Khi Triêu Kim Tuế lên năm tuổi, một tâm ma tên là "Hệ thống" được sinh ra.
Nàng đã sớm nghe người ta nói mình là kỳ tài ngút trời, có kiếm cốt tâm đạo [1], nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, nên nàng tạm thời không biết mình có điểm gì hơn người —— ít nhất, nàng kiễng chân lên vẫn chưa cao bằng cái bàn, vì vậy tạm thời nàng chả có cách nào để hơn người.
[1] tâm tính kiên định và xương cốt cứng cỏi phù hợp để luyện kiếm.
Mãi đến khi nàng phát hiện ra rằng chỉ mới năm tuổi mà bản thân đã sinh ra tâm ma.
Quả nhiên, trời cao đã trao cho nàng một sứ mệnh vĩ đại.
Nàng tâm tính kiên định từ nhỏ, vì vậy lúc đầu mỗi khi tâm ma tên là Hệ thống kia dùng kẹo hồ lô dụ nàng ký khế ước thiên địa, nàng đều khoanh chân niệm "Thanh tâm kinh" để đối đầu.
Chỉ cần đọc liền bốn, năm tiếng đồng hồ, tâm ma sẽ kêu "Sư phụ, đừng niệm nữa.".
Nàng đã đọc rất nhiều sách có kiến thức uyên bác, vì vậy luôn kiên định cho rằng chỉ cần nàng niệm kinh mỗi ngày, niệm tám năm mười năm, thì cuối cùng nàng nhất định sẽ tiêu diệt được tâm ma của mình.
Hệ thống:...
Vị này đại danh Triêu Kim Tuế, nhũ danh Tuế Tuế, là một tiểu cô nương có gia thế bất phàm.
Côn Luân Kiếm Tông là đại tông kiếm tu trong giới tu chân.
Căn cơ của nhà họ Triêu ở Côn Luân Kiếm Tông có thể ngược dòng về thời điểm môn phái này được thành lập từ hàng vạn năm trước, gần quá nửa tông chủ đều được sinh ra từ đây.
Vì vậy không có gì quá ngạc nhiên khi cha ruột của Triêu Kim Tuế, Triêu Thái Sơ trở thành tông chủ Côn Luân Kiếm Tông đời này.
Chỉ là nhà họ Triêu có chủ trương giáo dục "cha sói" [2] - chính là tàn nhẫn hơn bình thường một chút.
Không chỉ có cường độ giáo dục cao như nhồi vịt, mà lại còn ném gà con Triêu Kim Tuế vừa mới bước vào con đường tu luyện đi cạnh tranh với các đệ tử ngoại môn, để nàng trực tiếp đối mặt với sự bắt nạt trong tông môn.
[2] "Cha sói": Là từ chỉ người cha nghiêm khắc.
Xuất phát từ một thương nhân người Hồng Kông, dùng phương pháp giáo dục "roi vọt" để ba người con trai vào đại học Bắc Đại.
Nàng còn có một người anh trai kiếm tu tên Triêu Chiếu Nguyệt, thiên phú trác tuyệt, thường xuyên ra ngoài rồi mang kẹo hồ lô về cho nàng ăn, thích vò tóc nàng thành cái ổ gà, ném nàng lên trời nhìn nàng hốt hoảng.
Khuyết điểm duy nhất, chính là: trình độ văn hóa không cao.
Nàng ôm sách đi hỏi anh trai bài tập.
Anh trai cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi thở dài “Cái quái gì thế”;
Nàng cầm cuốn sổ sách bàn tính đi tìm anh trai.
Anh trai tự tin viết sau hàng tính mười tám thêm ba, là mười bốn;
Nàng và anh trai ra ngoài mua đồ.
Anh trai mặc cả với người khác, giá càng ngày càng cao.
...
Nàng có một người phụ thân không đủ tư cách và một người anh trai không được thông minh cho lắm.
Mặc dù nàng hiếm khi nhận được sự quan tâm của phụ thân, nhưng được phụ thân coi trọng, anh trai cưng chiều, không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Hệ thống cảm thấy:
Nó vẫn chưa tìm được điểm nào có thể dụ dỗ tiểu quỷ này [2], nên nó liền tạm thời ngủ đông một thời gian.
[2] gốc Tiểu Đậu Đinh
Cho đến khi Triêu Thái Sơ cử hành nghi lễ phong nàng làm thiếu tông chủ Côn Luân Kiếm Tông.
Ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thiếu tông chủ trước đây chính là "Đệ Nhất Kiếm" Côn Luân Triêu Chiếu Nguyệt.
——Nhưng vì không biết tính sổ sách, lại là một kẻ cuồng kiếm, nên đã bị đá ra khỏi danh sách ứng cử viên một cách không thương tiếc.
Trong buổi lễ, tất cả mọi người trong Côn Luân Kiếm Tông đều gặp được vị tiểu tông chủ này.
Tuổi vẫn còn nhỏ, sắc mặt tái nhợt, duy nhất đáng nhắc tới chính là dung nhan xinh đẹp khó quên, nửa khuôn mặt được bao bọc trong lớp lông hồ ly thật dày, dường như chỉ một một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nàng có địa vị nhưng không có thực lực tương xứng.
Ở tu chân giới nơi thực lực vi tôn [3], nàng giống như chim non bị đặt ở bên vách núi.
[3] thực lực được coi trọng nhất.
Sau buổi lễ hôm đó, nàng gặp phải rất nhiều lời chế giễu và gây khó dễ sau lưng, những tiếng nghị luận như giòi trong xương, theo nàng như hình với bóng.
Rất nhiều người đến tìm thiếu tông chủ để luận bàn, mà trong tông môn cho phép luận bàn, vì thế ban đầu nàng vô cùng thảm.
Cho dù sau đó Triêu Chiếu Nguyệt sẽ đánh trả từng người một, nhưng càng như vậy, nàng càng rước thù vào thân.
Hầu như ngày nào nàng cũng trở về trong tình trạng khập khiễng, thỉnh thoảng còn bị rách khóe miệng.
Phụ thân Triêu Thái Sơ nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ hỏi một lời.
Đại trưởng lão quanh năm ở bên cạnh ông ta thỉnh thoảng sẽ cau mày nhìn nàng một cái: "Thiếu tông chủ, đừng làm mất mặt mũi của tông chủ."
—— đây cũng là ngầm truyền đạt ý của Triêu Thái Sơ.
Nguyên văn là: "Ít nhất đừng phá hủy tướng mạo, mang đi ra ngoài khó nhìn."
Lúc đó, nàng sững sờ một lúc, nhưng cuối cùng, nàng nghiêng nửa khuôn mặt bầm tím, rồi lặng lẽ gật đầu.
Mùa hè năm nàng mười tuổi, suýt chút nữa bị gãy hai xương sườn, sốt cao nằm trên giường.
Nàng nằm trên giường nhiều ngày, anh trai Triêu Chiếu Nguyệt mỗi ngày đều đến thăm, mua chong chóng tre và kẹo hồ lô để chọc nàng cười.
Nàng cười đến mặt mày cong cong, còn làm khó Triêu Chiếu Nguyệt, khiến huynh ấy đọc sách cho nàng nghe.
Nhưng hệ thống biết: Thực ra nàng vẫn luôn ngóng trông Triêu Thái Sơ đến thăm nàng.
Cho đến giờ bạn nhỏ Triêu Kim Tuế vẫn không hề biết, cho dù nàng không nói ra, hệ thống cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.
Sau nhiều ngày chờ đợi, Triêu Thái Sơ mới khoan thai tới chậm.
Ông ta nói: "Giống như tiểu ưng muốn bay, nó sẽ bị đá xuống khỏi vách núi vô số lần.
Đây là con đường duy nhất để trở thành tông chủ."
Ông ta nói: "Nếu con muốn trở thành một thiếu tông chủ đủ tư cách, con cần làm được tốt hơn."
Sắc mặt nàng tái nhợt, nằm cuộn tròn dưới chăn, ngơ ngác nhìn ông ta.
Triêu Thái Sơ hài lòng với sự ngoan ngoãn của nàng, vì vậy ông ta lại nói: "Kiếm pháp của con vẫn chưa đủ thành thạo, con nên luyện tập với anh trai mình nhiều hơn."
Nàng trả lời ông ta: "Vâng, thưa phụ thân, con sẽ làm tốt hơn."
Nhưng sau khi Triêu Thái Sơ rời đi, nàng cụp hàng mi dài xuống, trầm mặc hồi lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...