Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

“Ngôn, em không có quần áo để thay” Tô Tiểu Mễ đáng thương nhảy cẩn trên người Nghiêm Ngôn, vừa lúc đụng vào đường sinh mạng của hắn.

Nghiêm Ngôn bị đau rên lên một tiếng đau đớn, túm Tô Tiểu Mễ từ trên người mình kéo xuống: “Tự mình em xem có bao nhiêu quần áo, thân người chả có tí đường cong, ngày ngày thay quần áo có lợi ích gì” Nghiêm Ngôn vô tình đưa ra sự thật.

“Ngôn, anh không nên nói những lời tổn thương tâm hồn bé bỏng của em, rồi hãy nói em cảm thấy bản thân rất tốt, quần áo dĩ nhiên mỗi ngày đều phải đổi mới, nhỡ anh không còn cảm giác mới mẻ, em phải làm sao bây giờ? Biết đâu chừng ngày nào đó anh lại nói, thật xin lỗi, chúng ta ly hôn đi, anh bảo em làm sao tiếp nhận” Tô Tiểu Mễ lại bám lên người Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn đứng lên, đốt một điếu thuốc, lạnh lùng ngó chừng Tô Tiểu Mễ: “Chúng ta ly hôn chỉ có một nguyên nhân”

“Đó là gì?”

“Em nói quá nhiều.” Nói xong đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo đi làm.

Tô Tiểu Mễ không nghe lời, đứng lên, theo đuôi đến cùng: “Ngôn, lời này của anh có ý gì, em nói nhiều lúc nào? Người khác cầu xin em cùng bọn họ nói chuyện, em còn không thèm quan tâm, em chỉ muốn nói chuyện với anh, anh lại chê em nói nhiều, có phải anh đã hết thương em không”

“Ít giả bộ đáng thương, nói cả đống cũng chỉ vì muốn mua quần áo mới đúng không” Tính cách Tô Tiểu Mễ ra sao Nghiêm Ngôn đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay, Tô Tiểu Mễ dùng đi dùng lại cũng chỉ có chiêu này. Nhưng Nghiêm Ngôn cũng hiểu rõ bản thân mình luôn bó tay chịu thua với chiêu đó.

“Nếu anh không cho em mua quần áo, em sẽ trần truồng ra đường mua thức ăn, trần truồng nấu cơm”

Nghiêm Ngôn trừng mắt vươn tay cầm lên một đống quần áo lộn xộn của Tô Tiểu Mễ : “Hồng phấn, hoa văn, mẹ nó, em có chút thưởng thức được không, tự biến mình thành một đống đủ màu sắc”

“Đúng, nên em mới muốn thay đổi bản thân, em đã xem rất nhiều tạp chí và cũng biết cách chọn trang phục cho mình” Ánh mắt Tô Tiểu Mễ vô cùng chân thành.

Nghiêm Ngôn nhìn xuống đồng hồ trên tay, gần đến giờ làm việc, lười tiếp tục đôi co cùng Tô Tiểu Mễ, lấy tiền đưa cho cậu: “Một lần cuối cùng”


Tô Tiểu Mễ hấp tấp cầm lấy tiền, ‘một lần cuối cùng’ của Nghiêm Ngôn hoàn toàn không khiến cậu cảm thấy lo lắng.

………..

Buổi tối Nghiêm Ngôn trở lại, đập vào mắt là khuôn mặt phấn khích đỏ hồng của Tô Tiểu Mễ, thông thường mà nói sau khi cậu mua được thứ mong muốn sẽ có biểu cảm thế này. Nghiêm Ngôn đi lướt qua Tô Tiểu Mễ tràn ngập hưng phấn, Tô Tiểu Mễ giúp Nghiêm Ngôn cởii xuống áo khoác, treo lên giá. Nghiêm Ngôn đang muốn đi trên ghế salong nghỉ ngơi xem TV, Tô Tiểu Mễ lại nhảy tới trước mặt: “Ngôn, em hôm nay mua quần áo mới tuyệt đối không phải dạng hồng phấn, hoa văn gì đó đâu”

“Ừm”

“Rất dễ nhìn”

“Ừm”

“So với mấy bộ trước đó trông tuyệt hơn rất nhiều”

“Ừm”

“Để em đi thay cho anh nhìn”

Lần này Nghiêm Ngôn không trả lời vì ngay từ lúc đầu đã không quá ôm kỳ vọng với Tô Tiểu Mễ, vì càng hi vọng sẽ càng thất vọng, chờ Tô Tiểu Mễ chạy ra, Nghiêm Ngôn vừa lúc mở lên màn hình TV.

“Tèn, tén, ten, ten” Tô Tiểu Mễ phối nhạc cho lần trình diễn của mình, Nghiêm Ngôn dùng dư quang nhìn lướt qua quần áo trên người Tô Tiểu Mễ, biểu tình vô cùng bình tĩnh: “Quả thật không phải hồng phấn, hoa văn”


“Đúng không, đúng không, lần này có đột phá rồi đúng không”

Quả nhiên Nghiêm Ngôn luôn luôn phán đoán chính xác, lần này Tô Tiểu Mễ chơi nguyên bộ màu xanh chói mắt giống như một thân cây đứng vững trong phòng khách.

“Em xem tạp chí người mẫu nào thế?”

Tô Tiểu Mễ không nghe ra Nghiêm Ngôn đang châm chọc, còn cho rằng Nghiêm Ngôn đang khen cậu thì càng đắc ý, vễnh cao đầu: “Không nghĩ em có một ngày nâng cao thưởng thức đúng không. Ngôn, không phải chỉ có anh mới biết chọn phong cách cho mình” Nhìn một cái cây vặn vẹo qua lại, Nghiêm Ngôn không muốn nói cũng lười phải nói.

“Ngôn, anh có thích không? Thích thì em sẽ mua một bộ giống y đúc, chúng ta cùng diện áo tình nhân đi ra ngoài”

Lần này Tô Tiểu Mễ thành công buộc Nghiêm Ngôn mở miệng, nếu Nghiêm Ngôn không cự tuyệt ngay mai rất có thể cậu sẽ đặt mua một bộ giống như song sinh, treo trong tủ áo hắn.

“Không cần”

“Đừng khách khí, chúng ta là vợ chồng, anh không cần khách khí quá đâu, em còn dư ít tiền, vả lại bộ áo này cũng không phải rất đắt”

“Đã nói không cần”

“Không sao, anh thích gì cứ nói với em, giữa vợ chồng không có bí mật”

“Em nói thêm một câu nữa xem”


Tô Tiểu Mễ lập tức ngậm miệng, không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn đi vào phòng bếp nấu cơm, trên đường đi còn lẩm bẩm oán trách: “Không biết hắn ăn nhầm cái gì rồi, ông đây tốt bụng muốn mua áo cho hắn còn dám trưng bộ mặt đó ra với mình, chưa thấy ai hay ngượng ngùng đến vậy, rõ ràng rất thích vậy mà cứ giấu trong lòng không chịu nói, cần gì phải xấu hổ giống mình làm người ngay thẳng không phải vui hơn à”

“Em còn nói!”

…………

Lại qua mấy ngày, sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ đem Nghiêm Ngôn ngủ say lay đến tỉnh: “Ngôn”

“Có chuyện gì”

“Em không có quần áo thay”

Nghe thấy đề tài muôn thuở, Nghiêm Ngôn liền trở mình: “Vậy thì khỏi mặc”

Tô Tiểu Mễ không buông tha từ phía sau nhào đến cuốn lấy cả người Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh lãnh đạm với em rồi”

Đổi lấy chính là một mảnh im lặng như tờ, Tô Tiểu Mễ tiếp tục quấn Nghiêm Ngôn một buổi sáng, vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng Nghiêm Ngôn vô tình đóng cửa đi làm, để lại một mình Tô Tiểu Mễ cô đơn trần truồng.

Tô Tiểu Mễ quyết định kháng chiến trường kỳ, không mặc quần áo để trần ở nhà một ngày. Nhưng đến giờ tan việc, chờ mãi vẫn không thấy Nghiêm Ngôn trở về, Tô Tiểu Mễ lo lắng ngồi trong phòng khách, mất một lúc lâu điện thoại mới vang lên, bên kia còn chưa kịp mở lời, Tô Tiểu Mễ đã mở miệng: “Ngôn, sao anh vẫn chưa về? Có phải anh giận em rồi, em không mua quần áo nữa chỉ cầu anh đừng bỏ mặc em một mình ở nhà, em không bao giờ … mua quần áo nữa” Khi nói giọng nức nở sắp khóc thành tiếng.

“Anh ở dưới lầu, xuống ngay”

“Hả”

“Mẹ nó, không phải em muốn mua quần áo ư, nhân lúc anh còn chưa thay đổi chủ ý còn không mau xuống đây”


“Được, được, em xuống ngay, chờ em một chút, em mặc quần áo trước đã” Không còn nức nở như ban nãy.

Nghiêm Ngôn cúp điện thoại nghĩ, chẳng lẽ tên này trần truồng cả ngày ở nhà?

Tô Tiểu Mễ bằng tốc độ nhanh nhất phóng vào xe Nghiêm Ngôn , khẩn cấp ôm siết lấy hắn: “Ngôn, em biết anh hiểu em nhất”

“Tránh ra ”

Nghiêm Ngôn khởi động xe đưa Tô Tiểu Mễ cửa tiệm bán quần áo, xe mới ngừng Tô Tiểu Mễ đã vọt vào nơi bán trang phục sặc sỡ, đang vui vẻ chọn lựa lại bị Nghiêm Ngôn mặt lạnh kéo ra ngoài, ném vào cửa tiệm bán trang phục cao cấp hạng sang, Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng ghé tai Nghiêm Ngôn nói: “Đồ nơi này đắt lắm, không nên lãng phí tiền”

“Em không có tư cách nói mấy lời này” Tô Tiểu Mễ mua một đống quần áo đủ màu đã đủ nhiều tiền.

Nghiêm Ngôn đi một vòng nơi trưng bày đủ loại kiểu dáng, cầm lấy mấy bộ ném cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ biết điều đi đến phòng thử áo, thử một hồi mới có bộ ra dáng.

“Lấy bộ này, tính tiền”

Nhân viên cửa hàng rất ưu ái Nghiêm Ngôn, nhanh chóng tính toán giá tiền, đồng thời lấy bộ quần áo sặc sỡ ban nãy của Tô Tiểu Mễ nhét vào túi trả lại cho cậu. Nghiêm Ngôn cầm túi đi ra ngoài, Tô Tiểu Mễ lẽo đẻo theo phía sau, cả quả trình nhanh đến kinh ngạc, Tô Tiểu Mễ còn không kịp phản ứng đã mua xong quần áo. Đang lúc Tô Tiểu Mễ còn muốn nói cái gì, Nghiêm Ngôn liền đem mớ quần áo cũ ném vào trong thùng rác.

“Anh làm gì đó, Anh làm gì đó, Anh làm gì đó ” Tô Tiểu Mễ muốn chạy đến chỗ thùng rác nhặt lên quần áo, ngay lập tức bị Nghiêm Ngôn kéo lại: “Đồ bỏ thì phải ở thùng rác, sau này lúc mua quần áo phải có anh đi cùng, hiểu chưa?”

“Đã hiểu”

Nghe thế, tất cả tức giận trong lòng Tô Tiểu Mễ đều biến thành ngọt ngào, miễn được ở cạnh Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ đã thấy hạnh phúc. Vì thế Tô Tiểu Mễ ôm lấy cánh tay Nghiêm Ngôn, hỏi : “Ngôn, nếu như không anh, em sẽ thế nào nhỉ ?”

“Không có anh, em đã chết sớm” Câu trả lời này rất thành thực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui