Nàng không chút hoài nghi, nếu như nàng muốn đi, Triêu Chiếu Nguyệt sẽ vì nàng mà giết ra một con đường máu, thậm chí vì nàng bọc hậu, nhưng huynh ấy sẽ bằng lòng rời khỏi nơi này với nàng sao?
Huynh ấy còn chưa từng trải qua phản bội, làm sao có thể chĩa kiếm về phía bọn họ?
Ở trong lòng huynh ấy, chưa bao giờ đặt mình và Côn Luân ở hai phía đối lập.
Huynh ấy cũng chỉ cho rằng, chỉ cần mình ở lại, thì mọi chuyện vẫn còn có đường xoay xở, bởi vì huynh ấy vẫn còn tín nhiệm đối với thân nhân và tông môn.
Giống như nàng ở kiếp trước.
Nàng không nhịn được mà dùng sức ở ngón tay, bóp Mắt Hí phát đau.
Con rắn nhỏ ló đầu ra, cắn nàng một cách tàn nhẫn.
Nàng buông tay và rũ mắt xuống.
Một hồi lâu sau, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng thiếu niên mang theo ý mỉa mai: "Ta vẫn cho rằng, nàng ở Côn Luân rất vẻ vang.”
Ngàn vạn sao vây quanh trăng sáng, tỏa ra hào quang vạn trượng.
Ai biết được dưới lớp hoa lệ, lại là vết thương chồng chất.
"Là sự vẻ vang.
Dưới một người, trên ngàn người.”
Nàng nhìn xuống con rắn, nhưng kỳ lạ thay, con rắn nhỏ cũng không bị chủ nhân của nó nhập vào.
Âm thanh phát ra từ một luồng khói đen đang bốc lên từ phía sau nàng, rồi chậm rãi ngưng tụ thành hư ảnh của ma đầu anh tuấn kia.
Mái tóc dài đến thắt lưng, sừng ma bị khuyết ở chính giữa luồng khói đen, có vẻ càng thêm quỷ khí âm trầm.
Y cúi đầu, hỏi: "Vậy nàng sống có vui vẻ không?”
Nàng sửng sốt vì chưa bao giờ có ai hỏi nàng câu hỏi này.
Hồi lâu sau, thiếu nữ xõa mái tóc dài, thoạt nhìn trong trẻo lạnh lùng gẩy bấc đèn, sườn mặt trầm tĩnh: "Vui vẻ thì sao, mà không vui vẻ thì như thế nào?”
Hư ảnh màu đen giữa không trung chăm chú nhìn nàng hồi lâu, ngữ khí cổ quái đến cực điểm:
"Nếu sớm biết thế này, thì đã không thả nàng rời khỏi ma giới."
Nàng cười:
"Huynh biết không, bất luận có như thế nào, ta nhất định phải trở lại nơi này."
Ý nàng muốn nói là chấm dứt ân oán kiếp trước, nhưng rơi vào trong lỗ tai ma đầu này, lại trở nên phi thường chói tai.
Y cười lạnh: "Đúng vậy, trái một sư huynh, phải một sư đệ, thật là đắc ý.”
Ma đầu kia tới gần nàng, khói đen xuyên qua thân thể nàng.
Y âm trầm lạnh lùng nói:
"Thật vẫn nên dùng xích sắt khóa nàng lại, nhốt vào địa cung."
Y đột nhiên dừng lại một chút:
"À, còn có một đồ đệ nhặt về từ nhân gian."
Nàng theo tầm mắt ma đầu kia, nhìn về phía bên ngoài rèm trúc được che nửa vời.
Mưa phùn lất phất, là Vô Nhai đang đứng trong mưa, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Thân ảnh đơn bạc, lại yên lặng đứng ở nơi đó, giống như nàng không gặp hắn, thì hắn sẽ đứng đó cả đêm.
Luồng khói đen nói bên tai nàng, ngữ khí lạnh lẽo thâm trầm:
"Nàng nói xem, người si tâm như vậy, nếu đào tim hắn ra xem một chút, có phải trông không giống với người khác hay không?"
Ngón tay nàng run rẩy.
Bởi vì nàng biết, đây là chuyện ma đầu này sẽ làm ra, y tuyệt đối không phải nói đang nói chơi mà thôi.
Ánh mắt của hắn chính là ánh mắt của một con xà âm độc ẩn nấp trong bóng tối, đang phun xì xì.
Nàng không thể không mở miệng:
"Yến Tuyết Y, lúc ta mang hắn trở về, hắn mới năm tuổi."
Ma đầu anh tuấn cười lạnh, kéo dài âm cuối:
"Đúng vậy, khi đó mới năm tuổi, hiện tại không phải đã lớn rồi sao? Có phải hay không, sư tôn tuổi nhỏ?”
Triêu Kim Tuế: ...
Đối mặt người đồ đệ Vô Nhai này, tâm tình của nàng rất phức tạp.
Nhưng nếu nàng đã không muốn ở lại Côn Luân, cũng không muốn tiếp tục có liên lụy gì tới Côn Luân, thì đoạn duyên phận thầy trò này, vẫn nên chặt đứt.
Lúc hắn lựa chọn ngầm thừa nhận, nàng đã không có sức mà đi giải thích.
Đặc biệt là nàng biết rằng trong giấc mơ đó, hắn đã chọn đứng ở phía đối địch của nàng.
Hiện tại bảo trụ mạng nhỏ của hắn, cũng xem như thành toàn tình nghĩa hắn gọi nàng là sư phụ nhiều năm.
Nàng nhìn Vô Nhai ở bên ngoài, gọi Ngọc bà tới.
"Hắn vẫn cho rằng ta dạy hắn quá chậm, vẫn quản hắn không cho hắn ra mặt, vậy bắt đầu từ hôm nay, để cho hắn không cần tới Minh Nguyệt Sơn nữa, sau này bài tập kiếm pháp đều đi tìm đại trưởng lão, ông ấy sẽ sắp xếp tốt hết thảy."
Nàng dừng một chút:
"Đúng rồi, nói với hắn, ta vốn không định thu hắn làm đồ đệ, vì vậy về sau không cần gọi ta là sư phụ.”
....
Đóng cửa lại, xuyên qua cửa sổ nhìn Ngọc bà đi về phía Vô Nhai, nàng hỏi: "Như vậy, còn tức giận nữa không?”
Hư ảnh của ma đầu anh tuấn bay ra từ phía sau nàng, khóe miệng mang theo nụ cười, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía thiếu niên sắc mặt trắng bệch kia, ngữ khí tràn đầy ác ý: "Tiểu Tuế sư tôn, nàng tàn nhẫn thật đấy.
Nàng xem tim hắn đã tan nát thành như vậy, sao nàng không mau đi dỗ dành?”
Nàng thở dài: "Không được, ta còn chưa dỗ xong một người.”
Ma đầu tức quá hóa cười, muốn hỏi nàng còn muốn dỗ dành ai nữa, nhưng đột nhiên phát hiện ——
Không còn ai khác ở đây nữa.
Ngọn lửa giận dữ của y được dập tắt ngay lập tức.
Muốn cười, nhưng trong lòng vẫn có loại khó chịu khi bị trêu chọc, ý cười bên khóe miệng lại biến mất.
Sắc mặt lúc tốt lúc xấu cả buổi, rồi mới hừ lạnh một tiếng, xem như bỏ qua cho cái đồ phiền phức Vô Nhai kia.
Nhưng sự chú ý của ma đầu này lại trở lại trên người nàng.
Nàng đột nhiên có một cảm giác xấu.
Quả nhiên, một giây sau, luồng khí đen vòng quanh nàng hai vòng, rồi đột nhiên tách ra.
