Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


**********
Tôi gần như phát điện, giống như một mũi kim đâm xuyên qua cơ thể kiệt quệ, rút hết máu, tôi tiều tụy, ngã ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, tôi muốn cầm thứ gì đó, nhưng mà tay chân lại mềm nhũn, yếu ớt bất lực, ngay cả vươn cánh tay mảnh khảnh ra cũng khó khăn, một tấm rèm cửa nát rữa từ trên trần nhà rơi xuống, bay phấp phới che trên trán tôi, tôi gào khóc hỏi tại sao, giống như tiếng lòng khàn khàn phát ra ngoài.

Trương Thành Nam quỳ gối ở sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, giam cầm sự giãy giụa và phẫn nộ của tôi trong vòng tay.

Cơn đau âm ỉ mạnh mẽ công kích lục phủ ngũ tạng, búa sắt giống như đập tôi máu chảy đầm đìa, đau đến không thở nổi, ở trong vòng tay anh như bị động kinh, run rẩy dữ dội.

“Tiểu Ngũ, ngoan, tỉnh táo lại đi.”
Tôi chống cự lại anh, anh không buông mà ôm chặt tôi, hận không thể đem tôi khắc sâu vào tận xương tủy: “Anh biết đã quá muộn, quá muộn rồi.”
Động tác của tôi nhất thời cứng đờ.Anh ôm lấy mặt tôi, giấu nỗi tuyệt vọng của tôi vào trong lòng bàn tay: “Đứa con thứ hai của Thẩm Quốc Minh đã chết ở trên bàn mổ sau một lần sinh non, lúc đó ông ta còn nuôi bốn người phụ nữ ở bên ngoài, ông ta âm thầm mua nghệ tây, Thẩm Hạo Hiên cũng chẳng thèm quan tâm, để trong nhà kho, anh không ngờ thứ đó là để cho em ăn.

Những giọt nước mắt nóng hổi ngập trong kế tay anh, không ngừng tuôn rơi, bàn tay của anh khẽ run lên.

“Trương Thành Nam, hai năm rồi, anh có giấu em hay không.”
Anh vẫn chưa nói một lời.

Tôi đờ đẫn nhìn anh: “Ngõ 83, Thẩm Hạo Hiện đã nói gì với anh.”
Ngón tay của anh vuốt ve nốt ruồi đỏ trên đuôi mắt tôi, dọc theo thái dương, lướt qua vết sẹo do Phùng Thủy Hoài cắt, anh nâng cắm tôi lên, tôi cách anh rất gần: “Anh ta dùng em để đổi lấy hàng của anh.

Trong lòng chợt cứng đờ.

Tôi không đủ can đảm để hỏi thêm câu nào nữa, cả ngày lẫn đêm đều cảm thấy áy náy, trong đầu cũng đã từng nghĩ đến việc chuộc tội không biết bao nhiều lần, tôi đã nghĩ rằng mình rất có lỗi với Tổ Tông, tôi thật sự không nên vượt qua điểm giới hạn của sự trung trinh, anh ta đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, cho tôi vinh hoa phú quý, vậy mà tôi lại phóng đăng như vậy ở sau lưng anh ta, làm sao tôi có thể đối mặt với anh ta.Thật sự là hoang đường.

Lúc đầu anh ta biết rõ âm mưu của Trương Thành Nam, Tổ Tông lấy tôi làm mồi nhử, dùng tôi làm lưỡi câu móc nối với anh ta, có lẽ từ đầu đến cuối anh ta đều không nghĩ tôi dơ bẩn, nhưng làm sao tôi có thể vẹn cả đôi đường đây.

Anh ta đánh cược vào tình cảm của tôi, đánh cược vào sự sợ hãi của tôi, đánh cược việc tôi tham lam ổn định, tham lam sự giàu có, người tính không bằng trời tính, anh ta không kìm lòng nổi.

Tôi bất giác giãy ra khỏi vòng tay của Trương Thành Nam, anh ôm chặt lấy tôi, đè đầu tôi vào trong ngực của anh, hôn lên hàng lông mày và sống mũi tôi, cả người tôi run rẩy, anh cũng điên cuồng mà hôn, như một cơn bão càn quét môi răng của tôi, đi đến nơi nào, nơi đó đều nóng như có ngọn lửa thiêu đốt lan tỏa ra xung quanh.

Tôi nức nở và né tránh, nhưng tôi không phải là đối thủ của anh, tôi giống như bị anh giam cầm, tôi cắn vào chiếc lưỡi đang tiến quân thần tốc, chiếc lưỡi này nhuốm đầy thuốc độc mê hoặc tâm trí, mà độc chính là một lưỡi dao sắc bén, là một ngọn giáo, một kích xuyên qua cổ họng, tôi như người hấp hối.

Trong lúc vật lộn, gặm cắn như đoạt mạng, cả người chảy mồ hôi đầm đìa, trong khoang miệng của tôi đều là nước bọt có mùi khói thuốc của anh, anh thở gấp, nhịp tim nặng nề âm u truyền vào tại tôi: “Anh sẽ cho em cuộc sống mà em muốn, Tiểu Ngũ, hãy quên quá khứ đi.”
Sức mạnh của anh gần như khiến tôi tan vỡ: “Chỉcần anh còn sống.

Một năm, năm năm, mười năm, anh sẽ cho em.

Vị trí này không phải là của em thì không thể là của ai được.

Tôi dựa vào vai anh khóc nức nở, sự uất ức không kiềm chế được dâng trào như cơn hồng thủy, phát ra ở cổ họng, tôi khóc đến ngất đi, anh mặc kệ cứ để cho tôi khóc, dằn lòng mà lau nước mắt của tôi, đến khi cuối cùng tôi cũng không còn sức lực nữa, anh vén lọn tóc ướt dính trên má tôi ra, nhẹ nhàng ngậm lấy hai mí mắt sưng đỏ của tôi rồi ôm ngang người tôi vào lòng, đặt tôi nằm lên chiếc giường trong phòng ngủ.

Anh cởi bộ quần áo bẩn thỉu thay ra cho tôi, Bảo Đốm chần chừ đứng ở bên ngoài cách cánh cửa hai ba mét, cậu ta đợi một lúc, có chuyện rất gấp, Trương Thành Nam mãi vẫn không đi ra ngoài, cậu ta không nhịn được nói: “Anh Nam, Thẩm Quốc Minh xuất phát rồi.”

Tay của Trương Thành Nam vòng quanh bụng dưới của tôi, anh nheo mắt đầy nguy hiểm, Báo Đốm nói: “Có sáu tên đặc công đi theo, một thư ký và một vài đồng nghiệp.

Người tình của ông ta là Tề Kỳ đã đến Ma Cao trước, giống như mở đường cho ông ta.”
Tôi trở mình trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Trương Thành Nam làm một động tác, Báo Đốm đang liên tục báo cáo đột ngột dừng lại, anh chỉnh lại góc chăn, điều chỉnh đèn bàn hơi tối lại, hai người bước ra khỏi phòng.

Ngay khi cánh cửa khép lại, tôi đột nhiên mở mắt ra.

Trương Thành Nam đoán Tề Kỳ thay Thẩm QuốcMinh xung phong, cô ta hẹn tôi ra vạch trần một cách trắng trợn, thuận tiện để Thẩm Quốc Minh vây quét tôi, đó cũng là một bài kiểm tra thái độ của tôi, bởi vì tôi có thể chi phối một phần xu hướng của ván cờ này.

Vì vậy, tôi đã lường trước tất cả các khả năng, cô ta yêu tiền đồ cẩm tú ngày một phát triển của Tổ Tông, làm nội ứng chia rẽ hai cha con, mong muốn có một nơi yên ổn để sinh sống sau khi Thẩm Quốc Minh sụp đổ, cô ta bị Nguyễn Lâm Dĩnh uy hiếp mê hoặc, quay sang chĩa mũi giáo về phía Quan Lập Thành, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, vạch trần phần nổi của tảng băng chìm mà tôi không biết và tò mò, đảo ngược khốn cảnh, ra oai phủ đầu với kẻ địch.

Nhưng mà lại sơ suất, Thẩm Quốc Minh là chỗ dựa của Tề Kỳ, là kim chủ của cô ta, cô ta cố gắng tranh lấy danh phận, trở thành bà Ba.

Tham vọng của cô ta quá rõ ràng, Thẩm Quốc Minh xuống đài đối với cô ta có lợi, tôi chấp nhất trong tình yêu, cô ta ảo tưởng mình có thể giàu sang phú quý nhờ chồng.

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, căng cứng bởi những sự thật ngày càng sáng tỏ nhưng lại thất vọng thiêu đốt, tôi lò mò bước xuống giường mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, bật đèn tường trong phòng tắm lên, soi mình trong gương, từng nổi danh khắp ba tỉnh miền Đông Bắc, một Trình Bảo Ái khiến cho một quan chức, một doanh nhân và một bộ trưởng xách váy, tôi đã không nhếch nhác như thế này bao lâu rồi.

Cô ta bày ra màn kịch khiến cho Lauren thay mận đổi đào, các cổng thành hát vang kế vườn không nhàtrống, đầu hàng trước chiến thắng và chính nghĩa của hơn bốn trăm bè đảng còn sót lại, thuyền có mượn tên vừa ra quân đã gặp phải Hồng Môn Yến, cô ta là một đao phủ chanh chua, cũng là một miếng thịt tay trói gà không chặt, là một con gà con dùng để dẫn rắn ra khỏi hang, là một quả b nổ dưới nước làm rung chuyển mặt hồ gợn sóng.

Tôi buồn cười chế nhạo, nằm rạp xuống bên cạnh thành bồn nước, hắt nước lên mặt kính rồi chà lau thật mạnh, tôi cố gắng lau hết những vết bẩn đục, nhìn thấy rõ khuôn mặt của tôi, không nhợt nhạt, không hốc hác, không u ám.

Vẫn xinh đẹp rạng rỡ giống như lúc trước.

Nhưng mà người phụ nữ đáp lại tôi ở trong gương có đôi mắt trống rỗng, giống như một cái giếng cổ vô hồn.

Tôi định ngăn cản kẻ có dã tâm, quyết tâm và tàn nhẫn như Thẩm Quốc Minh mà không một ai hay biết, nhưng tôi không ngờ tin tức của Trương Thành Nam nhanh nhạy như vậy, Tề Kỳ bị lộ tẩy, sau này cũng không thể lừa dối được nữa.

Buổi tối ngày hôm sau, thuộc hạ nói với tôi rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, Thẩm Quốc Minh đến sớm hơn dự kiến một ngày nửa đêm, ông ta không ở khách sạn, hoàn toàn là một chuyến đi riêng.

Sáng sớm, ông ta đã dạo một vòng tại sòng bạc Texas Hold'em ở Hanh Kinh, buổi trưa thì ngâm mình ở Thành Tẩy Dục, đi cùng là chính ủy Diêm quân khu tỉnh và hai quan chức văn phòng cấp tỉnh.Tôi ngồi trên bàn trang điểm và thay quần áo, chuyện này khiến tôi ngạc nhiên: “Chính ủy Diêm và Thẩm Quốc Minh cùng đến Ma Cao sao?” “Anh Bình có cuộc gặp trực tiếp với ông ta ở Venice, nghi thức diễn ra khá đơn giản.

Mặc dù chim sẻ rất nhỏ nhưng lại có đủ ngũ tạng, đặc công và cảnh sát đều được trang bị rất tốt.

Chính ủy Diệm rất cung kính đối với Thẩm Quốc Minh, không giống như người bình thường không qua lại, mà nhiệt tình quen thuộc.”
Tôi chợt nhận ra, trước khi Quan Lập Thành được thăng chức làm phó bí thư tỉnh ủy Long Giang, chính ủy Diêm là cấp trên trực tiếp của anh ấy, đã gặp trên sân gôn, anh ấy cực kỳ hung hăng.

Tôi có ấn tượng sâu sắc, các quan chức ở Đông Bắc đều biết điều đó, Thổ Hoàng Đế và Quan Lập Thành không hòa hợp, luôn tìm kiếm nhược điểm để kiềm chế nhau, sau khi công văn cấp nhà nước của Thẩm Quốc Minh được phê duyệt, mâu thuẫn ngầm này liền được phơi bày ra giữa thanh thiên bạch nhật, đảng phái của anh ấy đương nhiên là chỉ đầu đánh đấy.

Cứ đề cập tới quân đội, mọi động thái của tàu chiến bên Thẩm Quốc Minh đều bị chụp lại để trấn áp tai tiếng của Quan Lập Thành, ông ta không thể công khai tiếp xúc với chính ủy Diêm khi ở Đông Bắc, chính ủy Diêm là lá chắn trong quân khu của ông ta, ngược lại thì Ma Cao là chỗ đóng quân, đúng là một công đôi việc.

Từ đó suy ra việc chính ủy Diêm giúp Văn Mạnh Hùng đắc cử cũng không phảilà vì quan hệ thân thiết,mà chính là ý đồ của Thẩm Quốc Minh.


Ông ta mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau, chi phối vũng nước đục trong quân khu.

Kẻ tiểu nhân nhanh trí xảo quyệt, cáo già xuống núi, Quan Lập Thành tranh thủ từng giây từng phút nắm vững thành tích ở Long Giang, bận đến vắt chân lên cổ, chắc cũng không có thời gian để đáp trả.

Tôi ăn tối rồi dẫn theo Đầu Trọc ra xe đến phố cờ bac 1902.

Chưa đến giờ hết chỗ đầy kín người, vẻ bề ngoài của tôi hơi bắt mắt, tôi cố ý đi qua cửa hông, tên thuộc hạ gặp tôi ở lối vào thang máy, đi thẳng đến phòng 204.

Việc trang trí trong phòng riêng đúng như yêu cầu của tôi, bộ giảm thanh hình vuông được đóng trong ống đèn, một màn hình cáp treo nối với hai cánh cửa sổ, một cánh cửa hình vòm rỗng được đục trên bức tường, treo rèm tre mỏng, qua tấm rèm tre, có thể nhìn trộm sang phòng 205.

Thẩm Quốc Minh và chính ủy Diêm mặc trang phục thường ngày, ngồi đối diện nhau.

Một ấm trà đang được nấu trên bếp để trên bàn, nước trà sôi lên, hơi nước tràn ngập âm thanh ùng ục, không ngừng quanh quẩn.

Tôi quay lưng ra hướng đầu gió, tự tay pha một ấm trà một cách thích thú.

Nước suối để pha trà ngâm với hạnh nhân và hoa đào khô, hương vị đặc biệt ngọt ngào.

Tôi uống một hơi rồi mỉm cười, Đầu
Trọc cúi xuống hỏi tôi có nghe thấy không.

Ngón trỏ của tôi đặt trên đôi môi đỏ mọng, khẽ suyt một tiếng, ra hiệu cho cậu ta im lặng, vì sợ ThẩmQuốc Minh đang ở giữa bức tường sẽ nhận ra điều gì đó kỳ lạ, Đầu Trọc không nói một lời nào, lùi về phía bức tường.

"Nghe nói vào đêm mà tàu ngầm buôn ma túy của Trương Thành Nam nhập cảnh, viện trưởng Thẩm đã tình cờ chặn được ở bến cảng Hồng Kông.

Anh ta đã giao dịch vật chứng để lấy một con tàu chứa ma túy.

Kiểm soát trưởng Thẩm đang chờ cơ hội ở Ma Cao, người mà ông xếp vào nằm vùng trong đám thuộc hạ của anh ta, có vũ khí bí mật này, dù Quan Lập Thành có tài tình đến mấy thì ông cũng có thể dắt mũi lật đổ anh ta, hoặc đầu hàng về dưới trướng của ông, còn không phải do ông quyết định sao.”
Tôi khẽ nhướng mắt nhìn chăm chăm cánh hoa tích trong giỏ, Tổ Tông tính kế với Thẩm Quốc Minh, Thổ Hoàng Đế cũng không rảnh, ông ta cũng không tin người con trai duy nhất đầy tham vọng vẫn luôn lạnh nhạt với ông ta, hai người cùng ra tay thì chắc chắn sẽ có đấu tranh nội bộ.

Thẩm Quốc Minh cầm lấy một chiếc thìa, gảy than hồng ở trong bếp lò: “Tôi hiểu rất rõ con trai của tôi.

Nó sẽ không bao giờ đưa cho tôi con bài mà nó vất vả tổn sức mới lấy được.

Thời điểm mấu chốt, tôi cũng là con mồi của nó.

Hơn nữa, Trương Thành Nam cực kỳ xảo quyệt, số tài khoản mà anh ta đưa là giả.”
Chính ủy Diêm sửng sốt: “Giả sao?”
Thẩm Quốc Minh cho một viên ô mai vào trong tách trà, nước trà xanh trong veo ngay lập tức chuyển thành màu nâu cháy đặc.


Ông ta thích thú nhấp một ngụm, vị chua nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Ông tacăn chặt răng hàm: "Hạo Hiện cũng không nói ra sự thật, chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”
Tôi không biểu lộ cảm xúc, xúc một miếng bánh, thủ đoạn của Tổ Tông càng ngày càng trở nên tinh vi.

Chính ủy Diêm biết giao dịch của Trương Thành Nam và Tổ Tông thì làm sao Quan Lập Thành lại không biết, có tật giật mình, chắc chắn sẽ nghĩ đó là chứng cứ phạm tội, anh ấy chỉ có thể yên lặng xem xét một màn này, để tránh đụng phải họng súng, trong thời gian ngắn, Tổ Tông đang có lợi thế nhất.

Anh ta tin đó là sự thật, cũng lừa Trương Thành Nam, tôi từng nghĩ Tổ Tông sẽ dùng con bài chưa lật này để kiềm chế đồng minh của Quan Lập Thành, thậm chí quyết định thật nhanh, buộc tội anh ấy không làm tròn trách nhiệm, thẳng thắn đưa ra một nét trong danh sách đen của trong Ủy ban thường vụ ở thủ đô.

Nếu là giả thì sẽ không thể thành lập, nên âm mưu của Tổ Tông sẽ bị nhầm lẫn.

“Bí thư Thẩm, nếu vậy thì Quan Lập Thành vẫn không được.

Anh ta vẫn có thể chuyển bại tìm một con đường sống.

Thẩm Quốc Minh nháy mắt đầy ẩn ý, hơi ám chỉ: “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, không phải ông sẽ lấy được nội tình bên trong của anh ta một cách dễ dàng sao.” Chính ủy Diêm hốt hoảng cầm tách trà lên, muốn uống hay không, dường như không có cảm giác ngon miệng, đặt lại lên khay, chà xát hai tay: “Quan Lập
Thành không giống như xưa, anh ta kiêm chức phó bí thư tỉnh ủy, đồng thời cũng là ứng cử viên cho vị trí ủyviên được Trung ương đánh giá cao, gây chuyện với anh ta ở quân khu, tôi không còn tư cách nữa.”
Thẩm Quốc Minh bật cười: “Không phải còn có tôi sao? Bố cục đã nói ra rồi, nếu như ông có vốn, tôi sẽ hỗ trợ.”
Chính ủy Diêm khởi xướng: “Có bí thư Thẩm hỗ trợ, tôi cũng dám buông tay để làm.

Tôi liếc nhìn tấm rèm che mờ cảnh tượng bên kia, bộ mặt nịnh nọt của chính ủy Diêm thật là đáng ghét, tốt xấu gì cũng đã làm quan chức hai mươi năm, ông ta chắp hai tay giao ra tin tức trong quân khu, vì quyền lực và danh vọng mà nịnh bợ, ông ta còn có thể sống được bao lâu nữa, liệu có thể mang vào quan tài không?
Sau khi chính ủy Diêm hài lòng rời đi, thư ký của Thẩm Quốc Minh khóa trái cửa, dọn sạch vỏ và vết nước trên bàn trà: "Bí thư, ông ta có đáng tin không?” “Nếu đã nghi người thì không dùng người, Quan Lập Thành từ cấp cơ sở leo lên, đi một bước chắc một bước, danh tiếng của anh ta trong quân khu rất tốt, hơn hẳn phe cánh bên chúng ta, tôi tìm đủ mọi cách ngăn chặn, tuyển người không được mà còn để lộ tiếng gió, mất nhiều hơn được, anh ta gần quan được ban lộc hơn so với tôi.

Thư ký nói viện trưởng Thẩm cũng từng nghĩ động đến quân khu, nhưng Quan Lập Thành lại giỏi che giấu, xóa sạch dấu vết, dù bọn họ có dụ dỗ xâm nhập một lần nữa thì cũng không lấy được tin tức gì.

Nhắc đến Tổ Tông, Thẩm Quốc Minh lập tức giữ bí mật: “Hạo Hiện đang đi cùng với đám con cháuquan chức hạm chơi lêu lổng, tôi không thể trông coi được nó, thằng nhóc khốn kiếp này đúng là rất triển vọng.

Bây giờ mới thấy mình sai lầm rồi, năng lực của nó cũng không thấp.

Thư ký vứt rác vào thùng rác, anh ta vặn nắp, cho tay vào tách trà rồi lau sạch ngón tay: "Viện trưởng Thẩm có xuất phát điểm rất cao, nhờ vào quyền thế của ông, da không còn thì lông dính vào đầu, chỉ khi ông đứng sừng sững không ngã thì anh ta mới vùng dậy một cách nhanh chóng, anh ta sẽ không tự chui đầu vào rọ.

Thẩm Quốc Minh thổi thổi quả ô mai trước miệng: “Tôi dẫn nó ra biển, thăng trầm là tự bản thân nó.

Mười năm.

Nó vì cái chết của mẹ nó mà không tha thứ cho tôi.”
Động tác pha trà của tôi hơi ngừng lại.

Thư kỷ thở dài: “Làm vợ của ông thì phải có năng lực bao dung người khác, có trí tuệ lớn lao, thấy cũng phải làm ngơ, có tấm lòng từ bi.

Tính tình của bà chủ quá cứng rắn, bà ấy không thể chịu nổi.

Một khi ông chưa đáp ứng yêu cầu của bà ấy trong hôn nhân, bà ấy khó tránh khỏi trở thành một con dao đâm ông một nhát.

Bà ấy không còn thì nhà họ Thẩm mới không suy tàn, ông làm vậy chỉ là vì toàn cục mà thôi.

Tôi bất giác nắm chặt thành chén, đúng như dự đoán, mẹ của Tổ Tông là bị Thẩm Quốc Minh giết chết.


Thẩm Quốc Minh háo sắc, ích kỷ độc ác, ông ta làm ra rất nhiều chuyện tội ác không thể cho ai biết, người bên gối biết điều một chút thì không có chuyệngì, không biết điều liền diệt trừ tận gốc.

Rốt cuộc, bà ấy là người hiểu rõ nhất, một khi bà ấy cắn trả, có thể khiến cho đế chế mà Thẩm Quốc Minh khó khăn lắm mới xây dựng được sẽ sụp đổ và biến mất.

Đang lúc tôi mất tập trung, một cuộc bạo động đã nổ ra trong dãy hành lang im lặng, trong phòng 206 có mấy ông chủ của mấy công ty giải trí trong nước đang tập trung đánh bài, bị tiếng động ầm ầm bên ngoài dọa cho sợ tới mức chửi ầm lên.

Tiếng bàn ghế đổ sập ầm ầm, đèn chùm lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo.

Tôi cau mày nhìn cánh cửa đóng chặt, Đầu Trọc hiểu ý, cậu ta mở ra một khe hở, đèn trong lối đi vụt tắt, không thể phân biệt được là bức tường hay khung cửa sổ đang nổ tung, âm thanh kia đúng là có thể chọc thủng màng nhĩ.

"Xảy ra chuyện gì.”
Đầu Trọc lấy chiếc máy bộ đàm giữa cổ ra gọi cho Lục Gấu, lúc đầu ở bên kia không có ai trả lời, chỉ có tạp âm rè rè vang lên.

Khoảng vài phút sau, Lục Gấu thở hổn hển hét lên: “Anh Lại, cầu chì ở tầng hai bị sập, cầu dao tổng ở tầng một còn nguyên, có người cố tình phá hoại.

Tầng hai của chúng ta đều là khách hàng lớn, xảy ra sự cố gì thì chúng ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối.”
Đầu Trọc nhe răng trợn mắt, xoay vòng quanh: “Mẹ kiếp, đúng là chán sống, ở trên địa bàn của anh Nam mà còn muốn gây sự! Kiểm tra cho tạo, bắt được người đưa đến đây, tạo thiến chết cha nó!”
Cậu ta cúp máy bộ đàm: “Chị dâu, em xuống dướimột chuyến, chỉ sợ đó là người của Bồ Hồng.”
Tôi ngắm nghĩa cái lưới vải lọc trà, những cái lỗ dày đặc hứng bọt trắng rải rác khắp nơi: “Trương Thành Nam hợp tác với Hanh Kinh, Venice và Bồ Hồng có mâu thuẫn, hàng tấn ma túy đã bám rễ ở Ma Cao, thị trường ma túy đang bắt đầu thành hình, Anderson đã kiếm được rất nhiều tiền, Bồ Hồng bỏ qua cho chúng ta mới là lạ.

Không phải là bạn thì chính là kẻ thù, khi Trương Thành Nam thất bại thế thảm ở Đông Bắc, chỉ có Bồ Hồng là sẵn sàng giúp đỡ.

Mặc dù giá đã giảm, nhưng cũng không cắt đứt con đường tài chính của chúng ta, bây giờ quay trở lại, Trương Thành Nam lại phản bội, anh ấy bất nhân trước, Bồ Hồng cũng chỉ có thể bất nghĩa, đừng có vi phạm quy tắc của giang hồ.

“Em có chừng mực, thực hiện cảnh cáo, nếu không thì Bồ Hồng sẽ dây dưa không ngừng, chúng ta còn làm ăn được sao?”
Nói xong câu này, Đầu Trọc vội vàng bước ra khỏi phòng, lúc này tôi mới lờ mờ nhận ra phòng 205 rất yên tĩnh, Thẩm Quốc Minh và thư ký đều im lặng, giống như người đã đi từ lâu rồi.

Tôi đặt tách trà xuống rồi đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững, eo đã bị đổi tay để lộ ra nửa cánh tay ôm lấy, làn da của cánh tay đó rất chắc khỏe, đốm nâu mọc thành cụm nhưng lại rất cường tráng khỏe khoắn, chiếc đồng hồ có giá trị xa xỉ lóe sáng, tôi theo bản năng nhắm mắt lại, chủ nhân của bàn tay kia đang áp vào xương sống của tôi, ấn tôi vào tấm kính.

Đũng quần của ông ta áp vào mông tôi, khôngcho tôi di chuyển, buộc phải vểnh mông lên cao, hai thân thể chồng lên nhau thật chặt, tư thế nhục nhã như vậy khiến tôi thẹn quá thành giận, cũng may là tôi chống đỡ được, ông ta không khăng khăng giữ lấy mà thuận theo buông lỏng tay ra, ông ta cười như không cười dưới ánh đèn neon tràn qua khung cửa sổ, ánh đèn vàng mờ ảo, ánh trăng lững lờ, gương mặt của ông ta vừa rực rỡ lại mờ ảo, phác họa những ngọn nến đỏ khẽ đung đưa.

Chúng tôi chỉ cách nhau chưa đầy nửa mét, tôi không thể thoát ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ ông ta, bởi vì vừa rồi mới tiếp xúc nên tôi nảy sinh ra cảm xúc khác thường, một loại tình cảm khác thường, chỉ thuần túy là đứng dưới góc độ của một người phụ nữ đối với một người đàn ông.

Tổ Tông cực kỳ giống ông ta.

Hình dáng và ánh mắt giống hệt nhau.

Chỉ là Tổ Tông sẽ không để lộ tài năng, sự thông minh hiểu biết của anh ta được bao bọc bởi dáng vẻ phong lưu, còn sự gian xảo, dối trá của Thẩm Quốc Minh lại hiện rõ trên từng nếp nhăn, từng đường nét.

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra, tôi chỉnh lại cổ áo đang mở rộng: "Bí thư Thẩm, đúng là trùng hợp.

Tôi biết ông ta đã phát hiện ra tôi từ lâu rồi, tôi không thể không đánh đã khai, thân phận của Lauren, dù có thể nào thì cũng không thừa nhận, tôi làm như đang chờ bạn, nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Tôi có hẹn với một người bạn cũ, nhân tiện uống một tách trà, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe đấy chứ.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận