Sau khi bức lui Triêu Thái Sơ, đám người đã lùi đến tận ngoài cấm địa.
Mà Triêu Tiểu Đồ thì thật thảm.
Triêu Tiểu Đồ không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Không chỉ Túc sư huynh, người đã định trước trở thành người chiến thắng cuối cùng lại sống không thấy người, chết không thấy xác, mà Triêu Kim Tuế cũng không bị thương, lại cũng không có lập lời thề thiên địa, cuối cùng, vậy mà lại muốn cãi lời phụ thân!
Ả đã quen với việc vênh mặt hất hàm sai khiến Triêu Kim Tuế trong kiếp trước, nên bây giờ bị nàng đặt đao ngang cổ, thì đã sợ hãi đến mức ba hồn bay vía cũng muốn bay mất.
Triêu Kim Tuế thực sự sắp cắt đứt cổ ả.
Ả ta sợ hãi run rẩy, chỉ có thể cố gắng tìm cách tự cứu mình.
Triêu Tiểu Đồ vừa khóc vừa nói: "Cô nghĩ xem tại sao cha lại phải làm như vậy chứ, ông ấy cũng là vạn bất đắc dĩ!"
"Nhà họ Túc đã đưa ba trăm tu sĩ lên đây, cô đã không quan tâm đến Côn Luân nữa sao? Đừng quên, đệ tử của ngươi Vô Nhai, còn có nhiều sư đệ sư muội ngưỡng mộ cô!"
Triêu Kim Tuế không để ý đến Triêu Tiểu Đồ.
Nàng hỏi Triêu Chiếu Nguyệt:
"Sau khi rời khỏi Côn Luân Kiếm Tông, huynh muốn làm gì?"
Triêu Chiếu Nguyệt suy nghĩ một chút: "Khai tông lập phái, lập thế lực mới, sau đó lại để muội làm tông chủ, ta làm Đại trưởng lão, nhàn nhã tự tại, du ngoạn thiên hạ."
"Nhưng trước đó, có lẽ phải đi thăm mẫu thân trước, dâng cho bà một nén hương."
Nói cũng buồn cười, hai anh em họ vẫn luôn muốn đi tế bái mẫu thân, nhưng lại bị Triêu Thái Sơ cấm chỉ, không cho họ xuống nhân gian.
Khi còn nhỏ nàng và anh trai đã chạy ra ngoài một lần, bị Triêu Thái Sơ nhốt vào Tư Quá Nhai ba tháng.
Sau đó, chỉ có thể vào tiết Thanh Minh, họ mới có thể lén lút đốt hương tế bái ở núi Minh Nguyệt.
Thấy họ không để ý đến mình, Triêu Tiểu Đồ cực kỳ không cam lòng.
Hơn nữa, ả càng thấy khó hiểu là hai người bọn họ thậm chí không có khả năng sống sót mà đi ra, lại còn nghĩ đến tương lai về sau?
Mắt ả sáng lên, đúng rồi, có lẽ hai người họ vẫn chưa biết đến sự lợi hại của nhà họ Túc, mới dám làm ra chuyện bắt cóc ả.
"Triêu Kim Tuế, mặc dù cô có lợi hại, nhưng tôi biết, lần này nhà họ Túc đã đưa ra tất cả tu sĩ Kim Đan, còn có cả ba tu sĩ Nguyên Anh! Bác trai Túc còn là là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, còn có một lão tổ nữa! Còn cô tay không tấc sắt, chỉ liên lụy cho Chiếu Nguyệt ca mà thôi!"
"Chiếu Nguyệt ca, huynh đừng theo cô ta làm loạn, cha cũng không có bất mãn với huynh! Không phải ông ấy vẫn luôn chăm sóc huynh sao?"
Triêu Chiếu Nguyệt cuối cùng quay đầu nhìn nàng một cái:
"Tiểu Đồ, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Chiếu Nguyệt ca, năm nay cô cũng đã một trăm lẻ ba tuổi rồi, không phải ba tuổi."
Triêu Tiểu Đồ: ...
Khuôn mặt ả lúc xanh lúc trắng, tức giận nói: "Huynh nghĩ chỉ với hai người các huynh là có thể giết ra, rồi đi ra ngoài sao? Chỉ sợ không đủ để người ta nhét kẽ răng ấy?"
Triêu Kim Tuế nhìn ả một cái, vẫn nói với giọng nhẹ nhàng: "Em gái ngoan, đừng sợ, lúc đó ta sẽ dùng cô để chặn kiếm đầu tiên, vừa nhắm mắt lại là đã chết rồi, rất nhanh thôi."
Triêu Tiểu Đồ suýt nữa thì ngất xỉu.
Ả muốn mắng lại, nhưng kiếm của Triêu Kim Tuế đã đặt trở lại cổ ả.
- Như kéo đàn nhị vậy, ả rất sợ cổ mình bị Triêu Kim Tuế vô tình kéo đứt.
Lần này Triêu Tiểu Đồ rốt cục cũng không dám lên tiếng nữa.
- Nhưng Triêu Tiểu Đồ nói không sai, có quá nhiều người.
Ban đầu, chỉ cần giết ra khỏi phạm vi đại trận hộ tông của Côn Luân Kiếm Tông, là họ có thể tự do như chim trời, nhưng ai ngờ Triêu Thái Sơ quá vô dụng, lại để nhà họ Túc giết đến tận cửa.
Bây giờ ở dưới núi có vài trăm người của nhà họ Túc đang rình rập! Họ cũng không coi trọng Triêu Tiểu Đồ, nên có bắt cóc một trăm người cũng vô dụng.
Nghĩ vậy, nàng hơi bất mãn nhìn Triêu Tiểu Đồ một cái.
Trong khu vực cấm địa, hai anh em họ đều im lặng.
- Không thể bị vây khốn đến chết ở đây.
Nàng cân nhắc một lát, rồi cúi đầu chọc vào Mắt Hí trên cổ tay:
"Nói cho huynh ấy, nếu huynh ấy vẫn chưa chết, thì hãy đến giúp đỡ ta.
Không phải là tâm ma, cũng không phải là minh, cần chính bản thể của huynh ấy đến."
Mắt Hí xì xì hai tiếng, nhô đầu ra, phong thái ngốc nghếch đột nhiên thay đổi, mang theo khí chất của cự xà hung ác.
Đó là Ma Tôn.
Nàng nghe thấy giọng nói lười biếng của y: "Muốn ta giúp nàng? Được gì?"
Nàng suy nghĩ một chút, rất thành thật: "Chẳng được gì cả, chỉ là nếu huynh đến muộn một chút, thì có thể kịp dọn xác cho ta."
Con rắn nhỏ hung tợn trừng nàng một cái, quay đầu bỏ đi.
Nàng vươn tay kéo lấy đuôi rắn: "Coi như ta nợ huynh một lần."
Con rắn nhỏ hất tay nàng ra, trừng nàng một cái:
Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì?
Nàng cúi đầu hỏi: "Quân tử nhất ngôn?"
Nàng muốn chạm vào đuôi rắn, nhưng bị con rắn nhỏ ghét bỏ vì quá trẻ con, dùng đuôi quét một cái.
Ma Tôn miễn cưỡng nói: "Tứ mã nan truy."
Nàng không nhịn được cười:
"Yến Tuyết Y, sau lần này, chúng ta cũng coi như là bạn bè cùng sinh ra tử nhỉ?"
Con rắn nhỏ lạnh lùng nhìn nàng một cái, vèo cái biến mất.
Ma Tôn lạnh lùng cười:
- CMN bạn bè cùng sinh ra tử, ai là bạn bè cùng sinh ra tử với cô!
Cuối cùng, con rắn nhỏ chỉ để lại một câu:
"Lão tổ nhà họ Túc đã bước nửa chân vào Hóa Thần, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Triêu Kim Tuế nhíu mày, quả nhiên điều khiến người ta e ngại nhất trong đệ tử thế gia của các gia tộc lớn chính là những lão tổ ít khi xuất núi được giấu trong gia tộc.
Triêu Chiếu Nguyệt chỉ nghe thấy Triêu Kim Tuế và một con rắn nhỏ xì xì với nhau một hồi.
Khi con rắn nhỏ đi rồi, hắn mới hỏi: "Muội đã tìm được người giúp đỡ rồi?"
Nàng làm thiếu tông chủ nhiều năm, thực sự thường xuyên ra ngoài giao lưu, nhưng do tính cách lạnh lùng, không nghe nói có bạn bè thân thiết nào - đó cũng là lý do Triêu Chiếu Nguyệt quyết liệt phản đối trước đó, hai anh em họ không có sự hỗ trợ từ bên ngoài.
Triêu Kim Tuế suy nghĩ một chút:
"Một người họ Yến..."
"Người tốt tận tâm."
- Thực ra nên là ma tốt tận tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...