Chúng nó hóa thành rất nhiều hư ảnh, mỗi hư ảnh đều biến thành một ma đầu anh tuấn tóc dài.
Tất cả hư ảnh đều cúi đầu nói chuyện với nàng, giọng nói tràn đầy mê hoặc, vang vọng nhiều lần ——
"Nàng xem, nàng đối xử tốt với Vô Nhai như vậy, mà hắn còn cho rằng nàng sai?"
"Bọn họ đối xử với nàng như vậy, nàng không muốn...!giết sạch bọn họ sao?”
"Đồ lòng lang dạ thú, hãy móc tim của bọn họ."
"Chỉ để lại người nghe lời, toàn bộ giết hết, không tốt sao?"
Trong lúc nhất thời, ma khí tràn ngập cả phòng.
Thiếu nữ tóc dài thân hình thoắt một cái, chợt hoàn hồn:
"Yến Tuyết Y, rốt cuộc huynh đã làm gì với ta?"
Nàng đột nhiên nhớ lại dấu răng mà cho đến nay vẫn chưa tiêu tan.
Một ma đầu lộ ra một nụ cười ác ý, kề sát vào nàng:
"Còn nhớ dấu răng kia không? Ta đã rót vào đó một luồng ma khí.”
--- Dùng răng nanh.
Hiển nhiên, ngủ với chủ nhân của ma giới, mà còn muốn hoàn hảo trở ra, chính là nằm mơ.
Y vậy mà lại muốn dụ nàng nhập ma!
Một ma đầu mỉm cười: "Một khi nàng cảm thấy sa sút chán nản, tâm trí không kiên định, ta sẽ đi ra."
Lại một ma đầu ở bên tai nàng thì thầm: "Vì sao không nhập ma? ”
Một ma đầu khác khẽ ngửi mái tóc dài của cô: "Vinh Quang, quyền lực đều nằm trong tầm tay, chỉ cần..."
Nàng bị ép lui về phía sau một bước, rồi lại đụng phải một luồng khí đen, khí đen phía sau ngưng tụ thành một ma đầu cao lớn anh tuấn:
"Vứt bỏ một chút xíu giả nhân giả nghĩa như vầy thôi."
Trong gian phòng nho nhỏ bị kết giới phong tỏa, ma khí ngút trời.
Hệ thống nóng nảy, nhưng không dám lên tiếng với kí chủ vào lúc này.
Nếu kí chủ thật sự nhập ma, khá lắm, cường cường liên hợp, còn có ai có thể trói lại tên điên này chứ!
Dưới tình thế cấp bách, hệ thống chỉ có thể đâm kí chủ một cái.
Thức hải của nàng đau nhức kịch liệt, nàng cắn răng, ánh mắt đột nhiên thanh tỉnh:
"Không, ta sẽ không nhập ma."
Biểu tình mê hoặc trên mặt mấy tên ma đầu đồng loạt biến mất, lộ ra ý cười dữ tợn lại lạnh như băng:
"Thật không?"
Ma khí nguy hiểm tăng vọt, gần như muốn cắn nuốt nàng.
Bọn họ đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, thân hình cao lớn bao phủ nàng, ánh mắt tối tăm giống như muốn chọn người mà cắn.
"Tại sao lại cự tuyệt ta?"
Đây dường như là một câu hỏi trí mạng.
Nàng đột nhiên tiến lên một bước, tới gần ma đầu ở giữa.
"Bởi vì nhập ma ——"
Đôi mắt hạnh của cô hiện lên một nụ cười,
"Tâm nhãn sẽ nhỏ đi."
"Yến Tuyết Y."
"Làm sao huynh biết ta nhặt hắn từ nhân gian?"
Thiếu nữ tóc dài đến gần ma đầu anh tuấn kia, nhẹ nhàng hỏi bên tai hắn:
"Huynh lén lút đi theo ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...