Y đường, Côn Luân Kiếm Tông.
"Tiểu sư tỷ! Thiếu tông chủ đã trở lại!”
Triêu Tiểu Đồ ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ gỗ, thì thấy không ít đệ tử chạy về phía trước.
Hôm qua chuyện đám Triêu Tiểu Đồ gặp ma tôn trong lúc tham gia thí luyện cũng đã được truyền ra.
Thiếu tông chủ một mình đi cứu viện, nhưng đã qua một thời gian dài mà không thấy trở về, nên ai ai cũng vô cùng lo lắng.
Nhất là mấy tiểu đệ tử mang chữ Linh được nàng cứu về, nghe thấy vậy thì đồng loạt bò dậy từ trên giường y.
Nghe giọng nói vui vẻ lảnh lót của Linh Cơ Linh Vận, Triêu Tiểu Đồ âm thầm nhếch khóe miệng.
- Bọn họ cho rằng Triêu Kim Tuế lần này bình an trở về.
Chỉ có ả ta mới biết, lần này Triêu Kim Tuế trở về, nhưng lại là toàn thân nhiễm máu, gân mạch đứt gãy.
Ả ta muốn đi xác nhận lại một lần nữa, nên cầm kiếm bước ra khỏi Y Đường.
Vừa bước ra đã nhìn thấy Túc Lưu Vân.
Tâm trạng của Túc Lưu Vân có hơi nặng nề, những vẫn gật đầu với ả, ôn hòa cười nói: "Tiểu Đồ sư muội, đã khá hơn chưa?”
Ánh mắt Triêu Tiểu Đồ chợt lóe: "Đa tạ sư huynh quan tâm, muội đã không còn gì đáng ngại.”
Nàng ta rất tự nhiên mà đi theo phía sau Túc Lưu Vân.
Khung cảnh như chồng chéo lên kiếp trước.
Trong tiếng hô hào của mọi người, Triêu Kim Tuế lại bị thương nặng trở về.
Triêu Tiểu Đồ theo bản năng nhìn về phía người trong lòng của cả hai kiếp.
Kiếp trước ả ta không có được tâm của Túc Lưu Vân.
Nếu như kiếp này, Triêu Chiếu Nguyệt không tìm được linh dược; nếu như kiếp này Triêu Kim Tuế chỉ có thể làm một kẻ tàn phế...
Túc Lưu Vân kia, sẽ nhìn ả nhiều hơn không?
Ả ta bước nhanh hơn, gần như không chờ nổi mà muốn tự mắt nhìn thấy một màn này.
Nhưng, đợi đến khi đi tới cửa núi, vẻ mặt của ả cứng đờ.
Ả ta nhìn thấy bóng dáng của Triêu Kim Tuế.
Nàng mặc áo lông cáo màu trắng như tuyết, khí chất trầm tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía ả ta, mái tóc dài được buộc lên bởi một sợi dây màu trắng, bị gió thổi tung bay như tiên nữ.
Nàng không có hộc máu, cũng không có ngất xỉu, cũng không hấp hối, mà là bình tĩnh lại lạnh lùng đứng ở cách đó không xa.
Dường như chú ý tới ánh mắt của Triêu Tiểu Đồ.
Nàng ngước mắt lên, nheo mắt lại, nhìn thẳng về phía Triêu Tiểu Đồ.
Biểu tình khiếp sợ của Triêu Tiểu Đồ quá rõ ràng, chẳng lẽ chuyện này, ả ta cũng có một tay?
Nàng hỏi hệ thống, hệ thống trầm tư trong chốc lát, rồi nói nó phải quan sát thêm một khoảng thời gian mới có thể khẳng định.
Một mặt khác, đại trưởng lão đã chạy ra nghênh đón: "Bị thương sao? Sao muộn thế này mới trở về?”
Triêu Kim Tuế mở miệng: "Gặp chút chuyện, suýt chút nữa đã không về được.”
"Về thí luyện lần này, đích xác có việc quan trọng cần tìm các vị trưởng lão.
Ví dụ như trong tông môn, xuất hiện một kẻ phản đồ."
Lời này vừa dứt, các đệ tử đang vây xung quanh lập tức xôn xao.
Ở xa xa, Túc Lưu Vân bỗng khựng lại.
Đại trưởng lão cau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chúng ta đi Nghị Sự đường nói chuyện.”
Nhưng Triêu Kim Tuế lại không có ý định di chuyển, chỉ khẽ nói:
"Xử trí phản đồ trước mặt toàn bộ đệ tử của tông môn, không phải là được rồi sao?"
Cuối cùng, đại trưởng lão đã tìm được cứu binh.
Tông chủ Triêu Thái Sơ vừa tới, các tiểu đệ tử vốn còn đang nghị luận nhao nhao lập tức im lặng.
Lão ta có thân hình cao lớn, không giận đã có uy, uy áp của tu sĩ cấp cao rất có phong thái của người đứng đầu môn phái.
Lão ta cau mày, hiển nhiên có chút không vui, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Triêu Kim Tuế, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, mà gây ra huyên náo lớn như vậy?”
Ở phía sau lão ta còn có trưởng lão của Hình đường.
Bọn họ đang thương nghị về đại hội tông môn sắp tới, nên khi được đệ tử thông tri chuyện ở đây, thì lập tức cùng nhau chạy tới.
Sau khi hành lễ đơn giản, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh xuống.
Triêu Kim Tuế hỏi: "Trưởng lão, mưu hại đồng môn, chờ thời cơ hạ độc, phải chịu tội gì?”
Đứng sau lưng Triêu Thái Sơ, một người đàn ông với vết sẹo dữ tợn trên mặt, mũi ưng khoằm sâu, sắc mặt ngưng trọng: "Đương nhiên sẽ bị đưa đến Hình đường, chịu ba mươi roi.”
Nàng lại hỏi: "Câu kết với tông khác, hãm hại thiếu tông chủ, thì phải chịu tội gì?”
Vừa nghe vậy, vết sẹo trên khuôn mặt già nua của trưởng lão Hình đường cũng run run: "Đương nhiên là..."
Thế nhưng lời của ông ta còn chưa nói hết, đã bị Triêu Thái Sơ mơ hồ cảm thấy không ổn cắt đứt.
Lão ta nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đừng tỏ ra bí hiểm như vậy.”
Triêu Kim Tuế giao ra cái bình nhỏ trong tay áo cho trưởng lão Hình đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...