Editor: Cua Rang Me
Ở lại nhà của Kiều Y Y mấy ngày, bọn họ lại trở về Đài Bắc.
Buổi sáng hôm sau, Kiều Y Y đứng lên đi làm, đi tới trước cửa thì cô nhìn chằm chằm quyển lịch thật lâu, "Sóc Phong.."
"Ừ." Người đàn ông đang chậm rãi ăn bữa ăn sáng.
"Chúng ta đã qua lại ba tháng rồi!" Kiều Y Y cau mày nghiên cứu, chính cô cũng không có cảm giác gì, chinh xác mà nói, quen biết nửa tháng, qua lại hơn hai tháng.
"Ừm." Sóc Phong gật đầu một cái.
Kiều Y Y có thói quen chú ý tới việc này, bởi vì cô nhớ lại hình như một đoạn thời gian rồi dì cả chưa tới, cô có chút khẩn trương cau mày, ở trong lòng tính toán một chút, hình như hơn một tháng rồi.
Kể từ khi biết đề tài cục cưng là cấm kỵ trong lòng anh, cô rất cẩn thận, chỉ là, trong lòng cô vừa có một chờ đợi khác, nếu như cô có, anh có khát khao, vui vẻ không? Hay là nhất định bài xích như lời anh nói.
Cô nhắm hai mắt lại, quyết định buổi chiều xin nghỉ đi gặp bác sĩ, tránh cho mình suy đoán quá nhiều.
"Thế nào?" Người đàn ông nghi ngờ nhìn bộ dáng đầy tâm sự của cô.
"Không có gì! Chính là em nghĩ..." Cô làm nũng trừng mắt nhìn anh một cái, "Người bạn trai này không hoàn hảo, thế nhưng không có quà tặng đưa cho em!"
"Quà tặng gì?"
"Tặng quà qua lại ba tháng đó!"
Sóc Phong dở khóc dở cười nhìn cô, "Thưa cô, cái này không phải là em đưa cho anh sao?"
"Anh không nhìn thấy có lúc em rất bận sao? Hơn nữa tại sao là em đưa cho anh, mà không phải anh đưa cho em?" Kiều Y Y bĩu môi, khuôn mặt không phục.
"Được được!" Anh đầu hàng, anh quên mất cô gái nhỏ bên cạnh anh khéo ăn khéo nói cỡ nào.
Cô cố ý đổi đề tài, "Tối hôm nay em muốn nhìn thấy quà tặng!"
Anh khó xử nhìn cô, "Y Y, anh không hiểu rõ. "
"Không phải anh hiểu rõ mấy chuyện tặng quà à? Không sao, trên cô anh gắn thêm mọt cái nơ, sau đó tặng mình cho em là được!" CÔ dí dỏm nháy mắt với anh mấy cái, "Tốt nhất viết luôn trên mặt dòng, đồ cống hiến nhà vua "
Hình ảnh tuyệt đẹp thông qua miệng của cô, có vẻ khôi hài, không giải thích được, "Dạ, tuân lệnh!"
"Hề hề" Kiều Y Y cười mờ ám, biết anh nghi ngờ ý tứ của mình rồi, "Đúng rồi, buổi chiều anh có rãnh rỗi thì tốt nhất là đem rèm cửa sổ, ga giường nhà em giặt sạch sẽ, nếu không em sợ buổi tối không giúp anh được."
Buổi tối không giúp được? Sóc Phong cười, hiểu ý tứ của cô, "Nữ vương đại nhân không cần thần làm ấm giường, mà là muốn thần làm nô tài sao?"
"Anh muốn hay không?" Cô hơi hất cằm, nhìn xéo anh.
"Sao dám không nghe lệnh!"
"Không thèm nghe anh nói nữa, em đi làm, buổi tối gặp!" Kiều Y Y cầm túi xách ra cửa, bước qua cửa, sắc mặt của cô ảm đạm không ít rồi.
Tốt nhất là không có, nếu như có… Thật ra thì cô khát khao có.
Nhìn đóng cửa lại, Sóc Phong rũ mí mắt xuống, nhìn đôi đũa trong tay một hồi lâu, ở trong lòng đưa ra một quyết định.
Kiều Y Y đi xuống dưới lầu, đang muốn đi bãi đỗ xe ngầm lấy xe, thì có một cô gái xinh đẹp chặn đường cô, cô ngẩng đầu nhìn cô gái, "Cô là…"
"Tôi tên là Trần Uyển."
"Tôi không biết cô." Kiều Y Y chuẩn bị vòng qua cô gái để lấy xe.
Trần Uyển biết Sóc Phong ở đây, cũng từ chỗ nhân viên quản lý biết, Sóc Phong có một người bạn gái mới, chính là cô gái trước mắt này.
Cuối cùng Kiều Y Y cũng nhớ ra cô gái này là ai, cô ta là người viết thư pháp hôm nọ, "Thưa cô, cô có chuyện gì không?"
"Cô không biết tôi... tôi cũng không biết cô." Trần Uyển phức tạp nhìn cô gái này, cô ta không phải là loại hình mà Sóc Phong thích, thần thái thoải mái, lại quá xinh đẹp, "Nhưng chúng ta cùng biết một người, Sóc Phong."
Khi Trần Uyển nói tên Sóc Phong ra, Kiều Y Y cảm thấy dường như cô gái này, và quá khứ của Sóc Phong có liên quan với nhau.
"Cô không cần phải nhìn tôi đến như vậy." Trần Uyển cao ngạo nói: "Tôi thật sự không phải là tình địch của cô."
Nên dùng ánh mắt gì nhìn Trần Uyển đây? Kiều Y Y không biết, khi cô nhìn bóng mình qua cửa sổ xe, nhìn thấy sự ghen tỵ trên mặt mình thì cô hoảng hốt nhìn xuống đất.
Không quan tâm, thật sự không quan tâm sao? Đều là gạt người!
Trừ phi là người chết, mới có thể thật sự không quan tâm! Kiều Y Y cắn môi, "Cô có chuyện gì không? Nếu không có gì, tôi muốn đi trước!"
"Gấp cái gì chứ!" Trần Uyển đến gần cô, kéo cô gần lại mình, hai mắt thẳng tắp nhìn cô, càng xem càng không nghĩ ra, tại sao Sóc Phong lại tình nguyện yêu cô gái này, cũng không cần mình đây?
"Có chuyện gì mau nói đi!" Lúc này Kiều Y Y chỉ muốn làm con rùa đen rút đầu, cô tuyệt không muốn từ miệng cô gái khác biết chuyện tình của Sóc Phong.
"Tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, cô nghĩ xem nên nghe cái nào trước?" Trần Uyển giơ lên ác ý nụ cười không ngừng tiến tới gần.
Trong lòng Kiều Y Y thật khó chịu, cô gái này nói chuyện mập mờ lại chẳng rõ ràng, “Không bằng cô nói cùng lúc được chứ?”
Mặt Trần Uyển biến sắc, làm sao cô có thể hai tin tức cùng lúc được chứ?
“Nếu như cô làm không được, cũng không cần thừa nước đục thả câu như vậy đâu!” Kiều Y Y lạnh lùng châm chọc, hôm nay ra cửa đã gặp ngay kẻ tiểu nhân.
“Được! Vậy thì tôi nói tin tức tốt trước!” Trần Uyển nghiến răng nghiến lợi khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có chút dữ tợn.
Kiều Y Y lười trả lời cô, trực tiếp khoanh tay trước ngực chờ câu trả lời của cô ta.
“Tôi không phải người yêu của Sóc Phong, cô không cần căm thù tôi như vậy!” Trần Uyển nhún vai.
Chợt nghe như vậy, Kiều Y Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không có biểu hiện rõ ràng, cô gái trước mắt còn nhỏ hơn cô hai, ba tuổi, lại bày ra vẻ mặt chờ xem kịch hay.
Kiều Y Y là người thế nào, cô sẽ không để cho người khác dễ dàng chế giễu!
Trần Uyển không thấy được phản ứng như mong đợi, trong lòng cô thật không thoải mái, cũng không bao lâu, cô lập tức nở nụ cười, cái kiểu cười lạ lùng này của cô ta khiến Kiều Y Y thấy dường như cô ta bị điên hay ngây thơ quá chừng.
“Tin tức xấu đây, cô làm thế nào cũng không chiếm được tình yêu của anh ấy được đâu!” Cô ta cười đến xinh đẹp rạng ngời.
Đột nhiên lòng Kiều Y Y chiến đấu, loại phụ nữ thế này còn khiến cô khơi gợi khả năng quyết chiến: “Nhưng tối ngày hôm qua trước khi ngủ, anh ấy còn thủ thỉ bên tai tôi đấy…”
Vẻ mặt xinh đẹp, giọng dịu dàng, chính là một cô gái hoàn toàn được cưng chiều, chẳng qua là khi Kiều Y Y thốt ra lời này, không một ai biết sự khổ sở trong lòng cô.
Cô biết anh muốn đền bù cho mình, anh luôn luôn đối tốt với cô, không ngừng nói yêu cô, cũng không keo kiệt cho cô tình yêu, chỉ là có một thứ anh không thể cho cô được… đó là… đứa con.
Trần Uyển suýt chút nữa thì bước lên đánh cô ta, nhưng cô nhịn xuống. “Cô cứ giả vờ đi! Tôi cho cô biết, cả đời cô cũng sẽ không lấy được tình yêu của anh ấy, bởi vì anh ấy sẽ không cần con của cô.”
Nói đến đứa bé thì Kiều Y Y không tự chủ mà run lên, thật là buồn cười, mọi người đều biết Sóc Phong không cần đứa bé, chẳng lẽ chỉ có người trong cuộc này đây không biết ư?
“Tại sao vậy?” Cô biết cô không có được đáp án từ chỗ Sóc Phong, cũng có thể ở chỗ này lấy được đáp án mà cô cần, đây chính là bí quá hóa liều.
Nhưng cô không khống chế được mình, bởi vì yêu, cô đã trở nên không giống mình, dứt khoát không làm chính mình, chỉ vì cô khăng khăng muốn biết nguyên nhân của anh, lại để cho anh vì nguyên nhân đó mà đau lòng khóc rống lên.
Kiều Y Y xin nghỉ, cô xin nghỉ một ngày, sau khi nghe Trần Uyên nói nguyên nhân xong, cô thực sự muốn biết mình có mang thai hay không.
Cô lẳng lặng ngồi ở trong bệnh viện, cầm phần báo cáo kia trong tay, trong đầu bắt đầu không ngừng nhớ lại những lời Trần Uyển nói với cô, cô nhắm mắt lại.
“Sóc Phong là anh rể tôi. Chị tôi là người mà anh ấy yêu nhất. Mà cô gái anh ấy yêu nhất lại chết ở trên bàn mổ, bởi vì khó sinh. Chị ra đi, còn đứa bé cũng mất. Cô muốn biết tại sao Sóc Phong trốn không? Đây chính là nguyên nhân của nó.”
Thích có con không anh? Lúc ở vườn cây, cô đã từng hỏi anh như thế.
Anh bảo, anh không thích!
Nhưng Kiều Y Y không đánh giá tâm trạng phức tạp hiện lên trong đôi mắt mình, cô đơn giản nghĩ rằng anh không thích trẻ con mà thôi, thì ra anh không thích có con.
Cô nặng nề thở một hơi, chậm rãi đứng lên, một bác sĩ nữ hỏi thăm cô có muốn phá thai hay không, cô do dự, cô đã nói với Sóc Phong, cô sẽ không mang thai, mà bây giờ cục cưng đã một tháng, chắc do lần đầu tiên không biết khống chế.
Chỉ cần cô len lén xóa sạch thì ắt hẳn quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi.
Nhưng, Kiều Y Y dựa vào hành lang, như một tên trộm ẩn nấp trong góc tối.
“Sóc Phong, cậu xác định làm cuộc giải phẫu này à?”
“Phó Khải, mình không thay đổi ý định được.”
Phó Khải đi về phía máy bán hàng tự động, bỏ tiền xu vào khe, hai ly cà phê đẩy ra, “Giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở) thì không khó, nhưng tại sao cậu nhất định phải như vậy?”
Phó Khải chưa từng nghĩ qua, bao nhiêu năm sau, gặp lại được người bạn học cũ này của mình, cảnh tượng lại đặc biệt như vậy, bao nhiêu người vô sinh, không sinh đẻ được, thế mà anh lại không cần khả năng sinh đẻ.
“Có lẽ cậu nên lựa chọn lại...” Phó Khải thử đề cử cách thức khác.
“Không, như vậy tương đối an toàn!” Sóc Phong lên tiếng cự tuyệt rồi.
Phó Khải cau mày, thờ ơ lắc đầu một cái, “Tùy cậu, chỉ cần sau này cậu không hối hận là được!”
“Cám ơn cậu.” Sóc Phong thành khẩn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...