Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Anh ta không ức hiếp tôi, hai người chúng tôi cứ giảng co với nhau, như thể hai con rắn sắp chết vậy, đào thoát khỏi ngọn lửa tuyệt vọng trong rừng vô tận, lao đi điên cuồng để tìm kiếm nguồn nước, anh ta đề tôi đến nổi tôi không thể nào thở nổi, tôi cự tuyệt anh ta, đẩy anh ta ra một cách vô lực và vô cùng yếu đuối, lặng lẽ âm thầm hoà tan vào trong cơn sóng dữ dội mà anh ta tạo ra.


Anh ta có một lồng ngực làm cho người ta không thể cưỡng lại được, làm cho người ta chưa kịp hiểu được gì thì đã trở nên mề muội.


Một nửa khuôn mặt của tôi tràn đầy nước bọt của anh ta.
Tôi chưa bao giờ trải qua một nụ hôn tàn bạo lại ngang ngược như vậy.
Nó giống như một cuộc chiến liều mạng giữa hai người hơn.
Những ngọn giáo và pháo ngắn của anh ta đã đến công chiếm lãnh địa của tôi, và tôi thì kiên cường bảo vệ cái lãnh thổ vốn đã sớm không còn thanh khiết của mình.


Tôi thua rồi.


Hơi thở của tôi, lý trí, đã bị anh ta cướp mất và hấp thụ từng chút một.
Tôi nhục nhã mang theo khoải cảm khát vọng được anh ta xỏ xuyên, sôi sục dưới sự độc ác của anh ta.


Các người chắc chắn rằng chưa bao giờ được thử qua cảm giác biến thành một con cá.
không có không khí, không có ánh sáng, không có nơi trú ẩn.


Từ ngoài bãi cát đã cạn khô chui ra, vảy đã bị cháy xém, gian nạn di chuyển mạnh về phía trước để tìm kiếm một vũng lầy đầy nước được hưởng thụ cảm giác được hoạt động Vứt bỏ đi hết cái gì mà tôi là ai, ném đi luôn cái gì gọi là thế giới, vứt bỏ hết thảy tấc cả mọi thứ, Trương Thành Nam bây giờ chính là nguồn nước của tôi.


Tôi rùng mình gọi tên anh ta, anh ta khản khán đáp lại, nhưng cũng không thoả mãn lầm với loại khẩu cảm da lông như vậy, tôi mơ hồ rên rỉ nức nở, chiếc lưỡi dài của mình ra, lướt qua cái lưỡi ẩm ướt, mang theo mùi khỏi thuốc của anh ta.


Anh ta bị chấn động.


Đình trệ trong phút chốc.


Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, quên hết tất cả mà hôn, điên cuồng khao khát mà hôn.
Chờ đến khi anh ta đã hồi tưởng thành tối tâm mù mịt.
dư vị xong, mọi thứ liên biến

Trong căn phòng rộng lớn, âm thanh nhộn nhạo của môi và lưỡi quất quít vang lên, anh ta định chặt lấy đầu tôi và linh hoạt chen vào giữa hàm răng, đút cho tôi ăn nước bọt của mình.


Biển rộng vô cùng vô tận ngoài cửa sổ bị màn đêm phủ lên một màu xanh thẫm, sóng nước xô bờ nhấp nhô dưới ánh trăng, có người qua lại, có người neo đậu, có gió, có bóng người và có những vì sao.


Tôi không hiểu vì sao lại cảm thấy thật là buồn cười, tôi yêu Tổ Tông của mình, tuy là chưa từng đến mức chết vì anh mà chết, vì anh mà biến thành ma quỷ, nhưng mà anh cũng là người đàn ông duy nhất mà tôi

Anh lại không chỉ thuộc về một mình tôi.
anh liên tục thêm những khuôn mặt mới lạ vào trong trận doanh của tôi.
Bọn họ xinh đẹp, biết cách làm nũng, cùng anh ân ái và có ý chí chiến đấu sục sôi.
Những người phụ nữ đó lấy đi tấc cả những kỳ vọng và những tưởng tượng của tôi về anh.


Tôi thậm chí còn không được tính là người mà anh yêu thích

Tôi không dám nói ra rằng tôi muốn độc chiếm anh.


Bởi vì, tôi cũng đã vi phạm vào điều cấm kỵ của Phong Nguyệt và luân thường đạo lý.


Một phát súng nổ tung vào cái nơi tràn ngập băng tuyết, phá tan những năm tháng được cho là bình yên của tôi.


Giấc mơ này chắc chắn rằng sẽ không có kết quả, và nó thì hoàn toàn không nên được thực hiện.


Nếu như một ngày kia nó bị phát hiện ra thì những chấn động long trời lở đất đó không phải là điều mà tôi có thể chịu đựng được.


