Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Tôi bóp chặt thanh giường đến nỗi gần xanh trên tay gồ lên: “Cô nói rõ ràng.”
Tưởng Lan lấy ra một điều thuốc lá điện tử, ngậm trong miệng hút: “Cô Trình tiếc mạng sao, cứ sống đi, vui buồn ly hợp, vạn tiễn xuyên tâm.

“Cô cứ nếm thử tất cả đi, hoàng liên cho dù có đẳng thì vẫn dễ chịu hơn là bị đói, chết rồi thì chả còn gì cả.”
Cô ta càng nói càng mơ hồ, tôi kéo rèm cửa ra để mặt trời chiếu vào: “Cô Tưởng bỏ cái ý định vui sướng xem kịch hay khi người ta gặp họa đi.

Thứ tôi có chính là lựa chọn, trước giờ tôi chưa từng dựa vào bất cứ tên đàn ông nào, trong lưới của tôi có nhiều con mồi lắm.”
“Cô Trình chống lại đảm quyền quý vinh hoa hiển hách, bọn họ điên đảo thần hồn vì cô, vứt bỏ vợ con, giới chính trị, giới làm ăn, ngay cả nơi ăn chơi, vẻ đẹp quyến rũ của cô đánh đâu thắng đó, nhưng cô có thắng được thần chết không, cô có đề phòng được mưu kế không?"
Cô ta run rẩy cười to, vừa cười lại vừa rơi nước mắt giống như một kẻ điên: “Con mồi thần phục dưới váy cô nhưng cô không có mệnh để hưởng đâu.

Trương Thành Nam ghét bỏ tôi.”
“Thẩm Quốc Minh nhục mạ tôi, Quan Lập Thành lợi dụng tôi, đúng, tôi bị đánh mắng, tôi là một người độc ác đê hèn ai cũng có thể giết nhưng tôi có thể sống nha.

Tôi có rất nhiều thời gian, thứ chờ đợi tôi chính là tiền và tự do, mà thứ đợi cô, chính là bia mộ.”
Cô ta cứ như uống say mà đứng tại chỗ lảo đảo xoay vài vòng: “Tôi đã hiểu hết được sự bạc tình bạc nghĩa của đàn ông, sẽ không bao giờ mong chờ sự thương tiếc xa vời đó nữa, những ngày tháng ép dạ cầu toàn, tôi không muốn sống thêm một giây nào như vậy nữa.

Thanh xuân của tôi đâu, yêu hận của tôi đâu?” Cô ta dữ dằn trừng tôi: "Ai đền cho tôi, ai bù đắp cho tôi? Tôi tự làm tự chịu sao, nếu ngay từ đầu Trương Thành Nam nói với tôi anh ấy không yêu tôi, tôi chỉ là một món đồ, là một món đồ chơi không hề quan trọng thì sao tôi phải sa đọa vào, sao phải chìm sâu vào trong vũng bùn dối trá này chứ, mơ một giấc mơ lớn lao đến cuối cùng lại chả có gì cả, sự trả giá của tôi, tình yêu của tôi, đã hao mòn không còn gì nữa.

Ba mươi năm cuộc đời của tôi đã thành một trò cười.”
Tiếng cười bén nhọn của cô ta đột nhiên im bặt, trong con người tràn đầy tơ máu: “Tôi không cam lòng, tôi hận.”
Cô ta chỉ vào tôi: “May mà bây giờ tôi và cô đều như nhau, tôi là mồi nhử thì cô cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

Bà Quan? Cô cũng chỉ có cái danh, tên Quan Lập Thành tinh ranh kia không cho cô danh phận thật sự.

Anh ta tránh không nhắc đến nhưng lại cố ý tại nghi thức duyệt binh khiến chuyện này ầm ĩ lên, cô cảm động sao?”
“Hôn nhân mà một người nghèo như cô ao ước nửa đời anh ta cũng đã hứa với cô rồi, anh ta không để ý đến quá khứ dơ bẩn của cô, Trình Bảo Ái, đóa hoa giao tiếp, kỹ nữ hàng đầu nổi danh của ba tỉnh miền Đông Bắc, cô leo lên cái danh phu nhân tham mưu trưởng này có vui vẻ không?”
“Một tên đàn ông gian xảo như anh ta trói buộc cô, Thẩm Hạo Hiên và Trương Thành Nam yêu thương cô, xem cô như châu báu, cô chính là bà Quan độc nhất vô nhị, nhưng khi cô đã hết tác dụng, không còn giá trị gì nữa thì anh ta muốn đá cô cũng chỉ là chuyện đơn giản như cái nhấc tay thôi, cô không có chỗ để tố giác, anh ta một tay che trời ở tỉnh Long Giang này, cô muốn mơ ước cái gì chứ? Cô vốn chỉ là một món đồ chơi mà thôi, điểm này vĩnh viễn cũng không thay đổi được."
Từng chữ của cô ta như mũi dao đâm thẳng vào lòng tôi, nhưng tôi vẫn mang khuôn mặt không chút cảm xúc phủ nhận: “Khích bác ly gián, cô dùng sai người rồi.”
Cô ta dùng mũi chân đá văng cánh cửa vừa được gió thổi khép vào: “Cô cứ tự lừa mình dối người đi.

Thời thế của Quan Lập Thành đã đến rồi, cô cứ thể nghiệm cho thật kỹ, xem thử thái độ của anh ta có thay đổi một trời một vực không.”
Tôi không thèm nể mặt mà quát cô ta: “Chuyện người khác sẽ do người khác quyết định, cô chỉ cần nhớ ác giả ác báo.

Lúc gây chuyện hãy nhớ tích chút đức cho con mình đi.”
“Chúng ta cùng nhau cố gắng thôi.” Cô ta nở một nụ cười nham hiểm cay độc: “Nỗi đau mất con không thể làm cho cô sa sút, con cái trong mắt cô hắc cũng chỉ là bậc thang cho cô leo lên thôi, tôi không thương nó, nhưng tôi bắt buộc phải bám lấy nó.

Cô Trình từng nghe qua một câu thế này chưa, đứng chỗ cao sẽ phải chịu nỗi lạnh lẽo cô đơn.


Tôi tiễn các người về tây thiên hết rồi, chỉ để lại một mình tôi thì cũng cô đơn, hoang vắng lắm.

Có con làm bạn, ít nhất cũng sẽ không cô độc một mình.”
Sau khi Tưởng Lan rời đi, tôi mang sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, cái chết, những lần cô ta nhắc đều mang dáng vẻ chắc chắn rằng tôi nhất định sẽ không còn sống được lâu nữa.

Cô ta biết trước gì đó sao? Tôi không tin.

Tôi suy tư cả nửa ngày, trong thời hạn nửa năm, nghe ý ngoài lời của cô ta thì vụ việc này liên lụy cực rộng, có ảnh hưởng to lớn, có thể nói là chấn động trời đất, lẽ nào có liên quan đến sóng gió do hai người Quan, Thẩm gây nên.

Tôi suy nghĩ tới nỗi đau đầu chóng mặt bèn kêu bảo mẫu mời Quan Lập Thành tới bệnh viện một chuyến, bà ấy liên tục liên lạc vài lần nhưng bên đầu dây bên kia vẫn luôn báo bận, đại khái đường dây bận khoảng hai tiếng thì Trương Minh liền bắt máy thông báo là Quan thủ trưởng vừa kết thúc hội nghị xong bây giờ đang thị sát đội quân khu lục chiến diễn luyện.

Bảo mẫu ấp úng: “Sau khi Quan thủ trưởng đưa cô Trình vào làm phẫu thuật thì liền không lộ mặt nữa, nếu đã quan tâm tới người ta thì cũng phải làm bộ để chặn miệng lưỡi thế gian chứ.”
Trương Minh vẫn mang dáng vẻ không nhanh không chậm kia: “Quan thủ trưởng bây giờ đang bận tới nỗi chân không chạm đất, vị trí tư lệnh để trống, bây giờ anh ấy đang là thống lĩnh lục quân của ba tỉnh miền Đông Bắc, sự vụ lớn nhỏ cũng đều do anh ấy ôm hết, tỉnh ủy và Trung ương đều đang giảm sát, nơi nào cũng có người mưu đồ muốn lôi anh ấy xuống, bây giờ anh ấy thật đúng là khó khăn đủ bề.”
Bảo mẫu chần chừ mà hỏi ý kiến tôi, tôi giật điện thoại, cực kỳ dứt khoát nói: “Tôi muốn gặp anh ấy."
Tiếng hô hào gào thét vang lên từng đợt, còn có cả tiếng súng đoàng đoàng hệt như tiếng bom nổ, bên trong còn truyền đến từng tiếng thì thầm, là Trương Minh đang thúc giục hỏi ý người nọ, mà người kia thì lại im lặng, hai ba phút sau, Trương Minh cung kính nói: “Bà chủ, Quan thủ trưởng thật sự không rảnh để phân thân”
Trong lòng tôi hiểu rõ tại sao Quan Lập Thành lại ra vẻ không muốn gặp tôi, thời cơ đến rồi, tôi ung dung thong thả, nhưng anh ta đã rơi vào tình thế cấp bách, tôi trì hoãn một ngày thì thế cục đang có lợi của anh ta sẽ gay go thêm một phần, vậy nên anh ta bỏ mặc không quan tâm tôi để dụ tôi mở miệng.

“Thẩm Quốc Minh đã hiện ra vẻ suy sút, mục tiêu tiếp theo của Lập Thành chính là Trương Thành Nam, trận chiến của bọn họ chỉ cần chạm vào là bùng nổ ngay, tôi bị kẹp ở giữa ngược lại nhìn thật giống mật thám.

Trương Minh khách sáo lại công bằng nói: “Bà chủ, cô nghĩ nhiều rồi.

Người ở ba tỉnh miền Đông Bắc này ai cũng biết cô và Quan thủ trưởng là vợ chồng, vợ chồng thì có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, anh ấy sụp đổ rồi thì cô có thể chạy được sao? Cô thông minh sáng suốt như vậy, dù thế nào cũng sẽ không giúp người ngoài tự đào mộ mình lên đúng không.”
Tôi hừ lạnh: “Tôi có lợi ích liên quan tới Thẩm Quốc Minh.

Anh nói với anh ấy đi.” Tôi vứt lại câu này liền cúp điện thoại.

Vào lúc chạng vạng Quan Lập Thành đi đến bệnh viện, anh bước trên hàng lang gấp khúc yên tĩnh cùng với ngọn đèn mờ ảo, tràn đầy mệt mỏi mà xuất hiện, tay áo còn vướng đầy hoa hòe màu trắng, hoa hòe bên đường nở rộ, cuối hạ đầu thu, lại là một năm hiu quạnh.

Tôi không nói lời nào mà nhìn anh ta, anh ta cởi bỏ áo khoác quân trang đưa cho Trương Minh đang đứng hầu ngoài cửa, sau khi anh ta bước vào, Trương Minh liền đóng cửa lại, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, công suất rất thấp, lúc tỏ lúc mờ giống như lòng người đang biến hóa khó lường.

Quan Lập Thành ngồi xuống bên cửa sổ, vắt chân chữ ngũ, cù chỏ chống lên số pha có vẻ như đang cực kỳ mệt mỏi, bọng mắt sưng lên còn xanh đen hơn so với hai ngày trước, bây giờ anh ta đang trong giai đoạn lên như diều gặp gió, tác chiến khống chế quân địch, chinh chiến thận trọng, phòng ngừa chu đảo, cái nào cũng không được để xảy ra bất cứ sai sót gì.

Tôi đẩy cái lý đặt trên đầu tủ về phía anh ta: “Vận số của Thẩm Quốc Minh đã giống như quả bóng bị xì hơi, không đá lên cao được nữa, Thẩm Hạo Hiên yên lặng không hành động là vì không nắm chắc được thắng bại, anh mang khí thế hung hăng đánh cho Thẩm Quốc Minh liên tục bại lui, dù quan hàm kém hai cấp thì cũng chưa chắc không thể diễn vỡ kịch lấy ít thắng nhiều, nhưng anh ta ở trong tối quan sát, sớm muộn gì cũng sẽ gõ cho anh một gậy, đánh cho anh trở tay không kip."
Quan Lập Thành cũng không trả lời vào chủ đề chính mà là không dấu vết tránh đi, thong thả hỏi: “Ngày mai xuất hiện, định về đâu?”
Tôi nắm chặt ra giường thô ráp, vặn vẹo khiến nó xoắn tít lại: "Đương nhiên là về nhà chồng rồi.”
Anh ta không chút cảm xúc nhất mắt lên, trong lời nói mang theo vẻ vui mừng, nhưng trên hàng mày lại tràn đầy lạnh băng, khiến anh ta trở nên cực kỳ nham hiểm: “Bà Quan có giác ngộ như vậy, tôi rất vui mừng”
Anh ta chưa vạch trần tôi vậy thì vẫn còn chỗ trống, vì vậy tôi liền thở phào một hơi: “Ông Quan đây chống chọi lại với người lừa ta gạt khắp nơi cùng trăm vạn hùng binh hô hào tứ phía, chỉ vì muốn cho em một vùng trời yên ổn”
“Em làm bến cảng dịu dàng của anh, mỗi người đều có được thứ mình muốn, chồng tung vợ hứng.


Anh ta sờ vào chiếc đồng hồ Vacheron Constantin đang đeo trên tay trái, chiếc đồng hồ này là do tôi tặng anh ta, là món quà duy nhất có liên quan đến phụ nữ trong suốt bốn mươi năm cuộc đời của anh ta, tôi nhớ mang máng lúc đó anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt còn mang theo vẻ yêu thích, ngoài ý muốn chính là anh ta đột nhiên tươi cười xán lạn như sao trời, lòng bàn tay ấm áp của anh ta áp vào mặt tôi, anh ta nói, tôi càng trân quý hơn gấp bội, như hình với bóng.

Trước nay Quan Lập Thành không thích trang sức vàng bạc, càng không động đến những thứ xa hoa cao quý, tác phong liêm khiết của anh ta không thể để bất cứ tin đồn nào làm bẩn, bây giờ mây mù tản đi lộ ra bộ mặt thật thì bỗng nhiên nhớ về chuyện cũ, Quan Lập Thành nhớ đến những điều vớ vẩn cùng cực của mình liền thấy châm chọc buồn cười.

“Hàn Phục Sinh đầu hàng rồi, anh ta là mật thám tôi dùng để nắm bắt tình hình của Thẩm Quốc Minh, Thẩm Quốc Minh nắm quyền lớn trong tay, thao túng tỉnh ủy, chỉ thị của tỉnh ủy lại liên quan đến tỉnh lỵ, người đứng đầu tỉnh lại là đối thủ sống còn của Trương Thành Nam, tôi có một quân cờ thông hiểu mọi thứ thế này không sợ không thu phục được ba tỉnh miền Đông Bắc
Quan Lập Thành cười như không cười mà liếc khuôn mặt tôi một cái, anh ta không kinh ngạc, nhưng cũng bất ngờ về thủ đoạn cao tay này của tôi, tôi cười cực kỳ xinh đẹp, nói: “Anh Quan có biết địa vị và tác dụng của Hàn Phục Sinh không”
Anh ta không trả lời trực tiếp biết hay không mà nói: “Thuộc hạ đắc lực số một của Thẩm Quốc Minh.

Tôi túm lấy cái gối, rất có hứng thú mà ôm trong lòng.

“Anh ta cung cấp cho tôi 33 trang chứng cứ xác thực, liên quan đến việc Thẩm Quốc Minh mua bản quan tước nhận hối lộ, giết hại đồng nghiệp, kết bè kết phái, mượn chức vụ mưu lợi nhuận, giết hại vợ cả, nuôi dưỡng tình nhân, tổng cộng có hai mươi mốt tội, mỗi tội đều nhiều đến mức viết không hết, máu và nước mắt đan xen, nhất định có thể khiến ông ta phải hổ thẹn trước pháp luật và đạo đức, không thể nào lật người được nữa.

Quan Lập Thành ngã người về sau dựa vào trên lưng ghế sô pha, ngón tay linh hoạt mở bao thuốc ra, lấy ra một điếu thuốc nhưng không đốt cháy mà là kẹp vào giữa ngón tay đưa tới dưới mũi ngửi thử, một hồi lâu sau, anh ta mới trầm thấp cười lên: “Rất thú vị."
Ánh mắt tôi ra hiệu với anh ta: “Tôi đã bảo bảo mẫu đem đến đây rồi, Quan thủ trưởng muốn xem thử không?”
Anh ta đè xuống nút bật của bật lửa, giữa ngọn lửa sáng đỏ dập dờn kia, khuôn mặt tuấn tú của anh ta bị chiếu cho hơi mơ hồ, cực kỳ không chân thực.

“Em muốn cho tôi sao?”
Tôi đường đường chính chính nói: “Có ích cho chồng em, em thân là vợ đương nhiên phải có nghĩa vụ chia sẻ.

Chỉ là theo như những gì em hiểu về Quan thủ trưởng anh, thì bữa cơm miễn phí, anh sẽ không ăn.”
Tiếng cười của anh ta càng thêm vang vọng: “Không hổ là bà Quan, chỉ mới tám tháng ngắn ngủi, nằm chung một giường không đến hai mươi lần mà đã có thể đi guốc trong bụng tôi rồi.”
Tôi lấy túi văn kiện ra khỏi hộc tủ: “Anh Quan, cán cân mất khống chế thì căn bản không thể cân bằng được, thế lực của anh quá nhỏ, cho mấy thứ này lộ ra ánh sáng thì chưa chắc có thể xoay uyển được càn khôn, nhưng nếu anh giảng hòa với Thẩm Quốc Minh thì nó sẽ trở thành vật có giá trị liên thành.

Quan Lập Thành xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh sáng bạc xẹt qua cực kỳ chói mắt: “Để tôi đoán thử xem, bà Quan đây muốn đổi gì với tôi.”
Tôi lặng yên không lên tiếng mà bưng ly trà lên uống một ngụm, ai cũng không nhìn thấy được sự run rẩy và hoảng sợ về vật đặt cược của tôi, Quan Lập Thành buồn bã mất mát nói: “Bà Quan của tôi có được đầy đủ những điều tôi khát vọng nhưng lại thâm tình xin tha cho một tên đàn ông khác.

Tha cho Trương Thành Nam là chuyện đơn giản tới mức nào chứ, nhưng tôi thà em dứt khoát đòi bất cứ thứ gì cũng đừng liên quan tới anh ta.”
Tôi vuốt phẳng nếp gấp trên bìa văn kiện: “Anh biết mà, em chỉ có một điều kiện này.”
Anh ta búng tàn thuốc đã bị hút cháy một đoạn dài: "Vật trong tay bà Quan, là bản sao tội chứng của Thẩm Quốc Minh nhỉ”
Tôi giật mình, Quan Lập Thành thấy vậy liền cười nghiền ngẫm nhìn tôi nói: “Bản gốc ở trong tay ai, bà Quan có từng nghĩ tới chưa?”
Trong đầu tôi nổ ầm một tiếng, nổ cho hồn bay phách tán, như đến ngày tận thế, sóng thần từ trên trời đổ xuống, khắp nơi đều là mảnh vụn đổ vỡ, nơi có thể nhìn đến đều là một mảnh u ám, tường đổ vách nứt.

Tôi gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới phát ra được âm thanh khàn đặc: “Anh lấy được rồi.”
Anh ta hút một hơi thuốc sau đó phun ra làn khói dưới ánh đèn mờ ảo:
“Hàn Phục Sinh đúng là một lòng nhiệt tình với em, chỉ tiếc người của anh ta so ra vẫn kém tôi một chút.”
Tôi cảm thấy từng trận lạnh lẽo, không nhịn được mà kéo chăn bông đắp lên người mình: “Từ khi nào.”

Ngón tay anh vuốt ve hoa văn trên gạt tàn thuốc: “Ba tuần trước...!
Văn kiện này là Hàn Phục Sinh đưa tôi từ một tuần trước.

Chậm hơn đâu chỉ một bước.

Tôi có hơi dại ra, ngàn vạn lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời không nhớ ra được nên nói gì với anh ta.

Nhưng ngược lại, hình như đã rất lâu rồi tôi chưa từng nghiêm túc nhìn thẳng vào anh ta thế này.

Bóng đêm cũng không che giấu được đôi mắt sâu thẳm trong suốt của Quan Lập Thành, đôi mắt kia như chứa đầy thế gian, chứa đầy già dặn, chứa đầy vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục, thần thái sáng ngời như vậy thật khiến người ta mê muội.

Đôi môi anh ta ẩm ướt hồng nhuận, góc cạnh mỏng manh, tôi từng hôn yết hầu nhấp nhô, cái lưỡi cứng cỏi, hàm răng quyến luyến của anh ta, mùi thuốc lá trong vòm miệng anh ta cũng rất mê người, cảm giác hơi mềm mại, mùi hương nhàn nhạt và nhiệt độ cũng bình thường.

Trên làn da màu lúa mạch của anh ta trải rộng lỗ chân lông, mái tóc đen dày rậm rập như một khu rừng mênh mông bát ngát.

Chuyện phong hoa tuyết nguyệt trên thế gian, chuyện hoan ái của nam nữ, khi đặt trên người anh ta lại có một loại mùi vị khác.

Phiền muộn, u buồn.

Anh ta sẽ ngẫu nhiên không nhịn được mà giống như một đám lửa cháy hừng hực, lắc lư, ngang ngược, đốt cháy mọi vật trên thế gian, hóa thành bể hải nương dâu.

Anh ta vuốt ve thân thể đang cố gắng kiềm nén dục vọng của tôi, liếm lên từng tấc da thịt rồi điên cuồng gặm cắn, dù vậy cũng rất quyến rũ câu hồn.

Anh ta là axit có tính ăn mòn cực mạnh, là hoa anh túc gây nghiện.

Trương Thành Nam nóng bỏng tà ác, Quan Lập Thành lại là người luôn chớp lấy thời cơ.

Gả cho anh ta.

Thoát khỏi nơi hồng trần dơ bẩn, quên đi sự dây dưa mê hồn.

Tôi đã chán những năm tháng ngày ngây dại dại, chán ngấy rồi.

Có một khoảnh khắc, trong đầu tôi từng xẹt qua suy nghĩ như vậy.

Nhưng nó lại bị hủy diệt bởi lớp mặt nạ dối trá kia của anh ta, câu nào của anh ta là thật, câu nào là giả, anh ta có từng xúc động chưa, ngay cả ánh mắt của anh ta, tôi cũng không phân biệt được.

Có lẽ trước giờ anh ta chưa từng đắm chìm, chưa từng sa vào trong giấc mộng vui vẻ của tình yêu nam nữ, nên anh ta mới có thể dứt khỏi dễ dàng như vậy.

Tôi nở nụ cười tràn đầy châm chọc.

Trương Minh đứng cách cánh cửa đóng chặt, nhẹ nhàng gõ vang: “Quan thủ trưởng, năm phút đã hết.”
Quan Lập Thành bóp tắt điều thuốc, anh ta mau chóng sờ sờ mũi, tâm trạng có hơi bực tội.

Trương Minh xuyên qua cửa số thủy tinh nhỏ hẹp liếc tôi một cái.


“Bà chủ, lễ duyệt binh quốc khánh sắp tới, trong quân khu có rất nhiều công vụ, Quan thủ trưởng đã ba ngày ba đêm không được ngủ ngon rồi.

Cô cứ yên tâm đợi anh ấy rút ra thời gian trống rồi sẽ tới gặp cô.

Quan Lập Thành đứng dậy, anh ta chỉnh lại mũ quân đội trên đầu, lúc đi ngang qua đuôi giường tôi thì tôi gọi anh ta lại: “Anh có từng yêu tôi chưa?”
Động tác của anh ta khựng lại.

Tôi cười, trong nụ cười còn mang theo nước mắt, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu buông tha: “Anh chưa từng yêu bất cứ người phụ nữ nào, anh không biết yêu là gì.

Anh yêu quyền lực, yêu vinh quang cao quý, yêu việc hỗ mưa gọi gió, yêu cảm giác vui sướng khi nắm được thắng thua trong tay, anh yêu người phụ nữ của kẻ địch, yêu việc chinh phục kích thích, điểm bắt đầu tương đồng giữa anh và Trương Thành Nam đều bởi vì tôi là tình nhân của Thẩm Hạo Hiên nên mới sinh ra ý định cướp đoạt, nhưng cuối cùng hai người lại đi vào hai con đường khác nhau”
Móng tay đâm vào trong sợi bông, nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch, tôi đè lên lồng ngực mình, lục phủ ngũ tạng đấu đá lung tung khiến tôi đau tới mức như ruột gan đứt đoạn, tôi có gắng kiềm nén, bĩnh tĩnh lại nhưng phát hiện bản thân đã không đè ép nổi nữa.

Quan Lập Thành đứng yên không nói không rằng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thốt lên lời nào mà biến mất ở đoạn rẽ trên hành lang u ám.

Mùi hương nhàn nhạt cũng theo đó mà tan biến.

Anh ta không nói, ngược lại cũng không phải tuyệt tình.

Tính cách của anh ta vốn chính là không thích thổ lộ tâm tư trong lòng.

Nếu anh ta nói không yêu, dứt khoát trực tiếp, thì anh ta thật sự không nói ra được lời nói dối như vậy.

Nếu anh ta nói yêu, thì sẽ chỉ đổi được nụ cười châm chọc ngang ngược của tôi.

Sau khi Quan Lập Thành rời đi thì tôi liền giống như một bãi bùn không còn chút sức lực nào mà trượt xuống.

Tầm mắt của tôi lướt qua túi văn kiện chưa hề bị động tới kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại ảo não, tôi gào thét ném văng nó đi, văn kiện rời rạc bay tung khắp nơi rồi rơi xuống như một cơn mưa giấy.

Anh ta thật quá đáng sợ.

Bí mật không thể để lộ ra của anh ta căn bản không hề thua gì tôi.

Tôi có Hàn Phục Sinh dốc sức giúp đỡ, trên con thuyền Thẩm Quốc Minh này ngoại trừ ông ta ra thì ai vua một cõi cũng đề phòng, bao gồm cả bà ba Tề Kỳ, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đã có vết xe đổ về việc quan viên đối chất với tình nhân bị đổi trắng thay đen dồn vào đường cùng có trăm miệng khó cãi trước đó rồi nên cho dù Thẩm Quốc Minh có ham mê gái đẹp tới mức nào thì cũng sẽ không nóng đầu mà cho bọn họ cơ hội có thể chui chỗ trống, vì vậy việc có được chi tiết mọi việc thật sự gọi là cực kỳ khó khăn.

Nên tôi không cho rằng chỉ một Tưởng Lan nho nhỏ mà có được bản lĩnh này, chơi đùa qua lại trong giới nam quyền như cá gặp nước, làm gián điệp hai mặt xuất sắc không để bị lộ là rất khó, con át chủ bài mà Quan Lập Thành che giấu này rốt cuộc là ai mà lại có thể giúp anh ta giành được tin tức trước cả tôi chứ.

Tôi và anh ta tan rã trong không vui, tôi đã triệt để hiểu rõ, anh ta chẳng những sẽ không buông tha cho Trương Thành Nam, mà bọn họ còn sẽ chém giết sống mái với nhau hung tàn hơn cả những lần trước.

Tôi như lọt vào sương mù đoán không ra, vì nóng lòng tìm hiểu mà lửa giận thiêu đốt khiến cơn đau ở bụng
https://img./public/images/storyimg/20210602/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-277-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210602/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-277-1.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210602/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em-277-2.jpg.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận