Ngày hôm sau vẫn là ngày đi làm như cũ, Văn Tưởng theo thường lệ rời giường đi làm, trước khi ra cửa cô rút điện thoại đã sạc đầy sau một đêm, nhìn thấy yêu cầu kết bạn mới trong Wechat, ghi chú là Trì Uyên.
Cô rất nhanh nhấn đồng ý, từ nay về sau có thêm một người liên hệ.
Ảnh đại diện Wechat của Trì Uyên là ảnh chụp của anh nhưng chỉ là bóng lưng, không có chính mặt, nick name Wechat cũng là tên anh.
Trong lúc đợi thang máy, Văn Tưởng mở vòng bạn bè của anh.
Nội dung không nhiều lắm, chỉ có mấy cái, lướt xuống nữa thì nhìn thấy hệ thống nhắc nhở "Bạn bè chỉ hiển thị vòng bạn bè trong một tháng trước."
Còn mấy cái hiển thị đều là cuộc sống hàng ngày cùng một ít việc vặt của anh, ở cuối mỗi bài viết đều thấy màn tương tác qua lại giữa anh và Tiếu Mạnh.
Xem ra sinh động lại có chút thú vị.
Cho nên đây chính là Wechat cá nhân của anh.
Nhận ra được điều này, Văn Tưởng không thể nói rõ là thở một hơi nhẹ nhõm hay là như thế nào nữa, nhưng cho dù là thế nào thì Trì Uyên không dùng tài khoản phụ hay Wechat buôn bán gì đó thêm cô đã là tốt lắm rồi.
Cô không kéo xuống nữa.
Thang máy dừng ở B1 rất nhanh đã đến tầng trệt chỗ cô, Văn Tưởng thoát Wechat, để điện thoại vào trong túi rồi nhấc chân đi vào.
Đến bệnh viện, Văn Tưởng đi đến phòng thay đồ thay áo blouse, bắt đầu một ngày bận rộn.
5 giờ chiều, hai chiếc xe cấp cứu vội vàng dừng lại ở ngoài đại sảnh cấp cứu, ngay sau đó từ trong đó đẩy ra hai người toàn thân đều là máu, bị thương đã hôn mê bất tỉnh.
Trong không khí mà băng ca cứu thương đi qua tản ra mùi máu tươi nồng đậm, ngoài cái đó ra còn kèm theo mùi cồn gay mũi, hai mùi này trộn lẫn vào nhau khiến cho người bệnh ngồi ở đại sảnh đều nhíu mày bịt mũi, ghé vào nhau nghị luận.
Hai người rất nhanh đã được đưa vào phòng cấp cứu, nguyên nhân xảy ra tai nạn giao thông cùng dần dần được tiết lộ.
Hoá ra là trong đó có một người say rượu lái xe, chạy quá tốc độ còn vượt đèn đỏ nên tông vào người còn lại đang chạy bình thường.
Bởi vì tốc độ xe của người gây ra hoạ quá nhanh, hơn nữa tinh thần còn mơ hồ, tình hình ở hiện trường xảy ra tai nạn rất nghiêm trọng, xe của người bị hại bị lật, toàn bộ ghế lái đều bị lõm xuống, lúc nhân viên phòng cháy chữa cháy lôi được người ra thì nhịp tim và các dấu hiệu khác đều rất mỏng manh.
Không qua bao lâu, ba mẹ và người thân của hai người đó đều chạy qua, hai nhóm người cãi vã nhau ở ngay đại sảnh cấp cứu.
Cuối cùng là Mạnh Nho Xuyên ra mặt nói bảo vệ kiểm soát hiện trường.
Trong văn phòng cấp cứu đang nói đến chuyện này, Phương Trừng nghe nội dung bọn họ cãi nhau xong, giọng điệu ưu sầu, "Nghe nói trong nhà người say rượu đặc biệt có tiền, ba mẹ đều kinh doanh mỏ than, trong giới làm ăn đàng hoàng hay xã hội đen đều có người.
Lúc nãy còn uy hiếp người nhà của người bị hại rằng nếu con của bọn họ có chuyện gì thì bên nhà người bị hại cũng đừng mong sống yên ổn."
"Thật đúng là loại gia đình nào dạy con thành dạng đó." Liễu Giang Hà đập bàn, phẫn nộ nói: "Rõ ràng là con trai mình uống rượu lái xe mà còn đổ lỗi lên đầu người khác."
Chu Ngọc Hàm khoanh tay, dựa vào góc bàn, "Này, Giang Hà, vừa nãy người ta là em tiếp nhận đó, tình huống cụ thể sao rồi?"
Sắc mặt Liễu Giang Hà trầm xuống, lắc lắc đầu, "Không tốt lắm, so với bị thương do không say rượu lái xe thì cái này nghiêm trọng hơn rất nhiều, đoán chừng..."
Anh ấy buông tiếng thở dài, không nói hết.
Mọi người đều thương tiếc, chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Văn Tưởng ở bên cạnh nghe, liếc mắt nhìn sắc trời đột nhiên tối sầm bên ngoài cửa sổ, trong lòng luôn có loại dự cảm không rõ gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Qua không lâu, Phương Trừng lại đây nói bên ngoài phòng cấp cứu lại bắt đầu có động tĩnh, mọi người dừng động tác trong tay lại rồi chạy qua, nhìn thấy người nhà bị hại quỳ dưới đất nắm lấy tay của Khúc Lệ Hâm, vô cùng bi thương mà cầu xin.
"...Chúng tôi chỉ có mỗi đứa con trai này, van xin anh cứu lấy thằng bé..."
Người thân bên cạnh đỡ cụ già, nước mắt giàn giụa.
Văn Tưởng nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên nhớ tới bốn năm trước, cô cũng quỳ gối trước mặt bác sĩ cầu xin ông ấy cứu mẹ mình.
Nhưng tiếc là kỳ tích không có xảy ra.
Văn Tống không được cứu và người đàn ông đáng thương vô tội này cũng không.
Mẹ của người gây ra tai hoạ - Chương Liên đứng ở bên cạnh, nhìn thấy tình cảnh này mà vẫn có tâm tư châm chọc khiêu khích, "Hừ, tôi nói ông trời đúng là có mắt, hạng người nào có mệnh kiểu đó."
"Tôi thấy ngài vẫn nên về sớm thu xếp một chút, chọn nghĩa địa tốt cho con trai mình, kiếp sau đầu thai làm người tốt nha."
Nghe xong lời này, cụ già ban đầu quỳ rạp xuống đất tức giận đứng dậy, trong khi tất cả mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần thì một cái tát giáng xuống mặt Chương Liên, khàn cả giọng quát: "Cô có còn là người không! Mạng của con cô là mạng, chẳng lẽ mạng của con tôi lại không phải!"
Cái tát này giống như ngòi nổ châm lên quả bom, "ầm" một tiếng nổ tung cả hiện trường, người nhà hai bên không coi ai ra gì mà xô đẩy nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Chương Liên bị đánh một cái tát như phát điên lên mà vung tay đánh cụ già trước mặt, mọi người ở khoa cấp cứu đều tiến lên ngăn cản.
Trong hỗn loạn, Văn Tưởng không cẩn thận bị trúng một cái tát của Chương Liên, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng.
Cô cắn chặt răng, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay làm loạn của bà ta.
Nhìn thấy gương mặt phẫn nộ khó coi của Chương Liên, bỗng chốc Văn Tưởng như là đang đối mặt với người thân của kẻ đã tông mẹ cô chết vào bốn năm trước, giọng nói sắc bén kích động, "Bà còn muốn ầm ĩ như thế nào nữa đây? Ở đây là bệnh viện chứ không phải nơi mà bà có thể tuỳ tiện khóc lóc om sòm.
Mời bà làm rõ chuyện, là con trai của bà uống rượu lái xe chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ tông chết người, anh ta mới là người gây ra tai hoạ, là thủ phạm giết người, mới là người đáng chết!"
"Văn Tưởng——!"
Văn Tưởng thình lình bị quát như vậy, đột nhiên lấy lại tinh thần, buông tay ra rồi lui xuống một bước, quay đầu thấy Mạnh Nho Xuyên đang đi về hướng này với vẻ mặt bình tĩnh.
Chu Ngọc Hàm vội vàng kéo cô lại bên cạnh mình, còn đưa tay che lại bảng tên trước ngực của cô.
Chương Liên vừa mới bị Văn Tưởng dội cho một trận nên kinh hãi, lúc này đã lấy lại tinh thần, ngẫm lại lời Văn Tưởng nói liền la lối om sòm như muốn đi tìm Văn Tưởng để liều mạng, "Được lắm, cô vậy mà dám nguyền rủa con trai tôi đi chết, cô là ai cô tên gì, tôi muốn đi kiện cô!"
Mạnh Nho Xuyên và Liễu Giang Hạ ngăn bà ta lại, Chương Liên buông tay ra, tức giận chỉ vào mọi người, "Được lắm, tôi xem như là đã hiểu, một lũ bệnh viện các người cấu kết với nhau làm việc xấu, rắp tâm không muốn cứu con trai tôi."
"Các người không muốn cứu con trai tôi! Tôi cũng không muốn chữa trị ở bệnh viện mấy người!" Chương Liên kêu gào muốn dẫn người vọt vào phòng cấp cứu đưa con trai đi.
Đang lúc cãi nhau thì một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, hỏi người nhà của Vương Kính Bình ở đâu, Chương Liên ngay lập tức yên tĩnh, cuống quýt chen lên trước mặt bác sĩ, giọng nói vẻ mặt đều ra dáng mẹ hiền.
Đối lập với dáng vẻ hung hăng chua ngoa của bà ta vừa nãy thật khiến cho người ta buồn nôn.
Chương Liên vừa đi, Mạnh Nho Xuyên có khoảng trống nên bảo người đưa Văn Tưởng về văn phòng, lại bảo Liễu Giang Hà đi liên hệ bảo vệ qua đây coi chừng.
Trở lại văn phòng, Văn Tưởng cũng thoát khỏi cảm xúc vừa nãy, Chu Ngọc Hàm rót ly nước ấm đặt trước mặt cô, "Làm bác sĩ lâu như vậy, tình huống nào mà em chưa thấy qua, cái gì nên nói cái gì không nên nói không phải em rõ ràng rồi sao? Sao mà còn hồ đồ như vậy chứ."
Văn Tưởng thở dài một hơi, xoa xoa thái dương, "Chị Hàm, xin lỗi, là em kích động."
"Đây không phải là chuyện kích động hay không kích động."
Chu Ngọc Hàm cũng biết cô mắng là sự thật, chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất căng thẳng, chỉ cần một hành động tuỳ tiện cũng có thể dẫn đến y náo.
Văn Tưởng mắng trắng trợn không kiêng nể như vậy, không chừng sau đó lại có chuyện phiền toái gì nữa.
"Thái độ của mấy người nhà này như thế nào em cũng thấy rõ, nếu như con trai bà ta thật sự không cứu được thì chắc chắn em sẽ bị bọn họ quấn lấy."
Lúc này Văn Tưởng cũng tự biết vừa nãy bản thân lỡ lời, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, muốn thu cũng không thu lại được.
Cô khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Qua một lúc, Liễu Giang Hà từ bên ngoài quay về, vẻ mặt lo lắng nhìn Văn Tưởng, "Chủ nhiệm Mạnh bảo em qua văn phòng thầy ấy một chuyến."
"Vâng, em biết rồi." Cô đứng lên, trái lại an ủi anh ấy, "Không sao, chắc là bị mắng hai câu thôi.
Lúc em vừa đến đây bị thầy mắng còn ít sao."
Sắc mặt Liễu Giang Hà dịu đi một chút, vỗ vỗ bả vai cô, "Được rồi, mau đi đi."
"Vâng."
Đúng như Văn Tưởng dự đoán, cô vừa mới vào văn phòng đứng vững, Mạnh Nho Xuyên liền nói một tràng, "Em làm bác sĩ ngày đầu tiên sao? Hả?"
"Em là bác sĩ, bệnh nhân đến đây là để tìm em cứu chữa, không phải để em làm thẩm phán họ rồi trừng phạt họ.
Em cho rằng em mắng một trận như vậy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy em là một dũng sĩ chính nghĩa sao?"
"Bọn họ sẽ không, đợi cho người nhà bệnh nhân làm lớn chuyện này lên, những anh hùng bàn phím kia sẽ không phân biệt tốt xấu mà mắng em không có y thuật, chỉ trích em mất y đức! Đến lúc đó mỗi người một ngụm nước miếng đều có thể dìm chết em!"
"Văn Tưởng, ngày đầu tiên em đến khoa cấp cứu thầy đã nói với em, làm một bác sĩ chân chính phải có nhân tâm nhưng nhất định phải giấu ở trong lòng.
Cho dù hiện tại nằm trên bàn phẫu thuật là một tội phạm giết người tội ác tày trời, nhưng chỉ cần anh ta nằm ở đây thì chính là bệnh nhân của em, em phải có trách nhiệm với anh ta."
.........
Mạnh Nho Xuyên nói rất nhiều, có thể thấy được ông kỳ vọng rất nhiều vào Văn Tưởng nên lúc này đây ông có bao nhiêu là thất vọng.
Văn Tưởng trầm mặc nhận hết tất cả trách mắng, cuối cùng chờ cho Mạnh Nho Xuyên ngừng nói mới lên tiếng, "Xin lỗi, thầy Mạnh, chuyện này là em sai rồi."
"Em sẽ đi xin lỗi với người nhà bệnh nhận, chịu trách nhiệm với lời mình đã nói."
"Biết sai là tốt rồi." Mạnh Nho Xuyên nhìn cô, khẽ thở dài, "Hôm nay thầy nói những lời này với em, chỉ là đứng trên góc độ là một thầy giáo cùng nghề, cho rằng em đã đi ngược với ước nguyện ban đầu là cứu người của một bác sĩ, còn về cái khác, em không có làm sai."
Mí mắt Văn Tưởng giật giật, "Thầy..."
"Được rồi, nói đến đây thôi, chuyện còn lại nên làm như thế nào thì em làm như thế đấy, trong lòng biết rõ là được." Mạnh Nho Xuyên lời nói thấm thía dặn dò: "Nhớ kỹ, khi em khoác lên người bộ quần áo này, người người đều bình đẳng, áo blouse là trói buộc nhưng càng nhiều hơn chính là trách nhiệm."
Lúc Văn Tưởng trở về văn phòng lại một lần nữa, bên ngoài trời đã tối rồi.
Cô tìm Liễu Giang Hà hỏi tình hình, người qua đời trong vụ tai nạn giao thông đó tên là Tống Hoài, là giáo viên ở đại học Khê Thành, ba mẹ đều là giáo viên dạy ở Nhất Trung của địa phương.
Anh ấy là con một trong nhà, lần này trở về là làm sinh nhật cho mẹ, không ngờ rằng trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ nay về sau, sinh nhật của mẹ biến thành ngày giỗ của anh ấy, anh ấy cũng thành vết thương khó có thể khép lại trong lòng ba mẹ.
Mà theo như Phương Trừng nói lúc trước, tình hình của người gây ra tai hoạ - Vương Kính Bình cũng không kém mấy phần, trong nhà là nhà giàu mới nổi, mấy năm nay ba anh ta - Vương Thăng dựa vào việc làm từ thiện mà dần dần từ nhà giàu mới nổi trổ hết tài năng, xem như miễn cưỡng thành cái đuôi trong những nhân vật nổi tiếng xã hội.
Mặc dù anh ta bị thương không có nghiêm trọng như Tống Hoài nhưng cũng không tính là nhẹ, chủ yếu bị thương ở đầu.
Văn Tưởng vốn định chờ anh ta ra từ phòng phẫu thuật thì đi tìm người nhà anh ta để xin lỗi, nhưng tình hình lại không phát triển suôn sẻ như cô nghĩ.
Sáu tiếng sau, Vương Kính Bình được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, bởi vì não bị tổn thương nghiêm trọng nên anh ta bị chẩn đoán chính xác thành người sống thực vật.
Trong đêm hôm đó, người nhà họ Vương đã lén lút lấy video mà Văn Tưởng nói những lời trước đó đi cắt ghép, làm thành đoạn video ngắn ngủi chỉ có vài giây rồi đăng lên mạng nói là chân tướng sự việc.
Trong chốc lát khiến cho đám đông phẫn nộ.
Hoá ra lúc xảy ra tai nạn giao thông, trong xe của Vương Kính Bình còn có người thứ hai, tên là Hồ Thành, là bạn cùng phòng đại học của Vương Kính Bình.
Sau khi tai nạn giao thông xảy ra anh ta đã bò ra được, nhưng vì bị thương không nặng nên sau khi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân đã bị dẫn đi đến đồn công an làm điều tra.
Lúc cảnh sát mới bắt đầu hỏi, anh ta cái gì cũng nói không biết, sau đó luật sư của người nhà họ Vương đến gặp nói vài câu với anh ta, lúc sau cảnh sát hỏi lại, Hồ Thành chủ động giải trình với cảnh sát rằng lái xe là anh ta.
Ban đầu Vương Kính Bình ngồi ở ghế phó lái, lý do tại sao sau đó anh ta lại xuất hiện trên ghế lái là bởi vì sau khi xảy ra tai nạn, anh ta muốn kéo người ra khỏi xe nhưng không được, cho nên đã bị mặc kẹt ở chỗ ghế lái.
Người nhà họ Vương chỉ trích Văn Tưởng không phân tốt xấu mà nhục mạ người nhà bệnh nhân, không có y đức, nguyền rủa bệnh nhân còn đang phẫu thuật đi tìm cái chết, chỉ trích khoa cấp cứu bọn họ không làm việc khiến cho Vương Kính Bình trở thành người sống thực vật.
Bọn họ đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu cho người bị gọi là thủ phạm, tẩy con trai mình sạch bóng, còn nhân tiện đẩy Văn Tưởng và khoa cấp cứu, thậm chí là cả bệnh viện lên đầu sóng ngọn gió.
Mối quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân vốn dĩ đã rất nhạy cảm, bác sĩ nhục mạ người nhà bệnh nhân, người không biết chuyện nghe vậy cảm thấy họ không có y đức, toàn bộ sự việc trở thành tin tức lớn nhất từ đầu năm đến giờ dưới sự hoạt động tư bản của nhà họ Vương.
Bởi vì nhà họ Vương đăng tin vào đêm khuya, mặc dù tốc độ lên men rất chậm nhưng vì không có ai ngăn chặn nên phạm vi thâm nhập rất rộng.
Đến khi Văn Tưởng bị Hứa Nam Tri đánh thức vào hơn năm giờ sáng hôm sau, chuyện này đã treo trên Weibo cả một đêm, tất cả thông tin cá nhân của cô đều bị lộ trên mạng.
Cô vội vàng xem hết Weibo gốc của nhà họ Vương đăng lên, lại nhìn bình luận bên dưới, trong lòng rất kinh ngạc, đúng như những gì Mạnh Nho Xuyên nói.
Những lời mắng chửi khó nghe này Hứa Nam Tri đã sớm thấy, cô ấy lấy điện thoại về, an ủi: "Không sao, bọn họ đều không biết sự thật, chỉ là mù quáng đồn đại mà thôi."
Văn Tưởng xoa xoa mặt, "Không sao, đưa điện thoại cho tớ đi, tớ gọi điện thoại cho bên phía bệnh viện."
Hứa Nam Tri lo lắng, sau đó đưa điện thoại cho cô rồi ngồi bên giường nghe cô gọi điện thoại.
Năm rưỡi sáng, vẫn còn chưa đến giờ đi làm, nhóm bệnh viện còn chưa có động tĩnh gì, Văn Tưởng gọi điện thoại cho Mạnh Nho Xuyên.
Sau khi đối phương nghe Văn Tưởng nói xong, trầm mặc mấy giây mới nói, "Trước tiên thì hôm nay em không cần đến bệnh viện, cũng không cần lên mạng tự mình trả lời, còn những cái khác đến tối lại nói tiếp."
"Vâng."
Cúp máy, Văn Tưởng lại mở Weibo lướt một vòng, chuyện này vẫn còn rất hot, thậm chí so với scandal của một số minh tinh còn cao hơn.
Hứa Nam Tri có một cuộc họp với bên A từ sáng sớm nên không thể vắng họp, đến khi 7 giờ đi ra ngoài vẫn còn có chút không yên lòng về Văn Tưởng nên đề nghị: "Nếu không thì cậu theo tớ đến công ty ở lại một ngày?"
Giọng điệu Văn Tưởng bất đắc dĩ, "Cậu không cần lo lắng, tớ không sao."
"Vậy được rồi, cậu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tớ, ít chơi điện thoại thôi nhé."
"Tớ biết rồi."
Sau khi Hứa Nam Tri ra ngoài, Văn Tưởng không cảm thấy buồn ngủ nên rời giường, trong lúc ngồi bên cạnh bàn viết gì đó thì trên Wechat nhảy ra rất nhiều tin nhắn.
Sau đó, là nhận cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Văn Tưởng nhận điện thoại của mấy người đồng nghiệp, lí do thoái thác đều giống nhau, "Em không sao, thầy Mạnh nói hôm nay em không cần đến bệnh viện rồi xem tình hình."
Trò chuyện kết thúc, mấy người Chu Ngọc Hàm bọn họ ở trong nhóm an ủi Văn Tưởng, bảo cô đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì bọn họ đều ở bên.
Tin nhắn điện thoại liên tiếp cho đến trưa mới ngừng, có người thân có bạn tốt, thậm chí là bạn cùng cấp 2, 3 Văn Tưởng ít khi liên lạc cũng đều gửi tin nhắn an ủi cô.
Sau khi cảm ơn từng người một rồi tắt điện thoại, định tạm thời không tiếp xúc với bên ngoài nữa.
Trong nhà còn có nguyên liệu nấu ăn mà Hứa Nam Tri mua, cô xắn tay áo lên đi vào phòng bếp định làm đồ ăn, mới rửa sạch cắt xong đồ ăn thì trước cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Văn Tưởng dừng động tác lại, đi ra phòng bếp, tiếng gõ cửa được thay thế bằng một giọng nói quen thuộc, "Văn Tưởng, có đang ở nhà không?"
Là Trì Uyên.
Văn Tưởng có hơi kinh ngạc, lau khô tay rồi đi qua mở cửa, nâng mắt nhìn người đàn ông đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, "Sao anh lại qua đây?"
"Đúng lúc đi ngang qua." Anh nhìn trong nhà một vòng, hỏi, "Có tiện vào ngồi một lát được không?"
Văn Tưởng dịch qua bên cạnh để cho anh vào, "Có thể."
Trì Uyên bước một bước vào bên trong, nhìn thấy tấm thảm nhung trên sàn nhà, hỏi một cách lịch sự, "Cần thay giày không?"
Văn Tưởng lấy đôi dép lê trong tủ giày cho anh, "Quà khuyến mãi của siêu thị, vẫn chưa bóc ra."
Trì Uyên cũng không quan tâm đôi dép này là quà khuyến mãi hay từ đâu đến, cúi đầu xoay người thay giày rồi bước vào nhà, ánh mắt dừng ở phòng bếp rồi quay đầu lại nhìn Văn Tưởng, "Cô đang nấu cơm?"
Văn Tưởng "ừ" một tiếng, thuận miệng hỏi, "Anh ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy cùng nhau ăn không?"
Anh không để ý chút nào, "Được."
Văn Tưởng thở một hơi nhẹ nhõm, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên, "Muốn uống nước không?"
"Không cần, cô cứ bận đi."
"Được."
Phòng bếp của nhà Hứa Nam Tri là kiểu nửa mở, bên ngoài kết hợp với quầy bar, Văn Tưởng đứng bên trong còn Trì Uyên ngồi bên quầy bar.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều lắm.
Trì Uyên cũng không nhắc đến chuyện trên Weibo, điều này làm cho trong lòng Văn Tưởng bình tĩnh rất nhiều, thật ra cô không quá thích bị người khác an ủi quá mức rõ ràng, vì như vậy sẽ làm cô có hơi không biết làm sao.
Có lẽ âm thầm lặng lẽ đi cùng càng thích hợp với cô hơn.
Tốc độ nấu ăn của Văn Tưởng rất nhanh, nửa tiếng đã xong ba mặn một canh, hai người yên lặng ăn cơm xong, Trì Uyên mang bát đũa vào trong máy rửa chén giúp cô, sau đó cũng không rời đi.
Trong nhà quá mức yên tĩnh, Văn Tưởng mở tivi tuỳ tiện tìm bộ phim điện ảnh đang phát sóng, rồi sau đó cùng với Trì Uyên mỗi người ngồi mỗi góc sofa.
Qua một lúc, phim điện ảnh cũng chiếu xong nhưng Trì Uyên vẫn không có dấu hiện muốn đi như cũ.
Văn Tưởng bưng ấm trà trên bàn rót cho anh thêm một tách trà nữa, ra vẻ tuỳ ý hỏi, "Buổi chiều anh không có việc gì sao?"
"Không có việc gì." Trì Uyên cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, "Cô có việc?"
Văn Tưởng nhìn vào ánh mắt anh, mím môi một chút, "Tôi cũng không có việc gì."
Trì Uyên cong môi, ánh nắng ngoài phòng khẽ dừng trên vai anh, "Có phải cảm thấy rất chán không?"
Văn Tưởng thầm nói, anh đi rồi tôi mới không chán.
"Vẫn ổn, bình thường tôi ở nhà một mình cũng như vậy, đã quen rồi."
Trì Uyên "à" một tiếng, ánh mắt anh nhìn thoáng qua, bị đống đĩa game đặt trong tủ tivi thu hút, nhướng mày hỏi: "Cô biết chơi game?"
"Biết một chút." Những đĩa chơi game này đều là của Hứa Nam Tri mua từ chợ bán đồ cũ về, những trò chơi này đều rất cũ rồi, các cô cũng chỉ có cuối tuần sẽ chơi một chút.
Xem ra Trì Uyên rất có hứng thú với những đĩa game này, đứng dậy nhìn một vòng, cuối cùng rút hai cái đĩa ra, "Chơi hai ván?"
Văn Tưởng nghĩ chơi game vẫn còn tốt hơn so với ngồi không nên đứng dậy lấy hai cái gamepad từ trong ngăn kéo ra.
《Super Mario Bros 》là trò chơi điện tử dạng platform do Nintendo sản xuất năm 1985, sau đó lần lượt ra các sản phẩm khác.
Văn Tưởng và Hứa Nam Tri chơi từ nhỏ đến lớn, đến bây giờ Hứa Nam Tri vẫn còn kiên trì mua các sản phẩm khác.
Cô và Trì Uyên chơi trò 《Super Mario Made 》do Nintendo phát hành năm 2015, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri chơi qua cấp trung bình rồi, không khó nên cả người cũng rất thoải mái.
Trì Uyên so với cô còn thả lỏng hơn, ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung được đặt làm của Hứa Nam Tri, tư thế lười biếng, nửa nghiêng người, cánh tay vắt lên đệm sofa.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ sát đất rộng lớn trong phòng khách, anh thay đổi tư thế, lưng hướng về ánh nắng, có vài ánh nắng rơi xuống tóc anh nhuộm thành một quầng sáng nhàn nhạt.
Tốc độ tay của Văn Tưởng nhanh hơn anh và luôn đến trạm kiểm soát trước anh, trong lúc dừng lại đợi nhân vật trong game của anh đuổi theo, Văn Tưởng nâng mắt nhìn anh một cái.
Trạng thái Trì Uyên chơi trò chơi không khác anh lúc thường, tản mạn lại tuỳ ý, ngón tay thon dài rõ ràng, các khớp xương lồi lên rõ khi cầm gamepad.
Làn da anh trắng, trong khung cảnh này, mơ hồ còn có thể thấy gân xanh dưới làn da anh.
Văn Tưởng không nhìn quá lâu, khẽ thu lại ánh mắt rồi điều khiển gamepad để nhân vật tiếp tục đi đến trạm kiểm soát kế tiếp.
.........
Lúc hoàng hôn buông xuống, Văn Tưởng dẫn Trì Uyên chơi được nửa trạm kiểm soát, trên màn hình hiển thị bốn chữ "cửa ải thất bại."
Trì Uyên để gamepad bên cạnh, đưa tay xoa xoa sau cổ, nhìn Văn Tưởng ngồi chơi gamepad bên cạnh, "Chuyện bệnh viện, cần giúp không?"
Văn Tưởng nghi hoặc "hả" một tiếng, sau đó nhìn qua, như là mới lấy lại tinh thần, "Không cần, tôi có thể giải quyết."
"...Cái video đó tôi xem rồi." Trì Uyên cân nhắc từ ngữ, "Lúc đó sao cô nói như thế?"
Video mà nhà họ Vương đăng lên Weibo không có nguyên nhân kết quả, chỉ có tình hình lúc Văn Tưởng nói chuyện, ngoài đoạn ngắn người nhà họ Vương cãi nhau khóc lóc om sòm đằng trước ra còn có cái mà nhà họ Vương gọi là chân tướng sự việc, quả thật khiến người ta dễ có định kiến.
Văn Tưởng nắm chặt gamepad, ánh mắt vẫn nhìn trên màn hình trò chơi như cũ, "Người bị tông kia không thể cứu được, bọn họ không chỉ không biết áy náy mà còn châm chọc khiêu khích người nhà của người bị hại, người như vậy chẳng lẽ không nên mắng sao?"
Trì Uyên vẫn dựa vào sofa như cũ, cánh tay giơ lên, đường nét trên khuôn mặt cứng rắn bị hoàng hôn làm nhoè đi, nhìn vô cùng dịu dàng.
"Quả thật nên mắng." Anh khẽ xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắt đen nhánh nhìn Văn Tưởng, yết hầu rõ ràng khẽ lăn, giọng nói trầm thấp, "Bác sĩ Văn mắng hay lắm."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại, anh trai Trì: Bác sĩ Văn mắng hay lắm!!! Vỗ tay!!
Về sau cãi nhau, anh trai Trì: Được, anh mắng không lại em! Được! Chưa!!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...