Chỉ Muốn Làm Nam Phụ Pháo Hôi!
Dạo một vòng quanh công ty, Thẩm Quân Ngọc bắt đầu cảm thấy chán rồi.
Từ lúc mới bước ra khỏi phòng giám đốc thì vẻ mặt Trần Từ Liên lạnh tanh, khi cậu bắt chuyện thì anh không "Ừm" thì "Ừ!"...vô cùng nhạt nhẽo.
- Tôi mỏi chân - Đi thêm một đoạn, Thẩm Quân Ngọc lại ngồi bên ghế.
Anh thấy thế cũng chỉ ngồi lại gần chỗ cậu.
Không phải không nói chuyện mà là không biết mở lời ra làm sao.
Những lời trước nay mà anh hay nói cũng chỉ liên quan đến tính chất công việc.
Nghĩ mãi mới ra câu hỏi, tuy nhiên lời anh nói ra còn không quá mười từ nữa.
- Cậu không sợ phóng viên chụp được sao?
- Tại sao phải sợ? Là vì tôi sợ bọn họ sẽ nghĩ tôi cặp kè với anh hả? Mà cặp với anh thì có sao đâu đúng không.
Nghe Thẩm Quân Ngọc trả lời như vậy, Từ Liên có chút ngạc nhiên rồi bất giác cười nhẹ một cái.
- Cậu không sợ tôi ăn thịt cậu hả? - Có cảm giác thích thú, anh trêu chọc cậu tiếp.
- Anh á! Ba tôi còn chưa sợ thì làm gì tôi phải sợ đây!
[Ting! Kí chủ, nữ chính sắp xuất hiện rồi!]
[Cậu mau đưa nam chính trốn đi]
Hệ thống gấp gáp chui từ đâu ra thông báo cho cậu.
Nãy giờ còn không cung cấp thoại cho cậu nói chuyện với nam chính nữa.
Bây giờ lại thình lình xuất hiện khiến Thẩm Quân Ngọc có chút khó chịu.
Nhưng tốt nhất vẫn là hoàn thành nhiệm vụ trước đã rồi tính sau vậy.
Hệ thống nhắc nhở thì cậu làm thôi.
- Chúng ta đi về nhà được không? - Cố kìm nén chút tức giận đối với hệ thống, Thẩm Quân Ngọc gượng gạo hỏi Từ Liên.
- Nhà tôi hay nhà cậu!
- Nhà tôi đi! - Thẩm Quân Ngọc đáp.
Cậu đây là đang đưa trai về nhà sao? Nếu như bọn chó săn đó biết thì ngày mai...à không, ngay hôm nay cậu sẽ xuất hiện ở trang nhất cho mà xem.
....
Tại biệt thự Thẩm gia.
- Con chào bà ạ - Trần Từ Liên lễ phép chào bà nội của Thẩm Quân Ngọc.
[Chúc mừng kí chủ mở khóa thêm nhân vật bà nội]
- Con chào bà ạ - Thẩm Quân Ngọc cười thật tươi rồi nắm lấy tay bà nội.
Cậu thực sự không hiểu, Trần Từ Liên làm sao biết bà nội vậy, còn tỏ ra rất thân thiết với bà.
Trong khi cậu là cháu ruột mà còn không biết.
Bà đưa tay Thẩm Quân Ngọc cho Trần Từ Liên nắm.
Lúc mới chạm tay thôi thì Từ Liên còn e dè định rút tay lại.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc vì lý tưởng công lược anh nên hy sinh chủ động một chút vậy.
Nói từ hy sinh cũng không phải, được nắm tay trai đẹp tâm trạng cũng tốt hơn.
Nhìn từ đằng xa lại, ai không biết còn tưởng hai người là cặp đôi mới cưới.
.....
- Dạo này sức khỏe của bà thế nào rồi! Bà khỏe hơn chưa ạ - Trần Từ Liên lo lắng hỏi han bà.
- Bà không sao.
Nhìn hai đứa giống cặp đôi mới cưới khiến bà nhớ đến ông nội của Quân Ngọc quá.
- Bọn cháu không phải quan hệ đó đâu - Thẩm Quân Ngọc gấp gáp giải thích.
Tuy nhiên hai người ngón tay còn đan nhau thì làm sao bà có thể tin được đây.
Nhìn xuống tay của mình, Từ Liên vội vàng rút tay ra.
Chẳng lẽ hai người nắm tay lâu vậy rồi mà không có cảm giác ê sao....
- Nếu có thể thì hai đứa đến với nhau luôn cũng được...
Nhìn thấy biểu cảm của đôi bạn trẻ, bà Thẩm bán luôn cháu trai.
- Nghe cũng hay đó chứ! Phải không? - Thẩm Quân Ngọc ùa theo bà trêu chọc anh.
Mới quen chưa đến nửa ngày mà cậu đã nói như thế này rồi.
Chắc quen lâu mấy câu này cũng không là gì nữa a~
[Hệ thống thông báo! Dựa theo tình tiết truyện thì nữ chính chuẩn bị gặp nam chính]
[Kí chủ! Cậu không được cho nam chính về đâu nhé]
Nhìn thấy mấy dòng thông báo này, Thẩm Quân Ngọc bất giác lấy tay đập trên sofa làm hai người kia giật mình.
Tức giận cái gì cũng không phải bây giờ có thể giải quyết được, đành chờ khi nào không có ai cậu mới xử hệ thống ra bã.
- Cháu phải về rồi! - Nhìn trên chiếc đồng hồ treo tường, Trần Từ Liên xin phép đi.
Tất nhiên, trong trường hợp này Thẩm Quân Ngọc tìm đủ lý do để giữ anh ở lại.
Đến lúc "giờ hành chính" trôi qua cậu mới dám để anh đi về.
Lúc này nữ chính trong tiểu thuyết đã được nữ phụ đưa về tận nhà.
Nữ phụ còn thoa thuốc cho nữ chính nữa.
Bây giờ cho dù nam chính Trần Từ Liên có thích cô hay không thì nữ chính này cũng không thích lại nữa đâu.
Nhưng theo tình tiết truyện thì kiểu gì hai người cũng gặp nhau cho nên Quân Ngọc cố ý để hai người chạm mặt trước.
Đàng nào thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn...!đâu thể bó buộc tiểu thuyết phải theo ý một tên vô danh tiểu tốt như cậu chứ.
Lúc Trần Từ Liên đang lái xe thì vô tình tông trúng nữ chính.
Ngay lập tức, nữ phụ lại ôm nữ chính đi.
Thật sự anh không thể hiểu.....
- Sếp...!chúng ta đi tiếp chứ ạ! - Tài xế nhắc nhở.
Xoa xoa mi tâm, Trần Từ Liên mệt mỏi nói: "Cho xe đi đi!".
Hotseach bảng chung: "Rộ tin Thẩm Quân Ngọc được đại gia trẻ tuổi bao nuôi".
Thậm chí còn có cả ảnh chụp hai người ngồi gần bên nhau....!rồi cả ảnh hai người nắm tay nhau đi vào nhà.
- Thẩm Quân Ngọc, chuyện này em định giải quyết sao đây hả? - Chị quản lý cầm điện thoại ném thẳng vào bàn cậu ngồi rồi tức giận quát.
- Kệ họ đi! Chuyện này tốt mà.
Ít nhất còn dẹp tin đồn nết em không tốt mới không có người yêu.
- Nhưng mà người trong hình là đàn ông, là đàn ông đó! Chẳng lẽ em....
Hệ thống đáng ghét, gây ra chuyện này mà không hướng dẫn cách giải quyết nữa chứ.
Hại Quân Ngọc bị mắng một trận tơi tả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...