Triêu Chiếu Nguyệt vừa đi ra, Triêu Kim Tuế liền đuổi theo.
Hai người cùng nhau đi xuống chân núi.
Triêu Chiếu Nguyệt tiến vào Kim Đan kỳ từ rất sớm, vì vậy nhìn bề ngoài, thì chỉ như một thanh niên mười tám mười chín tuổi bừng bừng khí thế, búi tóc đuôi ngựa cao cao, lưng đeo kiếm dài, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ.
Một đôi mắt như ngôi sao trong đêm lạnh, nhưng vừa mở miệng lại là: "Nghe nói muội đâm cho Phong Lưu Vân một nhát?”
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Huynh đã muốn dạy dỗ gã một trận từ lâu, còn dám hạ dược muội? Đúng là thứ không ra gì!”
Hắn đi nhanh, sải bước rộng, tóc dài vung lên, vì vậy nàng không thể không bước nhanh đuổi theo.
—— Từ nhỏ huynh ấy đã như vậy.
Khi còn bé, lúc nàng mới có bây lớn, anh trai dẫn nàng xuống núi chơi, thường xuyên làm lạc mất em gái chân ngắn vì đi quá nhanh, thường đến lúc phải trả tiền, mới nhớ tới còn có một cái đuôi nhỏ ôm túi tiền đi theo.
Khi còn bé nàng luôn cảm thấy mình có đủ thông minh, mà Triêu Chiếu Nguyệt lại không phải là một người anh thân thiết.
Nàng không chỉ cần phải quan tâm đến anh trai mọi lúc, mà còn phải chăm sóc hắn trên phương diện sinh hoạt.
Dù sao Triêu Chiếu Nguyệt thường xuyên trầm mê luyện kiếm, không ăn không uống; cứ mỗi lần xuống núi là dễ dàng bị lừa gạt đến nghèo rớt mồng tơi, tuy rằng kiếm tu đều rất nghèo, nhưng nghèo vang leng keng như Triêu Chiếu Nguyệt như vậy, thì vẫn là thập phần hiếm thấy.
Có đôi khi nàng chợt nghĩ, không có nàng, thì Triêu Chiếu Nguyệt phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, khi nàng hấp hối, trở thành người tàn phế bị mọi người vứt bỏ, chỉ có người anh trai không đủ tư cách này, vì nàng lên núi đao xuống biển lửa —— sau đó không bao giờ trở về nữa.
Cho đến khi Triêu Chiếu Nguyệt chết, thì không còn một ai đứng sau lưng nàng nữa.
Nàng trả giá bằng máu để nhanh chóng trưởng thành, mới biết được cái gì gọi là, trời đất bao la, thế nào là nhà.
Nàng đột nhiên dừng lại và hỏi:
"Triêu Chiếu Nguyệt, nếu như muội muốn rời khỏi nơi này, huynh sẽ đi cùng muội chứ?"
Triêu Chiếu Nguyệt ngậm cỏ quay đầu nhìn nàng,
"Còn chưa tới mức phải rời khỏi nhà, Phong Lưu Vân cũng đâu bị muội đâm chết."
"Đừng để ý Triêu Thái Sơ, lão già mất dạy kia.
Đêm nay muội cứ trở về núi Minh Nguyệt, đừng đi Tư Quá Nhai.
Nếu ngày mai người nhà họ Phong tới, ta sẽ đi gặp bọn họ."
Triêu Kim Tuế lại đứng lại, nhẹ giọng nói: "Cũng không khác là mấy.”
"Muội phế gã rồi."
Hắn im lặng một lúc, sau đó nhai cỏ, kéo nàng chạy.
Núi Minh Nguyệt xa xôi, vốn còn có mấy thị đồng, nhưng Triêu Kim Tuế thích thanh tịnh, nên cũng chỉ giữ lại một mình Ngọc bà.
Ngọc bà bưng hai chén cháo dùng gạo linh dưới chân núi ninh mềm, đưa lên thêm mấy xấp đồ ăn vặt, rồi khập khiễng rời đi, không quấy rầy hai huynh muội.
Triêu Chiếu Nguyệt nghe nàng kể xong chuyện, cau mày thật chặt.
"Cha của Phong Lưu Vân không chỉ là gia chủ, mà còn là một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhà họ Phong kinh doanh qua nhiều thế hệ, chiếm cứ ba tòa thành làm sản nghiệp.
Mà nhà bọn họ mấy đời đơn truyền, đời này chỉ có đứa con trai là Phong Lưu Vân này sống sót.”
"Triêu Thái Sơ vẫn muốn kết thông gia với nhà họ Phong.
Nhà họ Phong có tiền, thế lực lại cực kỳ to lớn, mà Côn Luân chúng ta tuy rằng có nhiều đệ tử, nhưng đang dần dần suy yếu, không có mấy minh hữu có thực lực cường đại."
"Nếu Triêu Thái Sơ không muốn đắc tội nhà họ Phong, thì khả năng cao là sẽ không bảo vệ muội.
Ngày mai muội hãy rời đi, trốn ở bên ngoài cho đến khi sự tình lắng xuống, ta sẽ nghĩ biện pháp để muội trở về.”
Hiện giờ Tu Chân giới và Ma giới đang duy trì cân bằng ngắn ngủi.
Hơn hai mươi năm, tuy rằng không ngừng xảy ra những xung đột nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng không có những trận chiến lớn.
Nhưng mà sự cân bằng này tràn ngập nguy cơ, một khi bị phá vỡ, chính là một hồi ác chiến.
Ở Tu Chân giới bắt đầu nổi lên sóng ngầm, thế lực khắp nơi đều đang tìm kiếm minh hữu, nhằm tính toán sẽ nắm được quyền lên tiếng tại thời điểm khai chiến.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Côn Luân vẫn luôn có ý định xây dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Túc.
Triêu Kim Tuế nắm rõ tình hình cũng không có gì kỳ quái, nhưng tuyệt đối không ngờ —— Triêu Chiếu Nguyệt một lòng nghiên cứu kiếm thuật cũng nhìn thấy rõ.
Bọn họ ngồi một lúc lâu, bầu không khí thập phần ngưng trọng.
Triêu Kim Tuế: "Triêu Chiếu Nguyệt, chữ kia đọc là Túc, không phải là Phong.”
Triêu Chiếu Nguyệt: "..."
Trở lại phòng, hệ thống rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng:
"Kí chủ, sao tôi lại cảm giác, hắn không muốn rời đi?"
Nàng nhìn vào ánh nến đang nhảy múa:
"Cảm giác của ngươi không sai đâu, huynh ấy không muốn đi."
"Hắn không muốn ta và toàn bộ Côn Luân đối địch, hơn nữa còn có nhà họ Túc, sợ ta bị song phương đuổi giết, chết ở bên ngoài."
"Cho nên huynh ấy muốn ở lại, để nhận lấy lửa giận của hai bên, như vậy, ta có thể an tâm thoải mái trốn tránh ở bên ngoài."
Hệ thống cảm thấy kí chủ dường như đang tức giận, nên không dám hé răng.
Triêu Kim Tuế mở cửa sổ muốn hít thở không khí, nhưng lại nhìn thấy Triêu Chiếu Nguyệt trên ngọn cây.
Hắn gối đầu lên cánh tay, còn vắt chéo chân ngắm trăng, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nàng đưa tay, một linh quả liền bắn tới sau ót hắn.
Phía dưới truyền đến một tiếng "úi", nàng bèn đóng cửa sổ lại.
Nhưng nàng cũng không thể ngủ được nữa.
Nàng đột nhiên hiểu ra một điều:
Nếu như không được trải qua một đời thê thảm kia, thì nàng cũng sẽ không muốn rời khỏi nơi này.
Dù sao, nàng sinh ra ở Côn Luân, bạn bè, sư trưởng, thân nhân, gần như đều ở trong kiếm tông nguy nga này.
Nàng là như thế, mà Triêu Chiếu Nguyệt cũng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...