Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Một phút trôi qua rồi, Bối Nguyệt Sương vẫn chưa xuất hiện, mọi người bắt đầu khó hiểu nhìn nhau.

Doãn Tranh Tranh nở một nụ cười vô cùng thần bí: “Hình như ‘ái phi’ của chúng ta vẫn chưa muốn lộ diện, mọi người có muốn biết lý do không?”

Bên dưới hét ầm lên.

Doãn Tranh Tranh nhanh chóng tiết lộ: “Em ấy đang đợi bạch mã hoàng tử của mình đến đấy ạ.”

Mọi người đoán rằng bạch mã hoàng tử của Bối Nguyệt Sương nhất định là chủ nhân của chiếc Bugatti, lúc nãy anh đã đưa cô đến đây.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa kính, sân khấu trên tầng hai như đang phát ra một vầng hào quang sáng chói.

Tiết Chính Toàn khẽ nheo đôi mắt để có thể nhìn rõ hơn, lấy thân cây trước mặt làm điểm tựa, hắn từ từ nâng khẩu súng trên tay lên, nòng súng hướng thẳng lên tầng hai.


Bối Nguyệt Sương và Thượng Quan Diên Dịch không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, Tiết Chính Toàn dám chắc chỉ hai phát súng của hắn thì đôi uyên ương họ sẽ được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.

Hắn cảm thấy bản thân mình đã quá nhân từ rồi.

Trong tiếng hò reo của đám đông, Bối Nguyệt Sương khoác tay Thượng Quan Diên Dịch cùng bước lên sân khấu, gần như toàn bộ sự chú ý đều hướng về phía Thượng Quan Diên Dịch, người đàn ông được tạo hóa ban cho một nét đẹp khiến người ta không nỡ rời mắt.

Thật ra Thượng Quan Diên Dịch có thể không đến buổi khai trương này, dù anh có xuất hiện hay không thì Tiết Chính Toàn vẫn sẽ bị bắt.

Nhưng vì anh ấy đã lấy danh nghĩa của Bối Nguyệt Sương để dụ hắn ra thì anh phải có trách nhiệm bảo vệ nó.

Vì giữa anh và Bối Nguyệt Sương, Tiết Chính Toàn nhất định sẽ lựa chọn thủ tiêu anh đầu tiên, một khi đã chọn anh thì hắn ta sẽ không còn cơ hội chĩa súng vào cô.

Mất mát lớn nhất của anh khi quyết định đứng ở đây có lẽ là những giọt nước mắt mà Bối Nguyệt Sương rơi xuống vì anh.

Bầu không khí ở ‘F&R’ lúc này vẫn vô cùng náo nhiệt. Ánh mắt của Thượng Quan Diên Dịch xuyên qua mặt kính trong suốt, nhằm thẳng vào họng súng của Tiết Chính Toàn, hắn nhìn thấy anh thì anh cũng sẽ nhìn thấy hắn, thế giới này rất công bằng có đúng không?

Trong khoảnh khắc đó, cánh tay đang cầm súng của Tiết Chính Toàn bất giác run lên bần bật.

Trong khoảnh khắc đó Tiết Chính Toàn cũng nhận ra một điều, ánh mắt của Thượng Quan Diên Dịch là thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Giờ phút này, Tiết Chính Toàn đột nhiên có cảm giác người đang đứng ở trên đó không phải là Thượng Quan Diên Dịch, dường như hắn ta đã thấy bóng dáng của Thượng Quan Trạch, ở phía sau còn có vô số linh hồn đang gào thét đòi lấy mạng hắn ta.

Phải rồi, năm đó chính hắn là người đã gây ra sự cố hy hữu khiến hàng trăm người vô tội phải thiệt mạng, hắn hại chết Thượng Quan Trạch rồi đổ hết tội lỗi lên đầu vợ chồng Bối Hoàng Sâm, sau đó hắn còn mua chuộc cảnh sát Trần để thủ tiêu hai người họ.


Trong quá khứ Tiết Chính Toàn đã hại chết bao nhiêu người đến bản thân hắn còn không nhớ hết, hôm nay Thượng Quan Diên Dịch đã nói cho hắn biết, hắn nhìn vào khẩu hình của anh nên đoán thế.

Cánh tay của Tiết Chính Toàn chẳng còn chút sức lực nào, từ từ buông súng xuống, những oan hồn u uất kia vẫn tiếp tục đòi mạng hắn, và dường như Tiết Chính Toàn cũng đã nhìn thấy địa ngục rồi.

Tiết Chính Toàn đã bị cảnh sát bao vây, hắn không hề có phản ứng gì, ánh mắt vô hồn nhìn người đàn ông đứng trên tầng cao, dáng vẻ uy nghiêm của anh khiến Tiết Chính Toàn nhớ đến một người.

Lúc này, Thượng Quan Diên Dịch chậm rãi nâng micro lên, thanh âm lạnh lẽo như từ địa ngục vọng về.

“Hôm nay là sinh nhật của cha tôi.”

Vậy nên có thể nói Chính Tiết Toàn là một món quà.

Cuối cùng Tiết Chính Toàn cũng theo cảnh sát lên xe, buổi khai trương đã đặt dấu chấm hết cho những tội ác mà Tiết Chính Toàn đã gây ra trong quá khứ, từ nay hắn không thể hại người được nữa.

Bối Kính Vũ, Tần Khuê và cả Bối Quân Ninh cũng phải trả giá trước pháp luật.


Vậy còn Thời Mặc Viễn thì sao?

Hôm đó Thượng Quan Diên Dịch đã hỏi anh ta một câu: “Sau khi mọi chuyện kết thúc anh có dự định gì không?”

Thời Mặc Viễn mỉm cười đáp: “Thượng Quan tiên sinh, tôi cũng là một tội phạm.”

Vì thế anh ta cũng phải trả giá cho những hành vi phạm pháp của mình.

Bây giờ cha của anh ta ở trên trời đã có thể yên nghỉ rồi, Bối Nguyệt Sương của anh ta cũng đã có Thượng Quan Diên Dịch, điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy hối tiếc là đứa bé trong bụng Bối Nguyệt Sương, anh ta muốn xem xem mặt mũi của đứa bé sẽ trông như thế nào, không biết nó sẽ đáng yêu giống Bối Nguyệt Sương hay đáng ghét như Thượng Quan Diên Dịch.

Thời Mặc Viễn cũng muốn được bế đứa bé ở trên tay, nhưng trước giờ anh ta chưa từng bế trẻ con, chỉ sợ sẽ bất cẩn làm đau đứa nhỏ.

Thời Mặc Viễn cảm thấy rất khổ sở, làm tài xế cho Bối Nguyệt Sương có vẻ nhẹ nhàng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận