Mà giờ khắc này, đại bộ phận đệ tử Côn Luân đã nghe được động tĩnh, chạy tới Đào Hoa Ổ.
Mọi người nhao nhao hành lễ, liếc mắt nhìn Triêu Kim Tuế đang quỳ trên mặt đất một cái, rồi lại nhìn một đống hỗn độn trước mặt, hiển nhiên là không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Triêu Kim Tuế mỉm cười:
"Chư vị sư đệ sư muội, việc này vốn là ý của phụ thân, người cũng là bất đắc dĩ.
"
Triêu Thái Sơ có dự cảm bất ổn.
Quả nhiên——
"Túc Lưu Vân câu kết hợp hoan tông, mưu hại ta, niệm tình là phạm tội lần đầu, phế đi gân cốt, đã là khai ân.
Ai ngờ nhà họ Túc lại lòng muông dạ thú, vậy mà lại muốn sử dụng phương pháp hoán cốt, buộc ta phải đổi đi một thân kiếm cốt, thật sự là khinh người quá đáng!”
Đệ tử chung quanh nghe vậy thì mở to hai mắt.
Linh Vận giận dữ nói: "Việc này là thật sao?”
Triêu Kim Tuế nhìn chằm chằm Triêu Thái Sơ:
“Lời hôm nay ta nói, một chữ cũng không giả, có trời đất chứng giám!”
Nàng vừa dứt lời, trong nháy mắt, tình cảm quần chúng kích động.
"Cái quái gì vậy? Nhà họ Túc coi Côn Luân là cái gì!?”
“Đường đường là Côn Luân, sao có thể để cho người ta khi nhục như vậy!?"
! !
Triêu Kim Tuế nhìn thẳng đôi mắt đang phun lửa của Triêu Thái Sơ, rồi khẽ cười một tiếng.
Nàng biết, Triêu Thái Sơ lúc này không nói lời nào, chỉ là vì bảo vệ tôn nghiêm của tông chủ mà thôi.
Ai bảo ngay từ đầu nàng đã nâng vị thế của lão ta lên.
Nếu lão ta còn muốn giữ mặt mũi, thì sẽ không lên tiếng vào lúc này.
Cho dù lão ta vô cùng giận dữ chỉ muốn châm lửa đốt Triêu Kim Tuế, ánh mắt cũng hận không thể giết chết nàng.
Nhưng, như vậy vẫn còn chưa đủ.
Cô phủi tuyết bám ở trên người, rồi đứng dậy.
Nàng quay đầu nhìn về phía đệ tử Côn Luân ở phía sau, hai mắt giống như sao trong đêm đông, đảo qua đệ tử Côn Luân ở đây.
“Chúng đệ tử đều ở đây!”
“Hôm nay ta có một câu hỏi: Côn Luân hôm nay, còn có chút cốt cách nào không!?"
Người ở đây, bị ánh mắt của nàng đảo qua đều giật mình một cái.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc mỗi người đều xúc động dâng trào phẫn nộ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nàng.
Thiếu tông chủ nhiều năm xây dựng ảnh hưởng, lời nói của nàng đều có trọng lượng, giống như kim ngọc va chạm.
"Hôm nay, thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành.
"
“Ta và nhà họ Túc, không chết không ngừng!”
Sau một phút yên lặng ngắn ngủi.
Vô Nhai tiến lên một bước: "Ta và nhà họ Túc, không chết không ngừng!”
“Không chết không ngừng!”
Thanh âm vang dội vọng tới trời xanh.
Nhất hô bá ứng, chính là như vậy.
Triêu Thái Sơ tức giận đến run rẩy cả người, nhưng lão ta không thể mở miệng, từ lúc nàng quỳ xuống, tiên cơ đã bị cướp đi hoàn toàn.
Mà lão ta không thể ở tình huống có nhiều đệ tử Côn Luân ở đây như vậy, làm tổn hại thanh danh của Côn Luân.
Cho nên, lão ta chỉ có thể tái mét mặt mày, không nói một lời, gắt gao nhìn chằm chằm vào Triêu Kim Tuế.
Trong lúc nhất thời, lòng kiên kỵ đã vượt qua bất kỳ một thời khắc nào trong quá khứ!
Tuy nhiên, việc đau đầu hơn đã xảy ra.
Lúc này, ngay cả Triêu Tiểu Đồ cũng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cha ruột của mình.
Hiển nhiên, ngay cả Triêu Tiểu Đồ cũng cảm thấy là lão ta làm.
Càng không cần phải nói đến người nhà họ Túc.
Con cháu nhà họ Túc lúc này truyền tin cho gia chủ.
Ngay cả lúc Triêu Thái Sơ đi về phía bọn họ, bọn họ cũng đồng loạt lui về phía sau một bước, rút ra trường kiếm, một đám vây quanh Thái Sơ.
Quản sự cầm đầu trợn mắt nhìn:
“Triêu Thái Sơ, lão già nhà ngươi, đến tột cùng là có ý gì!”
"Đại công tử nhà chúng ta sống không thấy người, chết không thấy xác, lão cũng đừng hòng lừa gạt để qua cửa! Nhà họ Túc chúng ta cũng không phải người dễ ức hiếp!”
“Hôm nay lão muốn đi ra khỏi Đào Hoa Ổ, thì nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích!”
Đào Hoa Ổ hỗn loạn thành một đống.
Hiện tại, coi như là Triêu Thái Sơ muốn dĩ hòa vi quý, thì nhà họ Túc chỉ sợ cũng không đồng ý.
Triêu Kim Tuế thấy mọi chuyện đã kết thúc, thì nhanh chóng xoay người chạy xuống chân núi.
Hy vọng ma đầu kia vẫn còn chưa đi xa.
Vừa rồi, nàng nhanh chóng tra xét trí nhớ của Túc Lưu Vân.
Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc cũng không kế thừa lòng lang dạ sói của Triêu Thái Sơ.
Ma Thần rơi xuống huyết lệ màu đen trước mộ, cùng tiểu ma đầu trong đoạn ký ức kia chồng chéo lên nhau.
Cuối cùng biến thành đôi môi mỏng mím chặt khi hắn rời đi, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch.
Nàng có một trực giác rất mạnh mẽ rằng nàng không thể để cho y đi như vậy.
Nàng nghĩ, nàng có lẽ đã đánh mất một cái gì đó rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Cho dù ngày mai có phải chết——
Nàng cũng phải đuổi theo y mang y trở về!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...