tiểu Hạ cúi xuống bế con trai lên tay, Tiểu Đông ôm lấy cô khóc nức nở, cô nói:
" Ngoan, mẹ đây rồi."
" Mẹ không thương con...mẹ nói mẹ đi một chút mà sao tới giờ mẹ mới về ?."
Nghe con trai bắt lỗi mình cô khẽ cười hôn nhẹ lên má rồi nói:
" Con bị bệnh rồi, mẹ phải đi làm kiếm tiền mua thuốc với sữa cho con chứ."
Tiểu Đông ôm cô im lặng không khóc nữa, cô hỏi:
" Tiểu Đông uống thuốc chưa mẹ ?."
Mẹ cô thở dài nói:
" Cả ngày không chịu ăn uống gì cả, mẹ mới nấu cháo cũng không chịu ăn, thuốc thì uống có một buổi sáng, trưa không uống."
Cô nhíu mày, nhóc con mới ba bốn tuổi mà đã cứng đầu như vậy, cô bảo mẹ đi nghỉ ngơi đi còn mình thì bế Tiểu Đông lên giường nói:
" Con yên ở đây để mẹ đi pha nước ấm tắm cho con."
Tiểu Đông gật đầu lia lịa rồi lấy quyển Album của cô mở ra xem, Tiểu Hạ tắm cho con, cho ăn uống thuốc xong rồi cô mới dọn dẹp phòng đi tắm rửa. Tiểu Hạ ngồi xuống cạnh Tiểu Đông đang say ngủ, cô đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, mẹ cô bước vào phòng hỏi:
" Tiểu Đông ngủ rồi hả con ?."
Cô gật đầu, mẹ cô đi tới đặt tay lên trán lên người của thằng bé rồi nói:
" Hạ sốt rồi này, thật là...cái thằng nhóc này chỉ có con mới trị được, mẹ với ba nói mãi nó không nghe."
" Mẹ...mẹ vất vả rồi, con làm mẹ vẫn chưa tốt."
Mẹ cô mỉm cười xoa nhẹ đầu cô rồi nói:
" Không phải, con đã là một người mẹ rất tốt, nếu con không tốt thì tại tại sao ba mẹ là người chăm sóc nó hằng ngày mà nó lại không bám bằng con dù con chỉ chăm sóc nó có vài tiếng vào buổi tối và cuối tuần ?."
Cô im lặng, trong lòng vẫn cho rằng bản thân chăm sóc cho con trai chưa tốt, mỗi ngày sáng thức dậy nhân lúc con trai còn say giấc là cô đã phải vội rời đi mãi đến tối hoặc chập tối thì mới về được với con, có hôm cô phải tăng ca về đến nhà thì Tiểu Đông đã ngủ tựa lúc nào. Khẽ thở dài một tiếng, cuộc sống của người khác như thế nào thì cô không biết nhưng cuộc sống của cô thật...có chút khó khăn, mỗi ngày đến công ty cô đều rất mệt mỏi và nản lòng, cô luôn làm việc chăm chỉ, rất tốt nhưng thành tích mãi đứng chót, đã vậy cô còn làm việc chung bộ phận văn phòng với Diệp Uyên, cô ta thường cậy thế ba mẹ hắn mà bắt nạt cô, nhân viên đồng nghiệp đối xử với cô cũng lạnh nhạt không kém, công sức cũng dễ dàng bị cô ta cướp đi dù cô có ngàn lần đưa ra chứng cứ hợp lý để chứng minh đó là thực lực của mình nhưng cấp trên đều phớt lờ cho qua, lương bổng thì thường xuyên bị trừ không lý do, khiếu nại thì chỉ nhận được vài chữ " Chúng tôi sẽ giải quyết" rồi thôi. Nhưng cô lại không biết bản thân mình hoàn toàn không làm gì sai cả mà chính ba mẹ của hắn và Diệp Uyên mới là người đứng sau tất cả mọi chuyện hòng làm cho cô sớm rời khỏi công ty rời khỏi Tần Nghiêm. Tiểu Hạ đứng dậy ôm quyển Album đi ra ngoài ban công ngồi xuống, lật ra xem, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên tấm ảnh của hắn một giọt nước mắt rơi xuống, ba năm rồi cô vẫn yếu đuối mỗi khi nghĩ về hắn, chỉ một chút thôi cũng đủ khiến cô rơi nước mắt. Một bàn tay đặt lên vai làm cô giật mình, quay lại thì dưới ánh trăng sáng mờ mờ cô thấy...Tần Nghiêm bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào gương mặt ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên:
" Mẹ ơi, mẹ lại nhớ ba sao ?."
Hóa ra là Tiểu Đông, cô im lặng rồi bế con trai đặt lên đùi mình, giọng có chút nghẹn ngào hỏi:
" Sao con thức rồi ?."
" Con ngủ cả ngày rồi con không ngủ nữa, mẹ đi làm về mệt sao mẹ không ngủ ?."
Cô xoa đầu con trai mình rồi đáp:
" Mẹ ngồi đây hóng mát một chút nữa sẽ đi ngủ."
" Mẹ...mẹ nhớ ba lắm phải không ?."
" Ừ...mẹ nhớ ba con lắm."
" Vậy...mẹ có thể ôm con vì mẹ thường nói rằng con giống ba mà."
Cô mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng ôm con trai thật chặt, Tiểu Đông lại tiếp:
" Mẹ có muốn hôn con không ?."
" Sao con hỏi vậy ? Mẹ lúc nào cũng hôn con mà."
" Mẹ nhớ hôm mẹ uống say, mẹ đã làm gì con không ?."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...