Thân hình ma đầu cứng đờ.
Nhưng trong lúc nhất thời, lại không tìm được cớ, dứt khoát hóa thành khói đen, tiêu tán sạch sẽ.
Trước khi đi, thanh niên để lại một câu:
"Nàng tốt nhất nên hi vọng tâm mình sẽ không dao động.
"
"Nếu không, nàng không thể thoát khỏi ta đâu.
”
Giọng nói âm trầm.
Mãi cho đến khi kết giới biến mất, tiếng chim hót và tiếng mưa bị ngăn cách bên ngoài mới truyền vào lần nữa.
Nguy cơ đã được giải trừ.
Hệ thống ngạc nhiên nói: "Kí chủ, làm sao mà cô biết được?"
Triêu Kim Tuế yếu ớt nói: "Ta lừa huynh ấy.
”
—— Ai biết con ma đầu này, lại thật sự lén lút đi theo nàng!
Nàng cúi đầu sờ một cái, quả nhiên dấu răng bên hông vẫn còn, lúc này còn hơi nóng lên.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, cái tên ma đầu này!
Hệ thống lo lắng: Có một chủ nhân của ma giới như hổ rình mồi bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị dụ nàng nhập ma, luôn luôn có thể chui vào chỗ trống, chỉ cần kí chủ tâm không kiên định, không cẩn thận nhập ma, thì nhiệm vụ liền xong đời.
Hệ thống hỏi nàng, nàng cũng không có cách nào tốt, chỉ có thể nói: "Ngươi nhớ đánh cho ta tỉnh.
"
Hệ thống trong nháy mắt cảm giác mình gánh vác trách nhiệm của Dung ma ma.
Điều duy nhất làm cho hệ thống cảm thấy vui mừng là!
Hơn một trăm năm! Nó cuối cùng đã thoát khỏi ô danh tâm ma!
Kí chủ rốt cuộc cũng biết tâm ma trông như thế nào!
! !
Người nhà họ Túc tới lần này là bác cả của Túc Lưu Vân, Túc Bạch Dẫn.
Lúc này, Triêu Thái Sơ và Túc Bạch Dẫn đang ngồi đối diện nhau.
Hiển nhiên, không phải tất cả tu sĩ đều một lòng phi thăng, truy cầu đại đạo.
Triêu Thái Sơ trước kia cũng là một kiếm tu say mê kiếm đạo, nhưng mà theo tuổi tác càng lúc càng lớn, sau khi phát hiện vô vọng với phi thăng, Hóa Thần là xa xa khó với tới, thì dục vọng đối với quyền lực bắt đầu bành trướng chưa từng có, dục vọng khống chế cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Túc Bạch Dẫn và Triều Thái Sơ là cùng một loại người.
Ông ta vẫn cho rằng phi thăng là chuyện mà thiên tài trong gia tộc muốn theo đuổi, còn tâm nguyện lớn nhất của ông ta chính là phát triển nhà họ Túc lớn mạnh, kéo dài vinh quang của gia tộc, nắm giữ quyền lực lớn hơn.
Nhưng cảm xúc của ông ta giờ phút này vô cùng tệ, bởi vì đại công tử thiên phú trác tuyệt nhất trong gia tộc xảy ra chuyện, đây đối với nhà họ Túc là đả kích mang tính hủy diệt.
Tin tức của Triêu Tiểu Đồ vừa truyền đến, ông ta liền vội vàng chạy tới.
Tu vi của Túc Bạch Dẫn chẳng qua chỉ mới Kim Đan kỳ, thế nhưng vẫn không thể khinh thường người này, bởi vì ông ta là tâm phúc của gia chủ nhà họ Túc, bác cả Túc Lưu Vân giơ tay nhấc chân đều có thể thay thế gia tộc.
Nếu nói người này có đặc điểm gì, thì đó là hai chữ: âm độc.
Triêu Thái Sơ thực sự tức giận vì có người truyền tin tức ra ngoài, nhưng người đã tới, lão ta lại không tiện trừng phạt đệ tử trước mặt người khác, đành phải dằn xuống tức giận, tiếp đãi khách nhân trước.
Lão ta kể sơ một lượt, lại mang Túc Bạch Dẫn đi xem Túc Lưu Vân.
Vốn tưởng rằng Túc Bạch Dẫn sẽ đánh đòn phủ đầu, nổi trận lôi đình, nhưng sắc mặt Túc Bạch Dẫn tuy rằng rất khó coi, nhưng vẫn chưa đến mức tức giận.
Ngược lại khi nghe Bạch trưởng lão nói "Túc Lưu Vân tỉnh lại cũng là kẻ tàn phế", thì lập tức cắt đứt lời Bạch trưởng lão.
Túc Bạch Dẫn: "Kẻ tàn phế? Đại công tử sẽ không trở thành kẻ tàn phế.
”
Triêu Tiểu Đồ đi theo phía sau ông ta lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Triêu Thái Sơ: "Bạch Dẫn huynh có cách?"
Túc Bạch Dẫn quay đầu nhìn Triêu Thái Sơ, cười một cách sâu xa: "Phải xem, tông chủ có nỡ hay không?”
Trong lòng Triêu Thái Sơ giật thót, mày nhíu sâu.
Nhà họ Túc, muốn làm gì?
Sáng sớm, dưới chân núi Minh Nguyệt truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.
Triêu Kim Tuế dậy rất sớm, nhưng có người còn sớm hơn nàng.
Nàng đẩy cửa trúc ra, liền nhìn thấy trước cửa có một cái túi đựng đồ thêu vân mây, trên mặt đất còn lưu lại một tờ giấy:
“Ta đi gặp người nhà họ Túc, tận lực kéo dài thời gian, muội mang theo đồ rời đi trước.
”
Là chữ viết của Triêu Chiếu Nguyệt.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Kí chủ?"
Triêu Kim Tuế trầm mặc một hồi.
Vốn nàng muốn dẫn Triêu Chiếu Nguyệt đi, nhưng nàng biết Triêu Chiếu Nguyệt cũng giống như nàng, đều là người chưa đụng tường Nam thì chưa quay đầu [1].
[1] ý chỉ người cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý
Đêm qua nàng vẫn luôn nghĩ cách, nhưng không tìm ra cách nào tốt.
Nhưng giờ đã nghĩ ra.
“Cứ để Triêu Chiếu Nguyệt đụng vào tường Nam một lần đi, dù sao cũng phải để cho huynh ấy hết hy vọng với Côn Luân lẫn Triêu Thái Sơ.
”
"Cho dù bể đầu chảy máu, cũng tốt hơn chết ở Côn Luân.
”
Hồi lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi, sải bước đi xuống chân núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...