Trương Thành Nam đã rời đi từ sáng sớm.
Khi bước xuống giường, anh ta di chuyển một cách rất nhẹ nhàng, tôi biết đó chứ, nhưng chẳng qua là tôi không thèm để ý mà thôi.

anh nghiêng người qua tôi một lúc rồi chợt cười khẽ.
Trong bóng tối, tôi không thể phân biệt được cảm xúc bị che giấu bởi tiếng cười kia.


Sau khi anh ta đi rồi, tôi mới vô cùng tinh táo mà mở mắt ra.
Người đi rồi mà hơi thở vẫn còn ở lại, tôi có thể nghe thấy rõ ràng, lại đập vào mắt là chiếc giường lộn xộn, và cơ thể tôi không còn được vài mảnh vải che thân của tôi.


Tôi đã sớm phát hiện ra rằng anh ta là một người đàn ông giỏi về chuyện âm thầm tấn công người khác.
Nếu như đêm qua anh ta ngủ với tôi, mà tôi thì cũng ỡm ờ, dù sao thì cũng không phải là chưa từng làm qua, nhưng mà anh ta đã không làm vậy.
Anh ta biết tôi đã ướt, cũng rất muốn làm, nhưng mà hết lần này đến lần khác anh ta lại cứ trêu tôi, kiềm chế luôn cả ham muốn đang trỗi dậy bừng bừng của mình, anh ta dùng sự dịu dàng và nóng bỏng để làm tan chảy sự lạnh lùng và tâm tình bất định mà Tổ Tông lưu lại, cùng tôi đi qua đêm dày vò và cô đơn lạnh lẽo.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng và suy sụp, phụ nữ không thể cưỡng lại được cái bẫy, nhất là cái bẫy của tình yêu.


Ngược lại, sự sáng khoái của giao hợp về thể xác sẽ che giấu đi tình cảm đang nảy nở trong tim.
Trương Thành Nam có thể quyến rũ tôi, vậy thì tại sao tôi lại không thể hoán đổi vị trí, giả vờ như là đã bị anh ta lừa, và rồi quyền rũ anh ta bằng những nụ hôn lưu luyến.
Anh ta tuyệt đối không bao giờ có thể ngờ được rằng đêm qua tôi không phải là bị động tình, mà chính là một sự thăm dò.


Tôi lần mò mở ngăn kéo, cầm lấy một điều thuốc, tay phải kích liệt run rẩy, suýt chút nữa thì không điều chỉnh được điều thuốc, phải mất một hồi lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, ta châm lửa và hút một ngụm.


Một người đàn ông như Trương Thành Nam, tủ bà căn bản là sẽ không tiếp.
Anh ta vừa mạnh mẽ vừa máu lạnh như vậy, các chị em mà đụng tới hạn, không cần thận thì sẽ bị bat mất tầm.


Ngay cả tôi cũng không chắc rằng cuối cùng mình có chịu khuất phục trước anh ta hay không chứ đừng nói đến những người khác.


Tôi hút từng điều từng điều một, không khí trong tầm mắt ngày càng nồng nặc, một đám sương mù tán loạn, và rất nhanh sau đó hộp thuốc lá trên đầu giường đã trống rỗng, tôi nhìn chăm chăm vào TV được gần trên tường, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, cứ đờ người ra như vậy cho đến khi trời sáng tỏ.


Sáng sớm ngày thứ hai, người phục vụ lần lượt đưa khách từ phòng lên nhà hàng ở tầng một.
Lúc mà tôi đến thì đã sắp mười giờ rồi, hầu chung quanh như không có quá nhiều người, toàn bộ bố cục nhà hàng vừa xem qua liền hiểu ngay.
Đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy được bàn của Tổ Tông bên cạnh cửa số anh đã thay đổi áo sơ mi và quần tây, vẻ mặt vui vẻ, tôi nghĩ là anh đã ngủ rất ngon, cô nàng chủ trì bán đấu giả đang ở bên cạnh anh, tựa vào vai rất thân mật.


Tổ Tông đang tán tỉnh cô ta, bàn tay anh chui vào váy nhéo nhéo mông cô ta, cô gái trẻ tuổi phá lên cười khúc khích, tuyệt đối không sợ anh chút nào, còn cần một viên sủi cảo hấp, dùng miệng đút cho Tổ Tông ăn.


Tổ Tông nuốt trôi viên sủi cảo, đè cô ta lên lưng ghế mà hôn, mớm cả da cả nhân miếng sủi cảo trở về lại cho cô ta, khuôn cô ta mặt đỏ bừng, hai tay gãi gãi, dán chặt trong đũng quần của Tổ Tông mà sở loạn.


Tôi năm chặt đôi bàn tay đang run rẩy của mình, nổ lực đè nén cơn ghen đang cuộn trào trong lồng ngực mà tránh đi cảnh này, thay vì nhìn anh để cho thêm ngột ngạt thì thà đi đường vòng, có ngàn vạn sự khó chịu cũng không thể để tổ tông giữa ban ngày ban mặc bị khó xử khi bị kẹp giữa hai người phụ nữ.
Cô gái trẻ không hiểu chuyện, cô ta là người mới được sủng ái, đương độ phơi phới đắc ý.
Bây giờ do Tổ Tông đang cực kỳ có hứng thú cho nên sẽ không trách cô ta, mà tôi thì không được, tôi đã là tình cũ của anh hơn tám tháng, tính khí của anh người trong vòng này biết được.
Điểm mấu chốt của quy tắc, tôi nhất định phải hiểu rõ.


Tôi tìm một góc vắng vẻ quay lưng vào cửa sổ, nào có khẩu vị ăn cơm, nước cũng uống không được, nhìn dáng vẻ của Tổ Tông có vẻ như là rất thích cô gái trẻ.
Có dự định là sẽ bao dưỡng cô ta dài ngày.
Cũng khó trách, cái loại vừa biết nịnh nọt lại vừa thuận khiết, vẫn chưa bị người ta chà đạp qua, cơ thể chó nào cũng thơm thơ ngào ngạt, nếu như tôi mà là đàn ông thì tôi cũng muốn nữa như thế nào cũng phải làm mấy chục lần mới được.


Tôi tự rót cho mình một cốc sữa đậu nành, và lôi đài thi đấu trên TV lại sắp cất tiếng hát.


Không lâu sau khi tôi vừa ngồi xuống, người phục vụ đã đến chào tôi, anh ta nói rằng ông chủ Thẩm mời tôi qua, và anh đã gọi mấy món ăn yêu thích của tôi.


Ta không quay đầu lại.
"Tôi không đói.


Người phục vụ rất xấu hổ, "Ông chủ Thẩm "Đã nói là tôi không ăn mà! Anh bị điếc sao?"

Tôi cấu kinh rồi ném cải thìa đi, tiếng động mạnh khi nó rớt xuống đất cũng chưa thấy xảy ra, đỉnh đầu tôi bị sờ và đùng một pha chết lặng.


Hương thơm bạc hà quen thuộc tiến đến gần tôi, một cổ lửa nóng như thiêu đốt xông thẳng vào tiểu huyệt, giọng nói của anh mang theo ba phần lười lại có bảy phần buồn cười, rất dịu dàng: "Em tức giận sao?"

Nửa người tôi tê dại, tôi đang uống sữa đậu nành: "Không"


Đây là lần đầu tiên tôi không nở nụ cười với Tổ Tông.
Trước đây tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì, anh sẵn sàng hạ thấp từ thế và đến tìm tôi tất nhiên sẽ vội vàng nghênh đón trước.
Mang theo tư thế đội ân ba quỳ chín khẩu, đem mặt mũi trả về cho Tổ Tông, anh nói tôi thông minh, chính là nói trong lúc giao dịch với anh tôi rất biết cách đối nhân xử thế, biết tiến biết lùi, có phong thái trang trọng, có thể gắn bó lâu dài.


Anh ôm lấy eo tôi, tôi không nghe lời mà gục mặt xuống, anh cười hỏi: "Bướng bình như vậy sao?"

Tôi thoảng thấy cô gái trẻ đã rời đi cùng người phục vụ, Tổ Tông của tôi ở đây đặc biệt đi cùng tôi, tôi đảo mắt và vẫn không thèm quan tâm lắm.


Tổ Tông cầm cổ tay của tôi vỗ vỗ vào mặt của anh, tôi không có dùng sức, khế cuộn người lại, nhưng vẫn là có tiếng động, anh dùng thêm một chút sức lực, tát bảy tám lần, mặt mày cũng ôn hoà đến độ không giống như cái vẻ bạo lực của anh: "Nguôi giận rồi ư? Nếu không nguôi thì lại đánh tiếp"

Con tức giận của tôi bỗng chốc tan biến, Tổ Tông đã dỗ dành đến nước này rồi, thật là giả tạo nếu như nói không động tâm, tôi không còn hứng thủ, những ngày ăn đăng ăn khổ cuối cùng cũng gần hết rồi.
Tôi vội vàng lấy tay che mặt lại thì thầm rằng, tôi đã không còn tức giận nữa.


Anh hiểm khi kìm nén nổi nóng nảy mà hôn lên mu bàn tay của tôi: "Đã để cho em phải chịu uất ức rồi, nghe lời nhé."

Tôi không hiểu ý anh cho lam, anh dỗ dành tôi, tôi hài lòng, tôi gật đầu đồng ý, Tổ Tông ôm tôi bước ra khỏi nhà hàng, vừa đi thì đã gặp một nhóm người từ trước mặt đi tới.
Trận tràng khí thế thật lớn, đi chậm chậm ở giữa là Trương Thành Nam, anh ta đang cúi đầu nói gì với người quản lý đi cùng, dáng người cao gây rất dễ dàng nhận thấy trong đám đông.
Đôi mày rậm của anh ta toát lên vẻ hứng thú, đặc biệt hỏi thêm vài câu.


Người quản lý cung kính trả lời, ngẩng đầu lên thì vô tình phát hiện Tổ Tông, liền dừng lại gật đầu với anh, Trương Thành Nam đi theo phía sau, nụ cười trên môi tăng lên, ngưng tụ thành hình vòng cung.


Ánh mắt của anh ta xẹt qua hai má của tôi, không phân biệt thời gian mà nhìn ở trên mặt Tổ Tông, nhưởng mày đầy ẩn ý: "Kiểm sát trưởng Thẩm, gió xuân khắp mặt, có chuyện vui sao?"

Giọng điệu của Tổ Tông càng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa: "Ông chủ Trương không phải luôn để ý đến từng cử động của tôi ở Hải Nam hay sao? Đến nổi khi nào tôi đi tiểu tiên anh đều biết cả, tại sao phải làm như vậy.
Một ngày một đêm này, ba tỉnh Đông Bắc đều thay đổi họ thành họ Trương rồi."

Lão tổ không quan tâm thừa dịp mà nói những lời thô bạo, chỉ là khó chịu, Trương Thành Nam phất tay áo, ôn hòa cười nói: "Kiểm soát trưởng Thẩm rất có ác cảm đối với tôi, hiểu lầm cũng quá sâu.
Tôi cũng đã lấy lòng, nhưng anh lại không cho chút mặt mũi, luôn coi tôi như là kẻ ác tội ác tày trời không thể tha thứ vậy.


Tổ Tông cười thành tiếng, nụ cười không đặt tới đáy mắt, trong mắt mang theo lưỡi dao sắc bén, trầm lặng nói: "Mặt mũi của ông chủ Trương, cho dù tôi không nhìn đến thì anh vẫn có khả năng lấy đi.
Về phần tội ác tày trời, anh đã đánh giá thấp bản thân mình rồi.
" "Ồ?" Trương Thành Nam quan tâm hỏi, như vậy chưa đủ để miêu tả tôi sao.
Tổ Tông cười, cũng không cùng anh ta tranh cãi, lúc nào cũng tỏ vẻ thản nhiên, nhàn nhạt chống lại thiên quân vạn mã của hai giới hạc bạch, dường như không quan tâm đến thắng thua, nhưng anh lại là người thắng hơn ai hết.
Kết thúc chuyển đi Hải Nam, Tổ Tông đưa Phan Tuệ Mẫn trở về Thanh Tân, còn về cô gái trẻ kia, chuyện hệt như trong dự liệu, cũng không cần quá hoang mang.
Tôi sống lại những ngày như cũ, cùng tranh súng với bà hai, học những kỹ năng mới để phục vụ kim chủ, tự hỏi nên làm cách nào để lấy lòng Tổ Tông của mình, chỉ có một điều thay đổi duy nhất chính là đối thủ trong thành phố đã thay đổi rồi.


Ngay khi trận chiến giữa tôi và Phan Tuệ Mẫn bắt đầu, điện thoại của chị Mề cũng gọi điện thoại tới, chị ấy hỏi coi có phải là Tổ Tông lại vừa ý một người mẫu mới, gần đây rất chiều chuộng có ta hay không.


Cách xa hàng ngàn dặm, Tổ Tông không có ồn ào.
Tôi tự hỏi làm sao chị ấy biết được.
Chị ấy nói rằng chị muốn tìm hiểu về một người mới còn không phải là chuyện đơn giản hay sao.
Một số người đang nhầm họng súng nhìn chăm chăm vào quan chức đồng liêu, mấy tên đầu đường xó chợ, không điều tra qua tình hình thị trường, thì làm gì để có chỗ đứng trên ba tỉnh Đông Bắc? Trong thế giới này, những kẻ dũng cảm gan lớn, đảng bảo thủ chết đói.


Tôi nằm trên giường, cả người mệt lử, canh chừng vợ cả, đề phòng phòng ba, ngày qua ngày trong lòng lo lắng, cuộc sống này là tốt hay xấu?

Có lẽ là tốt rồi.
Nếu còn đang vùi mình trong sự nghèo khó, chân lấm tay bùn thì bạn sẽ hiểu được rằng, ngẩng cao đầu và có một chỗ dựa che mưa gió là điều vui sướng và hạnh phúc như thế nào.
Mà thực tế thì cũng có thể là không tốt.
Cả đời làm kẻ thứ ba cho người giàu có, rất ít người phụ nữ bình thường nào có thể bỏ ên trên vị trí chính thất Chồng, con, tương lai, mở một không thấy Người ngoài cuộc cưới tôi dại, cười tôi ngu, cưới tôi rẻ rúng

Người trong cuộc thì lại nói tôi không có khả năng quyến rũ.
đàn ông

Một bên đúng và một bên là sai, lửa và nước không thể dùng thư, hộ khẩu hiệu của riêng mình, nếm trải từng vị ngọt đăng chưa cay của bản thân mình.


Tôi lật người nghịch sợi dây rèm ngủ rủ xuống từ xà nhà: "Có ảnh hưởng đến Hạo Hiền không?"

Chị Mẻ tưởng tôi đang lo lắng cho hoàn cảnh của tôi, không ngờ tôi lại mở miệng vậy mà lại lo lắng cho Tổ Tông của mình, chị chỉ hận rèn sắt không chịu thành thép.

"Có ảnh hưởng cái rằm! Bố của Tổ Tông là lão đại ở ba tỉnh phía Đông.
Ai dám nói gì, anh ta là người khiêm tốn cũng tốt, phô trương cũng được, nuôi tình nhân đều là người tình ta nguyện, cũng không phải là anh ta cưỡng ép ai." Tôi đã nói rằng sẽ ổn thôi, nếu anh không ngã, tôi sẽ không ngā.


Chắc chắn là không có bức tường nào không lọt gió.
Tôi đi cùng với Tổ Tông đi đến tiệc Hải Thiên Thịnh, chuyện này rất xôn xao, đến nổi ngay cả vợ của Tổ Tông cũng chưa bao giờ đi cùng với anh.
Tình nhân đã chiếm trọn ánh đèn sân khấu.
Các chị em trong vòng đều nói, có phải là em gái nhiều nước sắp trở thành vợ cả rồi hay không? Dựa vào phun nước mà phun ra được tiền đồ như gầm, con đường sáng lạng.


Tôi đặc biệt muốn măng người, Tổ Tông cũng không phải là súng nước, phun được nước đã rất hiếm có rồi, công phu trên giường chỉ là dệt hoa trên gấm, đó cũng không phải là vốn liếng duy nhất.
Tình nhân thì cần phải biết nhiều hơn, điều mà tôi có thể làm, phụ nữ bình thường cũng không làm được.


Sau màn đánh ghen là những lời chế giễu và đàm tiểu bao trùm.


Có chuyện gì vậy, cô gái trẻ đó được vinh sủng, điên rồi.


Tôi có thể cảm thấy được là cô ta đã điên rồi, từ con mèo mềm mại bé nhỏ biến thành hồ ly tinh giương nanh múa vuốt.
Chỉ mới thượng vị mà đã vội vành xé rách tấm mặt nạ vô tri hồn nhiên, mỗi ngày cứ chiếm lấy Tổ Tông không thôi.
Mấy ngày nay Văn Nhật Hạ ất không thoải mái, gọi điện thoại cho Tổ Tông.
Người ta là phòng ớn, không cần thiết phải hạ thấp tư thái để đi tranh giành tình nhân, người đàn ông đó là của cô ta, cô ta tìm tất nhiên là vì có việc.
Phan Tuệ Mặn lại tùy tiền nhân lúc mà Tổ Tông đi tầm lại cúp điện thoại, còn xoá cả lịch sử ghi chép.
Văn Nhật Hạ lại không rõ rằng, để cho bảo màu đến tận cửa hỏi cho rõ, vậy mà cô ta cũng không cho người ta sắc mặt tốt.
Về sau Tổ Tông cũng quay về, cô ta và Văn Nhật Hạ cũng đã kết thù sâu từ đó.


Nói thật thì Phan Tuệ Mẫn không ngu cũng không ngốc, được chọn đến tiệc Hải Thiên Thịnh thi đều là trong ngàn người chọn ra một.
Cô ta dặm điên cuồng như vậy, một là bởi vì dựa vào sự cưng chiều của Tổ Tông, hai là vì thời gian cô ta lẫn vào chốn này vẫn còn chưa lâu, vừa ra đời là đã ở bên cạnh nhân vật lớn, kinh nghiệm từng trải trong các vòng này cũng ít, chưa từng chịu đánh bao giờ giờ, vì vậy trong lúc nhất thời không tìm thấy phương hướng đúng đắn cũng là điều dễ hiểu thôi.
Tôi cảm thấy rất vui mừng, Văn Nhật Hạ cứ từng bước áp sát lấy tôi, tôi đối phó có ta cũng rất không dễ dàng gì.
Phan Tuệ Mẫn đột nhiên bước ra, một đường đều là tự tìm cái chết, vậy thì đối với tôi chỉ có lợi mà không có hại.


Nói về đấu thì tôi chưa chắc là đấu không lại Văn Nhật Hạ, nhưng mà tạm thời tôi vẫn chưa đủ tư cách, đánh lùi một bước để tiến lên.
Ngoài sáng trong thì rất khổ nhưng trong tối lại âm thầm đấu tranh, làm cho Văn Nhật Hạ từ từ ngã ngựa, tự hủy diệt toàn cục.


Tôi nhẫn nại chờ đợi hai tuần, Văn Nhật Hạ vậy mà vẫn chưa chỉnh chết Phan Tuệ Mẫn, ngược lại lại kêu tài xế đến truyền lợi cho tôi, mời tôi đến trà lâu gặp mặt.


Tôi không rõ tình hình hiện tại là như thế nào, nghĩ cách tìm lý do để từ chối.
Tài xế cảm thấy dùng mềm không được chuyển sang cứng rắn hơn.
Anh ta nói bà Thẩm không có ý gì khác.
Nếu như cô Trình tuyệt tình không cho mặt mũi như vậy thì có chút gọi là không biết đối nhân xử thế.


Tôi dựa vào cầu thang hỏi lại anh ta, vậy thì tôi nên làm thế nào bây giờ.


Tài xế không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: "Đạo lý vì cái lợi nhỏ mà mất cái lợi lớn cô nên hiểu hơn tôi mới phải "

Trong một khoảng thời gian dài, tôi và Văn Nhật Hạ cũng đã ừng đấu nhau mấy lần, mỗi lần đổi nhau đều có thăng có thua.
Cô ta tấn công thì tôi phòng thủ.
Tỉnh về độ độc ác thi cô ta mạnh hơn tôi, tỉnh về sự nhan nại thì tôi lại hơn cô là nhiều.
Xét về mặt mưu kể thì hai chúng tôi cũng không phân được cao thấp.
Cô ta có thể đào bảy thì tôi cũng có thể lấp bảy.
Thái độ mà văn dàn đối với tôi so với thái độ mà cô ta đối với những tình nhân khác của Tổ Tông không giống nhau.
Cô ta chọn lựa đánh chiến thuật vu hồi.
Bề ngoài trông có vẻ hiền lành nhưng bên trong lại âm thầm tính kế Tôi biết rằng đây không phải là chuyện gì tốt, Cô ta đã liệt tôi vào danh sách tình địch mạnh mẽ cho nên mới để đó đến cuối cùng mới diệt trừ tận gốc, có ta muốn đánh một lần là trúng là để cho tôi không có cơ hội chuyển mình.


Đại phòng đã đến tận cửa, vì vậy cho dù là núi đạo chảo dầu đi chăng nữa thì tôi cũng không thể không đi.
Tôi thay một bộ đồ khác, tài xế chở tôi đi đến trà lầu, Anh ta cũng không đi lên theo tôi chỉ nói là ở phòng 109 tận cùng, chính là cái phòng trà có hồ cá.


Tôi vừa bước qua phòng 105, 106 cánh cửa mở ra, giám đốc tiền tệ của Cục Tài chính bước ra với một người phụ nữ trong tay, trên tay mang theo hai hộp trà, căng phòng, như thể có thứ gì khác bị nhét vào, và một số cấp dưới tiền đưa ra cửa.
Cánh cửa đã được đóng lại từ bên trong.


Tôi và giám đốc Tiên có chút thù oán, ông ta chính là người mà năm đó nói với chị Mễ là muốn bao nuôi tôi, hơn nữa còn là đêm đầu tiên.
Chị Mễ dự định đem tôi đi đấu giả, làm cho tôi nổi tiếng lên, từ đó về sau tôi sẽ không còn lo lắng về đơn hàng của các khách hàng lớn nữa, vì vậy đã không đáp ứng ông ta.
Tuy rằng ông ta có tiền nhưng mà lại không thể cùng các phủ thương tranh giành phụ nữ.
Sau đó ông ta đi gặp riêng tôi và bạn với tôi về vấn đề giá cả.
Tôi thì làm sao mà dám tự mình làm chủ, vì vậy cho nên tôi đã nói chuyện này với chị Mễ.
Sau đó hậu đài của chị Mẹ đã cảnh cáo giám đốc Tiền xém chút nữa làm mất luôn mũ cánh chuồn của ông ta.


Khi tôi nhìn thấy ông ta, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôi lập tức quay đầu đi.
Giám đốc Tiền chỉ lo nghĩ xem sức nặng của túi trà trong tay ông ta là bao nhiều nên không để ý đến tôi, nhưng mà người phụ nữ của ông ta lại đặc biệt nhận ra tôi.
Cô ta to giọng hồ ên em gái nhiều nước.



Vừa nghe tiếng là tôi liên biết đây chính là Tam Pháo.


Tam Pháo chính là ngoại hiệu mà chị em trong giới đặt ra cho cô ấy.
Một đêm cô ấy có thể chịu được ba lần, một bộ pháo đầy đủ là một trăm chín mươi phút, là một phục vụ cấp long, học được từ Đông Quân bên kia, các cô gái trong ba tỉnh có thể chơi được kiểu này cũng rất ít, chủ yếu là vì thế lực không đủ

Chà, ngậm, nuốt, liểm, căn, không phải là chỉ làm một cách đơn thuần, dùng năm chữ này để chơi hoa.
Vuốt cây gậy, ngậm mồi lửa, ngậm khối băng, liếm hậu đình, liểm ngón chân, nhai và nuốt thì phải xem khẩu vị của khách, nói chung là rất nhiều thể loại, cho nên mới chơi từ lúc trời tối mịt cho đến khi sáng bửng, không hề nghỉ ngơi.


Vào khoảng năm 2002, là thời kỳ huy hoàng của Tam Pháo, nghe nói cô ta kiếm được đến tám con số, năm đó hàng chục triệu đô la, còn có một người phụ nữ là Lương Mỹ Linh, trong ngành hoa hậu.
Năm 2003, ba đại chiêu bài trở nên nổi tiếng là tôi, Hồng Đào và Kiều Kiều đã phân chia bớt các khách hàng của cô ta, đem chốn phong nguyệt của ba tỉnh Đông Bắc chiếm hết một nửa.


Đối phương vô cùng ghen tị khi nhìn thấy tôi, ý là có chống lưng, oai phong lầm lầm bước tới cùng giám đốc Tiền, hất cầm cười nhạo.
"Ôi, sao cô lại nhàn nhã như vậy, tự mình đi ra uống trà?

Nếu như tôi mà là cô ta thì tôi đã quăng ra một cái tát rồi, nhưng mà giám đốc Tiền đang ở bên cạnh cô ta, là một nhân vật không quá lớn cũng không quả nhỏ, tôi không thể tự tìm thêm phiền phức, bởi vì nếu như tôi không bình tĩnh được, Tổ Tông lại phải đi dọn dẹp cho tôi, chuyện này đối với tôi chẳng có lợi ích gì cá.


Tôi muốn từ bên cạnh đi qua nhưng cô ta lại đưa chân cản tôi lai.
"Hiện tại tôi mới nhờ tới, kiểm sát trưởng Thẩm đã thuê siêu mẫu đến tiệc Hải Thiên Thịnh rồi.
Cô không thể không rảnh rỗi, muốn bận cũng không có cơ hội "

Cô ta đưa tay lên và xoăn đuôi tóc của tôi, tôi không thích đẩy tay ra, cô ta chế nhạo: "Mấy năm nay cô phong quang như thế nào Trong cái vòng này, tất cả các chị em đều phải nhìn sắc mặt của cô, cái gì cũng là cô chọn rồi còn dư lại mới đến được chúng tôi, bây giờ cuối cùng cũng đã đến lúc cô không thể làm những gì mình rồi sao?"

Vẻ mặt kiêu ngạo, giếu cợt này của Tam Pháo đúng là giống với trước kia như đúc, sau khi làm tình nhân thì lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, kiêu ngạo đã quen.
Giám đốc tiên bị thận hư, nếu thoả mãn cô ta lại làm vừa lòng vợ thì sẽ bị hư thoát không có sức để đương đầu với người thứ ba.
Đó là lý do tại sao cô ấy là duy nhất, rất được ưu ái và phóng túng.
Như câu nói, đánh chó thì cũng phải nề mặt chủ, nếu như Phan Tuệ Mẫn ép tôi lại, đó cũng là chuyện gia đình của Tổ Tông, cũng là phải nhìn mặt Tổ Tông mà kính tôi ba phần.
Tam Pháo và người đàn ông của cô ta thì lại hoàn toàn là một đội hồ đồ.


Tôi quay lưng lại và nằm lấy cánh tay cô ta đang chạm vào mặt tôi.
Cô ấy co rúm người và muốn cào cấu tôi.
Ngay khi chúng tôi gần như cấu xé vào nhau thì vang lên một tiếng Xin lỗi." Một giọng nam trầm khàn vang lên ở cuối hành lang.
Tôi theo bản năng nhìn sang, cảnh vệ ẩn vào cửa thang máy, một khẩu súng thất ở eo.
Quan Lập Thành bước ra với điện thoại trên tay và nói chuyện với người đăng kia về công việc, lướt qua một cái nhìn bình tĩnh: "Tôi đến rồi, đợi một chút."

Giám đốc Tiền rất cao hứng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, chấp tay chào hỏi: "Thủ trưởng Quan, anh đến đây giải trí à?" Quan Lập Thành nhìn xuống, không thèm để ý đến ông ta, giám đốc Tiền hơi xấu hổ, ông ta cười nói với chính mình: "Tôi cũng đến để xã giao

Quan Lập Thành liếc nhìn ông ta và Tam Pháo, rồi mới mở miệng: "Giao lưu ở hành lang."

Giám đốc Tiên không thể trả lời trong một lúc, và khi Tam Pháo nhìn thấy ông ta nhìn mình, cô ta vui vẻ nhẹ nhõm và nói: "Tôi và em gái nhiều nước của công tố viên Thẩm là người quen cũ, gặp nhau nên nói chuyện vài câu."

Mật xích ở quan trường hết cái này đến cái khác, vòng giao tế cũng càng rộng, cũng càng loạn càng sâu hơn, giám đốc Tiền gật đầu nói đúng, chính là như vậy.
Quan Lập Thành luôn luôn không thích quản nhiều, lần đầu liên thấy anh ta hỏi lại một câu: "Em gái nhiều nước là ai.
Giám đốc Tiền sững sở, không biết là sợ hãi hay sao đó mà ông ta dè dặt chỉ vào tôi, Quan Lập Thành quay đầu sang một bên, vẻ mặt không nhìn ra vui cùng giận mà thờ ơ, lạnh lùng.
Tên của cô rốt cuộc là gì.


Tôi cứng họng không trả lời được, Quan Lập Thành không điều tra tôi, quỷ cũng không tin, ông ta hỏi tôi như vậy trừ phi là muốn nói cho giám đốc Tiền nghe.


Đối phương thật không ngờ tới người nổi tiếng như vậy ở ba tỉnh đồng bác vậy mà lại không hề nghe qua danh tiếng của em gái nhiều nước, nghĩa là vị này chưa bao giờ đi qua chốn Phong Nguyệt, không phải là người cùng một đường với bọn họ, lần này đã đúng phải họng súng rước lấy phiền toái, mặt mũi ông ta đây quân bách, đem Tam Pháo kéo về phía sau lưng, cười nịnh nọt nói: "Thủ trưởng Quan, chuyện ngày hôm nay.


Ông ta cũng trở nên xấu hổ.
"Kính xin anh đừng nên đặt chuyện này ở trong lòng, tôi cũng là thư ký mà, đi đảm luận bên ngoài khó tránh khỏi cần mang theo thư kí để có thêm mặt mũi.


Quan Lập Thành không tỏ ra vẻ gì cả, vóc dáng của anh ta cao, ngay từ đầu đã chèn ép giám đốc Tiền một cái đầu, cảm giác mười phần uy áp: "Lúc trước ông cũng coi như là một nửa cấp dưới của tôi, 1 đường nịnh nọt mà đi đến đây cũng không dễ dàng gì, tự mình nên đàn đo cho đúng mực

Giám đốc Tiên cắn chặt răng, sắc mặt ông ta trong nháy mắt thay đổi nhưng lại không có cách nào phát tác ra, Tam Pháo nghe ra có chỗ không đúng, khí thể đã đảo chiều về phía tôi rồi, cô ta không có hảo ý nói: "Khách của em gái nhiều nước đúng là nhiều mà, làm sao mà đi đâu cũng có thể gặp phải vậy, còn rất bảo vệ nữa.


Quan Lập Thành híp mat, một tia lạnh lùng bàn tới, giám đốc Tiên sợ đến mức đổ mồ hôi, hung hãng xô cô ta.
"Thủ trưởng Quan là người của quân đội Là thể diện của quốc gia, cô đang nói hươu nói vượn dội nước bẩn cái gì vậy, một khi bị kiện thì ai cũng không thể bảo vệ được cô!"

Tam Pháo rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
"Tôi không rảnh đến nổi đem chuyện trà lâu này đi gièm pha, tùy tiện tản ra đi, giám đốc Tiên cũng nên tự mình xử lý cho tốt đi, đừng để cho phụ nữ trèo lên đầu, nên dạy thì không nên bao che khuyết điểm."

Sau khi nói xong chậm rãi cởi từng cúc áo khoác, cảnh về cũng đi theo ra hiệu bọn họ rời đi.
Giám đốc Tiên cuối người bốn mươi độ chào Quan Lập Thành, chờ ông ta đem theo Tam Pháo rời đi, tôi mới nhỏ giọng nói cảm ơn.


Quan Lập Thành không thèm để ý tới, lấy bao tay xuống để vào trong túi áo khoác quân trang, tiến vào phòng bao rồi đóng cửa lại.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận