Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

“Ngôn ~ anh đã về rồi ” Tô Tiểu Mễ mở cửa, chào đón Nghiêm Ngôn làm việc trở về, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

“Mỗi ngày đều nhìn anh mà vẫn thấy anh thật đẹp trai” Tô Tiểu Mễ nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn, dùng mặt cọ cọ ngực hắn.

“Mỗi ngày đều nhìn em mà vẫn thấy em ngu ngốc như vậy” Nghiêm Ngôn lạnh lùng đem Tô Tiểu Mễ nhiệt tình đầy cõi lòng đẩy ra, đi vào phòng, Tô Tiểu Mễ hấp tấp đi theo, kéo Nghiêm Ngôn đến trước mặt bàn cơm.

“Ngôn, anh nhìn, anh nhìn, anh nhìn xem” Tô Tiểu Mễ chỉ vào món ăn được bày biện thịnh soạn trên bàn.

Nghiêm Ngôn nhìn lướt qua thức ăn trên bàn: “Hôm nay là ngày gì rất quan trọng à?”

Tô Tiểu Mễ dùng sức lắc đầu.

“Tiền tiêu vặt dùng hết rồi?”

Tiếp tục lắc đầu.

“Em đem văn kiện cho anh lại sơ ý đánh rơi?”

“Cuối cùng anh xem em là người thế nào” Tô Tiểu Mễ nhịn không được ồn ào.

“Em tự biết bản thân là người thế nào rồi đó”

Tô Tiểu Mễ bĩu môi: “Em chỉ muốn tạo niềm vui cho người chồng bên ngoài làm việc cực khổ chẳng lẽ không được” Nói xong lại giống như khối đường dán trên người Nghiêm Ngôn nhăn nhăn nhó nhó.

“Công việc của anh thì không cực khổ, cực khổ nhất là ngày ngày phải nghe em nói những lời buồn nôn kia”

“Ở chung đã lâu, anh vẫn chẳng có chút tình thú nào”


“Lâu như vậy, khuynh hướng tình thú của em cũng chẳng giảm bao nhiêu” Hai người vẫn rất thích đấu võ mồm, dù đã kết hôn vẫn không thể giảm.

Đợi cơm nước xong, Tô Tiểu Mễ xoa xoa cái bụng căn tròn ngồi liệt trên ghế salong: “Ngôn ~ em không được, cần phải đi tản bộ ngay lập tức”

Nghiêm Ngôn mồi một điếu thuốc, không để ý tới tô Tiểu Mễ.

Tô Tiểu Mễ nói tiếp: “Theo tình trạng hiện tại của em xem ra không cách nào rửa chén được”

“Ý của em là?” Nghiêm Ngôn liếc mắt lườm Tiểu Mễ

“Hôm nay anh rửa chén giùm em được không?”

“Em bảo anh rửa chén? Không thể nào” Nghiêm Ngôn kiên quyết đưa lệnh phản đối.

“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, anh từ trước đến nay chưa từng rửa chén qua, chưa từng rửa qua lần nào, chúng ta ở chung đã lâu, vậy mà có mỗi em rửa chén, không công bằng” Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu nói dai nói nhải.

“Không có tại sao hết, anh là đàn ông”

“Em cũng là đàn ông còn gì” Mặc dù mỗi ngày đều làm mấy công việc của đàn bà, nhưng Tô Tiểu Mễ chưa bao giờ quên điều quan trọng nhất.

“Anh không rửa” Nghiêm Ngôn ngồi im không lay động.

“Anh trưởng thành hơn được không ?”

“Em không có tư cách nói đều đó”

“Anh không rửa em sẽ cằn nhằn bên tai anh cả tuần”


Nghiêm Ngôn biết Tô Tiểu Mễ hoàn toàn có bản lãnh này, nhìn ánh mắt cương quyết của Tô Tiểu Mễ, nhìn qua bàn ăn, nhìn lại ánh mắt cương quyết của Tô Tiểu Mễ, rồi lại nhìn qua bàn ăn, một lát sau không tình nguyện đứng lên, xắn lên tay áo, Tô Tiểu Mễ vui vẻ ôm lấy chân Nghiêm Ngôn: “Biết ngay anh là người hiểu em nhất”

Nghiêm Ngôn một cước đá văng Tô Tiểu Mễ: “Đây là lần cuối cùng”

Lúc này khuôn mặt Nghiêm Ngôn có thể nói đen thui, đứng một góc phòng bếp, lẩm bẩm oán trách: “Đây là thứ gì căn bản không thể rửa sạch, dầu mỡ gì mà lắm thế”

“Công việc này quả nhiên không phải để con người làm”

“Cái mâm này gì mà mỡ cả đống”

“Thôi, không rửa nữa, ngày mai mua cái mới”

Nghe được Nghiêm Ngôn nói như thế, Tô Tiểu Mễ ngồi không yên hoả tốc chạy đến phòng bếp: “Sao anh có thể lãng phí như thế hả?”

Đáng tiếc cậu đến quá muộn, nguyên cái mâm đều nằm gọn trong thùng rác, Tô Tiểu Mễ muốn đi đến nhặt cái mâm trở về lại bị Nghiêm Ngôn giành trước một bước nhấc cả túi rác, Tô Tiểu Mễ còn chưa kịp ngăn cản, ném ra thùng rác ngoài cửa sổ.

“Đồ phá sản, đồ phá sản a, anh muốn em nói anh thế nào, cái mâm vốn còn dùng rất tốt lại bị anh ném đi, anh nên cảm thấy cảm thấy thẹn, em cũng thay anh cảm thấy cảm thấy thẹn, em thay bố mẹ anh cảm thấy cảm thấy thẹn, em thay bố mẹ em cảm thấy cảm thấy thẹn”

“Số tiền em mua mấy thứ linh tinh có thể mua cả đống mâm”

“Mỗi phân tiền của em đều dùng vào việc cần thiết, căn nhà này được tốt như hôm nay đều dựa vào một phần gian khổ của em, anh cho tới bây giờ đều không biết em cực khổ thế nào” Tô Tiểu Mễ giống như oán phụ cắn khăn tay không biết rút ra từ nơi nào.

Nghiêm Ngôn cầm lấy điều khiển chuyển kênh chiếu anime thành kênh tin tức: “Căn nhà có thể duy trì tốt hẳn dựa vào anh cực khổ ra ngoài kiếm tiền. Dựa vào em? Tô Tiểu Mễ, ông đây mà dựa vào em chắc đã sớm ôm em cùng gấu Teddy ra ngủ ngoài đường”

“Anh có ý gì, có ý gì hả, em vẫn có thể ra ngoài kiếm tiền, anh cho rằng em không muốn ra ngoài, cho rằng em muốn mỗi ngày ở nhà ăn quà vặt ? Xem TV? Chơi máy vi tính?”


Đang lúc Tô Tiểu Mễ muốn bộc phát toàn bộ, Nghiêm Ngôn lại kéo Tô Tiểu Mễ tới để cậu nằm tựa trên đùi mình, dụ dỗ: “Được rồi, ngoan, cùng anh xem tin tức một chút”

Tô Tiểu Mễ lập tức biết điều gật đầu: “Ừm”. Bởi vậy mới nói chỉ cần Nghiêm Ngôn dịu dàng, Tô Tiểu Mễ sẽ bị thu phục.

Mười phút sau, Nghiêm Ngôn cúi đầu nhìn Tô Tiểu Mễ nằm gối đầu trên đùi hắn ngủ ngon lành, mỗi lần xem tin tức không đến mười phúc sẽ chìm trong giấc ngủ, Nghiêm Ngôn sủng nịch xoa xoa đầu Tô Tiểu Mễ: “Đồ ngốc này!”

Chờ Tô Tiểu Mễ tỉnh ngủ đã là chuyện hơn một tiếng sau, còn rải đầy nước miếng làm Nghiêm Ngôn quần ướt một mảng lớn, Tô Tiểu Mễ dụi hai mắt, ngồi dậy hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn ~ mấy giờ rồi?”

“Còn sớm, chỉ mới hơn tám giờ”

Tô Tiểu Mễ duỗi sống lưng mệt mỏi: “Đã đến giờ ăn vặt” Sau đó đứng lên chạy đến tủ lạnh lấy ra một đống quà vặt bày lên bàn. Nghiêm Ngôn nhìn đồ ăn vặt la liệt trên bàn, chau mày hỏi: “Giờ ăn vặt của em không phải 3h chiều sao”

“Đúng vậy, buổi sáng 7h, 10h, buổi chiều 3h, 5h, buổi tối 8h, 10h, trời vừa rạng sáng nữa, đó là lịch trình ăn vặt của em”

“Em là quái vật hả?”

“Ở nhà nhàm chán lắm, xem TV cũng phải có vài món để đuổi thời gian”

“Em muốn tìm ít công việc để làm không?” Nghiêm Ngôn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ chạm dây thần kinh nhạy cảm của Tô Tiểu Mễ: “Ngôn, có phải anh chê em dùng nhiều tiền của anh?”

“Không có”

“Nếu không tại sao muốn em ra ngoài tìm việc”

Nghiêm Ngôn nhìn màn hinh TV, miễn cưỡng nói: “Anh chỉ lo lắng em ở nhà một mình sẽ thấy cô đơn”

Mặc dù không phải rất ngọt ngào nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn cảm thấy ngọt đến tận tim: “Ngôn, anh thật tốt với em”

“Tránh ra”

“Nếu anh lo em ở nhà thấy chán thì dẫn em đến công ty đi, chỉ cần được ở bên cạnh anh em sẽ không thấy chán”


“Cứ xem như anh chưa nói gì”

“Anh thật sự không muốn đưa em đến công ty vậy sao”

“Tự em rõ nguyên nhân còn gì”

Tô Tiểu Mễ cong lên khóe môi, bỏ qua vấn đề trên, một lần nữa bắt đầu chủ đề mới: “Thật ra em cũng không thấy nhàm chán lắm, mỗi ngày đều có đồ ăn vặt, không cần làm việc cực khổ cũng có tiền cầm, được làm nhiều món ngon chờ anh trở về là chuyện em thấy hạnh phúc nhất. Em chán ghét bản thân luôn luôn yêu anh, không biết đến lúc nào mới có thể giảm bớt yêu anh, bất quá em hi vọng ngày này vĩnh viễn cũng không đến”

“Đến chừng nào em mới hết lỗi cách nói, lỗi ngôn ngữ”

“Em chỉ muốn biểu đạt lòng thành”

“Chỉ cần em không thấy buồn tẻ là tốt rồi, bất quá anh hi vọng em điều chỉnh lại thời gian ăn vặt, em không cảm thấy thời gian ăn hàng quá dày đặc?”

“Em thấy rất tốt”

“Thật không? Qua mấy năm nữa em sẽ biến thành một ông chủ mập ngốc nghếch, em không sợ?”

“Ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ ngốc hả?” Tô Tiểu Mễ hoảng sợ nhìn Nghiêm Ngôn.

Nghiêm Ngôn không trả lời lắp lự nhún vai.

“Nhưng …. ” Tô Tiểu Mễ nhào đến ôm cánh tay Nghiêm Ngôn, mặt mày rạng rỡ: “Nếu ngày nào đó em biến thành như vậy anh có còn yêu em không, chúng ta lúc kết hôn đã hẹn ước cùng nhau, em biết, anh tuyệt đối sẽ không chán ghét em”

“Nếu em biến thành như vậy, anh quả thật sẽ không bỏ rơi em”

“Em biết ngay mà ^.^”

“Nhưng anh sẽ đưa em đến Hàn Quốc nơi mà em ao ước muốn đi”

Dứt lời Nghiêm Ngôn liền đi đến phòng tắm, Tô Tiểu Mễ đứng phía sau hướng về phía bóng lưng Nghiêm Ngôn rống to: “Anh vẫn chán ghét đúng không, anh là đồ đàn ông phụ lòng, bạch nhãn lang, xuống địa ngục đi, vì anh đã làm trái lời thề kết hôn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui