Chỉ Muốn Ngã Vào Lòng Anh

Hôm nay Thời Mặc Viễn quyết định đến trường tìm Bối Nguyệt Sương.

Vào giờ tan học, các sinh viên ồ ạt ra về, từ bên kia đường Thời Mặc Viễn đã trông thấy vài thuộc hạ của mình đang cải trang ở xung quanh cô.

Lúc này, Bối Nguyệt Sương đang đợi trợ lý Lâm đến đón thì điện thoại trong túi áo khoác của cô bất ngờ đổ chuông, dãy số đang hiển thị trên màn hình chưa được lưu tên trong danh bạ nhưng Bối Nguyệt Sương biết rằng đây là số của Thời Mặc Viễn.

Cô vui vẻ nhấc máy: “Dạo này anh có khỏe không?”

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, thật lâu sau cũng không bất kì âm thanh nào vang lên.

Bối Nguyệt Sương bỗng cười lên một tiếng: “Thời Mặc Viễn, anh không muốn nói chuyện với tôi thì gọi cho tôi làm gì?”

Cuối cùng giọng nói của Thời Mặc Viễn cũng truyền đến bên tai cô: “Tôi rất khỏe.”

Bối Nguyệt Sương có một chuyện quan trọng muốn nói với anh ta: “Bây giờ anh đang ở đâu? Hôm nào tôi mang phong bì tiền mừng đến trả cho anh.”

Cô vẫn hy vọng Thời Mặc Viễn có thể đến dự hôn lễ của cô và Thượng Quan Diên Dịch.


Thời Mặc Viễn im lặng rất lâu.

Bối Nguyệt Sương có cảm giác anh ta đang cố che giấu điều gì đó.

Đúng như cô đã nghĩ, Thời Mặc Viễn không hề thay đổi quyết định: “Không cần đâu.”

Ánh mắt của Bối Nguyệt Sương thoáng qua một tia thất vọng, cô thở dài một tiếng rồi ngắt máy.

Một phút sau, Thời Mặc Viễn lại gọi cho cô, lần này Bối Nguyệt Sương vẫn trả lời anh ta chỉ là cô không lên tiếng trước. Thời Mặc Viễn hỏi: “Em giận tôi à?”

Bối Nguyệt Sương thản nhiên đáp: “Không có.”

Thời Mặc Viễn mỉm cười nhìn về phía cô: “Ừ, đừng giận tôi.”

“Anh có nhớ ngày hôm đó không? Lúc trước khi anh Diên Dịch tới ấy.” Bối Nguyệt Sương hơi do dự: “Tôi chưa kịp nói với anh một chuyện.”

Thời Mặc Viễn vẫn còn nhớ.

Bối Nguyệt Sương nói tiếp: “Hôm đó tôi muốn hỏi anh một câu.”

“Hỏi cái gì?”

“Tôi có thể xem anh là anh trai của mình không?”

Khóe môi của Thời Mặc Viễn chậm rãi cong lên: “Ừ, em xem tôi là gì cũng được.”

Bối Nguyệt Sương không hài lòng về câu trả lời của anh ta: “Anh nói gì thế? Tôi thật lòng xem anh là anh trai đấy.”

Thời Mặc Viễn: “Ừ, em gái.”


Bản thân là anh trai mà lại không thể tham dự hôn lễ của em gái mình, thật đáng trách.

...

Khi hay tin Tiết Chính Toàn bị truy nã,Tần Khuê sợ hãi đến mức không dám bước ra khỏi nhà, với những tội danh mà Tiết Chính Toàn đang mang trên người chắc chắn sẽ nhận án tử.

Điều khiến bà ta cảm thấy may mắn là phía cảnh sát vẫn chưa tra ra bà ta, bằng không bà ta đã đoàn tụ cùng con gái ở trong tù rồi.

Hiện tại Bối Quân Ninh đang phải đối mặt với án tù cho hành vi phạm pháp của mình, việc mà Bối Kính Vũ và Tần Khuê có thể làm là thuê luật sư giỏi nhất để biện hộ cho con gái mình.

Khả năng Bối Quân Ninh được trả tự do gần như không có, chỉ mong có thể giảm nhẹ tội cho cô ta.

Bây giờ chuyện của Bối Quân Ninh còn chưa giải quyết xong thì Tiết Chính Toàn lại bị truy nã, Tần Khuê thật sự rơi vào bế tắc.

Bà ta nghi ngờ việc Tiết Chính Toàn bị truy nã nhất định có liên quan đến cuộc gặp mặt ngày hôm đó, vậy còn tờ giấy kia thì sao? Tiết Chính Toàn có lấy được không?

Để có câu trả lời buộc lòng Tần Khuê phải hỏi Tiết Chính Toàn.

Đêm đó Tần Khuê đã gọi điện cho hắn ta, kết quả không gọi được, mười phút sau Tiết Chính Toàn gọi lại cho bà ta từ số máy công cộng.

"Là anh đây."


Tần Khuê nhận ra giọng nói của anh trai mình: "Anh, bây giờ anh đang ở đâu?"

"Chuyện đó không quan trọng." Tiết Chính Toàn trầm giọng nói: "Từ giờ trở đi chúng ta phải cẩn thận hơn nữa, hôm qua chúng ta đã quá sơ suất rồi, có thể cảnh sát đang giữ tờ giấy đó, em đã viết gì ở bên trong?"

Vậy là Tiết Chính Toàn đã không lấy được tờ giấy đó, nỗi sợ hãi trong lòng Tần Khuê ngày càng lớn dần.

Giọng nói của bà ta bắt đầu trở nên run rẩy: "Tiểu Ninh sắp phải ngồi tù rồi, tất cả đều do con khốn Bối Nguyệt Sương kia gây ra, không giết được nó em sẽ chết không nhắm mắt."

Tiết Chính Toàn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lại là con khốn Bối Nguyệt Sương à?"

"Không sai, chính nó là người đã hại Tiểu Ninh nhà mình thành ra nông nổi này, nếu không phải nó bắt tay với người ngoài để lừa cả nhà em thì Tiểu Ninh cũng không làm ra những chuyện phi pháp đó. Vì vậy em muốn Bối Nguyệt Sương phải trả một cái giá thật đắt, tốt nhất là khiến cho nó ra đi mãi mãi."

"Yên tâm đi, anh sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện này."

Nhiều năm về trước Tiết Chính Toàn cũng nói câu này với bà ta, sau đó hắn ta đã cướp đi biết bao sinh mạng vô tội mà không hề cảm thấy cắn rứt ở lương tâm.

Nhiều năm về sau Tiết Chính Toàn vẫn chứng nào tật nấy, vì đứa em gái và cũng là người thân duy nhất của mình, hắn ta không ngại lấy đi mạng sống của người khác. Dù sao hai bàn tay của hắn cũng dính đầy máu tươi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận