Chỉ muốn ở bên bạn
CHƯƠNG 31 PHÓ NHI THƯƠNG, ANH KHÔNG XỨNG!
“Ông là ai!”
Nằm trên nền đất lạnh ngắt, vị trí cơ thể tiếp xúc với nền đất không có vật che.
Cố Thanh Hà từ từ mở mắt a, từ từ tỉnh táo lại.
“Ông là ai? Rốt cuộc ông là ai!”
Lúc này trên mặt Cố Thanh Hà đều là nước, người đàn ông đang đứng trước mặt cô cầm một cốc trà trong tay, hình như là vừa hất hết nước trong cốc trà lên người cô.
Chỉ là, người đàn ông đứng ngược sáng, Cố Thanh Hà lúc này hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó.
“Tôi? Ha ha… Cô không biết tôi sao? Cố Thanh Hà? Nếu cô không biết tôi, vậy cái tên Bạch Nhiên Khuyên chắc có lẽ cô có biết nhỉ?”
“Bạch… Bạch Nhiên Khuyên…”
Sắc mặt Cố Thanh Hà nhợt nhạt, cắn chặt môi, chỉ hơi ngừng lại một lát nhưng vẫn không ngừng lắc đầu.
“Ha ha…”
Thấy phản ứng đố của Cố Thanh Hà, tên đàn ông đó càng cười điên cuồng hơn.
“Cố Thanh Hà, được thôi, nghe nói cô mất trí nhớ rồi, đúng không?”
Nghe đến đây, sau lưng Cố Thanh Hà bỗng trào kên từng đợt ớn lạnh.
Người đàn ông trước mặt lại điều tra kĩ lưỡng bối cảnh của mình đến vậy, thật là khiến người ta khó mà tưởng tượng được, xem ra ông ta bắt cóc mình là có âm mưu từ trước rồi!
“Rốt cuộc ông là ai! Rốt cuộc ông muốn thế nào!”
Cố Thanh Hà cố nén chút sức lực cuối cùng, hét to vào tên đàn ông trước mặt.
Tên đàn ông như chịu phải k1ch thích, giơ tay ra bóp chặt lấy hàm dưới của Cố Thanh Hà.
Cả người Cố Thanh Hà đau đớn đến nỗi chảy cả nước mắt ra.
“Cố Thanh Hà, nếu cô đã mất trí nhớ rồi thì tôi cũng không ngại giúp cô từ từ nhớ lại kí ức đâu!”
Lúc này tên đàn ông mới tiến lại gần, Cố Thanh Hà cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mặt này.
Rõ ràng là không quen biết nhưng tại sao người này lại bắt cóc mình đến đây chứ?
“Cố Thanh Hà, cô đang nghĩ gì vậy? Cố đang nghĩ tại sao tôi lại bắt cóc cô đúng không? Tôi nói cho cô biết, là vì cô đã cản đường con gái Bạch Nhiên Khuyên của tôi! Bạch Nhiên Khuyên, con gái tôi tại vì cô mà giờ không rõ tung tích! Người khác đều nói con gái tôi chết rồi!”
Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông dữ tợn vô cùng, nhìn trong đôi mắt Cố Thanh Hà, cả người cô bắt đầu không ngừng run lên.
“Cố Thanh Hà, cô nói đi, con gái tôi có phải bị cô gi ết chết rồi không! Có phải cô cấu kết với Phó Nhi Thương gi ết chết con gái tôi rồi làm công ty tôi sụp đổ đúng không!”
Người đàn ông bắt đầu trở nên phẫn nộ đến lạ thường, hai tay trực tiếp bóp lấy cổ Cố Thanh Hà, bắt đầu liều mạng mà bóp.
Giây phút đó, Cố Thanh Hà chỉ cảm giác mình như sắp không thở nổi nữa rồi.
“Dừng tay lại!”
Chính vào lúc Cố Thanh Hà đang giãy giụa, trở nên ngày càng yếu thì bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc từ từ kéo Cố Thanh Hà đã sắp hôn mê đi lại.
“Mau cút ra cho tôi! Thả cô ấy ra!”
Chỉ nghe thấy một tràng âm thanh va đập kịch liệt, ngực của người đàn ông bị một đồ vật sắc nhọn đánh mạnh vào, tên bắt cóc đó lập tức theo tiếng đó mà ngã ra, kêu lên đau đớn.
“Em không sao chứ, Thanh Hà?”
Nhanh bước chạy đến bên cạnh Cố Thanh Hà, đỡ cô đang bại liệt dưới đất lên, Cố Thanh Hà chầm chậm mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Phó… Phó Nhi Thương… Sao lại là anh…”
Cố Thanh Hà như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng mình, giơ tay ra ôm chặt lấy eo Phó Nhi Thương.
“Đừng sợ, tôi ở bên cạnh em, tôi quay lại rồi! Có tôi ở đây rồi!”
Chỉ là bầu không khí này không được duy trì quá lâu, sau lưng lại vang lên giọng nói của tên bắt cóc.
“Phó Nhi Thương à Phó Nhi Thương, mày lại dám đến cơ à! Vừa hay, nếu hai đứa mày đều đã đến rồi! Vậy hôm nay tao sẽ giải quyết hai đứa mày luôn!”
Tên bắt cóc rút từ bên cạnh ra chiếc dao găm sáng chói, chầm chậm tiến lại chỗ Cố Thanh Hà và Phó Nhi Thương.
“Ông là bố của Bạch Nhiên Khuyên!”
Phó Nhi Thương ôm chặt Cố Thanh Hà trong lòng lại, dường như chỉ nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông đó rốt cuộc là ai.
“Ha ha, Phó Nhi Thương, hay cho mày vẫn còn nhận ra tao! Hôm nay tao sẽ báo thù thay cho con gái tao! Hai đứa mày cùng đi chết đi!”
Chiếc dao găm sắc nhọn sáng chói khiến Cố Thanh Hà không mở nổi mắt ra, co rụt đầu vào trong lòng Phó Nhi Thương.
Đọc full tại truyenone.
vn nhé.
“A!”
Chỉ là chiếc dao găm trong tay vừa được giơ lên thì một tiếng đạp mạnh mẽ đã truyền đến từ sau lưng tên bắt cóc đó khiến hắn không đứng vững được mà lại lần nữa ngã xuống đất.
“Chết tiệt!”
Người xuất hiện trước mặt Phó Nhi Thương và Cố Thanh Hà không phải ai khác mà chính là Lục Minh Dân.
“Thanh Hà, em không sao chứ!”
Lục Minh Dân cũng chẳng thèm để ý tên bắt cóc đó nữa, trực tiếp sải bước lao đến trước mặt Cố Thanh Hà, giơ tay ra ôm chặt lấy Cố Thanh Hà vào lòng.
“Xin lỗi em, anh đến muộn rồi! Xin lỗi em!”
“Em…”
Lục Minh Dân không phải không nhìn thấy Phó Nhi Thương đang bên cạnh Cố Thanh Hà, chỉ là lúc này anh ta căn bản không muốn nói chuyện với Phó Nhi Thương thôi.
“Phó Nhi Thương, anh có thể tránh xa Cố Thanh Hà một chút được không! Tôi mong rằng từ nay về sau giữa hai người sẽ nước sông không phạm nước giếng! Sự xuất hiện của anh chỉ đem lại đau khổ và tổn thương cho Cố Thanh Hà mà thôi! Lẽ nào tự anh không biết hay sao!”
Phó Nhi Thương định nói gì đó nhưng động đậy miệng xong lại chẳng nói ra lời nào.
Từ từ đứng dậy, ánh mắt quanh quẩn trên khuôn mặt Cố Thanh Hà.
Lục Minh Dân đỡ Cố Thanh Hà dậy, bộ dạng Cố Thanh Hà lúc này trông vô cùng thảm hại.
Trong ánh mắt, trên khuôn mặt không có bất kì biểu cảm đặc biệt nào, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Nhi Thương trước mặt.
Đọc full tại truyenone.
vn nhé
Rất lâu sau đó, cuối cùng Cố Thanh Hà mới lạnh lùng mở miệng nói: “Lục Minh Dân, chúng ta về đi, được không, em không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
”
“Được.
”
Lục Minh Dân nhìn chằm chằm vào Phó Nhi Thương một cái, sau đó quay đầu đi ra hướng ngoài cửa.
Nhìn bóng lưng hai người xa dần, trong lòng Phó Nhi Thương đau như bị dao cứa vậy.
Về chuyện tại sao Cố Thanh Hà vẫn còn sống, từ đầu đến cuối anh đều không mở miệng hỏi Lục Minh Dân được, bởi vì theo Phó Nhi Thương thấy thì anh không có tư cách hỏi câu đó, cũng không xứng hỏi câu đó.
Chỉ là bố của Bạch Nhiên Khuyên ban nãy đã nhân lúc hỗn loạn mà tháo chạy rồi, nhưng Phó Nhi Thương tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta vậy đâu!
Nếu không trừ khử ông ta khỏi Cố Thanh Hà thì điều này đối với Phó Nhi Thương mà nói, anh mãi mãi không thể bảo đảm được Cố Thanh Hà sẽ bình an cả đời!
Nghĩ đến đây, Phó Nhi Thương nhanh chóng gọi điện thoại đi.
“Là tôi, Phó Nhi Thương.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...