Chiếc xe đỗ ở trước nhà cũ của nhà họ Thẩm.
Xe jeep quân dụng của Quan Lập Thành cũng vừa đến.
Cả hai xe cùng tắt máy.
Anh ta bước ra khỏi xe và bảo Trương Minh chuẩn bị sẵn.
Trương Minh hỏi anh ta có cần hỏi ý kiến của thư ký Thẩm rồi mới đưa ra quyết dinh ông.
Quan Lập Thành suy nghĩ một phút, sau đó nói dứt khoát: "Không cần.
Ý của ông ta đương nhiên là bảo vệ con trai mình.
Tôi không muốn tranh cãi với ông ta, giống như chuyện ở bến tàu phía tây.
Có vẻ như ta phải làm thôi, hai con hổ thì một con đã bị nhất trong lồng, đó là điều tốt.
Công tố viên và pháp luật đang nhìn chằm chằm Trưởng Thành Nam.
Còn hắc đạo thì đang nhìn chăm chăm vào bến tàu Bắc.
Một trong hai bên phải có một bên từ bỏ thì mới có thể giải quyết chuyện này.
Tôi cũng dễ báo cáo kết quả công tác.
Trình Bảo Ái muốn bảo vệ Thẩm Hạo Hiện
Tôi hít một hơi lạnh, xem ra công tố viên nhất định sẽ hỏi cho được kết quả, tôi luôn lĩnh cảm rằng Trương Thành Nam có thể gắng gương qua được lần này.
Sau khi tôi đi, anh ta đã chuốc thuốc mê Trần Trang.
Anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui, chỉ là vì tôi nên hai bên không thể kết nối, không thể phát huy được tác dụng.
Ở thời điểm quan trọng, anh ta không thể bảo vệ tôi.
Phần thắng là phải chiến đấu để giành lấy chứ không phải nó từ trên trời rơi xuống.
Có mạnh đến máy thì thắng hay thua cũng phải trả giá đắt.
Tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào đèn lồng đỏ treo dưới tấm biển.
Thế lực của Thổ Hoàng Đế là danh bất hư truyền.
Tòa nhà Long Giang hoành tráng.
Anh ta cũng không giấu diếm, sống công khai như vậy, Ủy ban Kiểm tra Kỳ luật Trung ương nghe nói Thẩm Quốc Minh ở phía Đông Bắc, không cần kiểm tra.
Có hơn chục quốc gia nhưng Đông Bắc mới là lão đại.
Quản gia vội vàng bước qua ngưỡng cửa tới chào hỏi, còn chưa đứng vững đã quơ ống tay áo nói: "Quan thủ trưởng, bà Quan.
Thư ký Thẩm đợi đã lâu rồi.”
Gã sai vặt trải một tấm thảm đỏ trên mặt đất để giảm chân phủi bụi, cúi đầu xuống thấp, chúc mừng Quan Lập Thành: “Nghe nói trung ương khảo sát Quan thủ trưởng, còn có ý định để cử ngài lên đảm nhiệm Ủy viên dự bị của Ủy ban thường vụ tỉnh ủy Có khoảng 30 người được đề cử vào Ủy ban thường vụ, trong đó bảy người là cấp quốc gia, còn lại là cấp pho quốc gia.
tùy theo tình hình mà có khó khăn trong việc phủ chính.
Hôm nay Thẩm Quốc Minh có thể hô mưa gọi gió cũng từng làm ủy viên dự bị hai năm.
Quan Lập Thành sắp bốn mươi.
Đó là một vinh dự lớn lao, một khi mọi chuyện lắng xuống thì khi cơn gió quỳ ở ba tỉnh miền Đông bắc thổi tới tối tăm, Quan Lập Thành cũng có thể chịu đựng được.
"Thư ký Thẩm biết chuyện, việc ở Đông Bắc không có chuyện gì giấu được ngài ấy.
Cấp trên đúng là có cân tôi, nhưng vẫn chưa chắc chắn điều gì.
Bây giờ quản gia chúc mừng vẫn còn hơi sớm." “Tin tức đã lan khắp nơi, đã chắc chắn được tầm chín phần mười.
Quan thủ trưởng tới đây là đã cho cửa lớn Long Giang của chúng tôi được thơm lây"
Ông ta cúi đầu, chỉ tay về phía cửa: “Quan thủ trường, bí thư Thẩm mời ngài vào thư phòng.
Tỉnh ủy mới kỷ một văn kiện mật, ngài ấy muốn thương lượng cùng ngài."
Tôi ngước mắt lên thì nhìn thấy nụ cười yếu ớt đầy sâu xa của Quan Lập Thành, trong lòng tôi hiểu ra một chút.
Thẩm Quốc Minh dùng kể điệu hổ ly sơn là muộn để phòng tôi.
Bàn cờ vây của hai phe hắc bạch trên đất Đông Bắc này quá nguy hiểm.
Nó đang dần dần hiện ra thế kiếng ba chân, bất kỳ chân nào cũng có thể vướng vào ta.
Có một số chuyện có thể nói thắng, nhưng không tốt cho đại cục.
Mấy người cùng tuổi mua bán thể diện, lén lút giao tiếp với nhau thì sẽ dễ dàng mở miệng hơn.
Tôi đưa tay chính lại cả vật quân phục của Quan Lập Thành: “Cảnh giác một chút, em đợi anh"
Anh ta cười vuốt má tôi: “Thật tốt khi có người chờ đợi mình."
Tôi nhảy mắt quyến rũ sở yết hầu của anh ta, không đồng ý nói: “Sao có thể nói vậy, lẽ nào khoảng thời gian lúc trước của anh Quan không tuyệt vời sao?" “Cảm giác tự do tự tại rất tốt.
Đồ ăn trên đời, nếu không nếm thử làm sao biết được bản thân có thích hay không.
Cũng như bà Quan đây cho tôi nếm mùi vị xương tủy mới làm tôi biết rằng nó cũng rất ngon.
Ta đỏ mặt, quyến rũ đẩy hắn vài cái: "Thật dẻo miệng, câu này lừa được người khác chứ không lừa ta được đâu."
Anh ta cười to.
Gã sai vặt dẫn anh ta đi trước còn tôi thì đưa quà tặng bà ba cho quản gia, ông ta nhận lấy sau đó mời tôi đến phòng khách: "Quan thủ trưởng và bà Quan tình cảm sâu đậm, trăm nghe không bằng một thấy Fo?" Tôi cười hỏi rằng có nhiều người thảo luận chuyện này lắm sao.
Ông ta sợ tôi suy nghĩ nhiều nên với giải thích là mọi người đều khen Quan thủ trưởng là người cương trực thẳng thắn, vợ thì thông minh và tinh tế.
Tôi và quản gia đi qua một dãy hành lang dài, cây mơ xum xuê.
Nhà họ Thẩm có trồng một ít mơ, cuối năm nở rộ, tháng giêng thì trổ hoa xanh tươi.
Những bông hoa xanh xanh thơm ngát hiện ra trước mắt tôi.
Những nhụy hoa trắng trông như bị bao phủ bởi băng tuyết.
Tôi ngắt một bông hoa cải lên tại và nhắc chân bước qua ngưỡng: "Thư ký Thầm vẫn khỏe chứ?" “Cảm ơn bà Quan đã quan tâm, ngài ấy vẫn khỏe."
Tôi do dự một lúc lâu: "Hôm nay kiểm sát trường Thẩm có ở đây không?"
Ông ta nhìn sắc trời, nói: “Vừa mới chạng vạng tối, kiểm sát trường Thẩm hiểm khi về sớm, ít nhất tới nửa đêm mới trở về.
Bà Quan có chuyện gì với sao?"
Tôi cũng không bối rối, miễn cưỡng cười cười nói là hỏi thay Lập Thành, họ cũng gần bằng tuổi nhau, có nhiều đề tài bàn luận.
“Thư ký Thẩm và Quan thủ trưởng cũng là bạn đồng cảnh ngộ, liêm chính thương dân, các cung tâm tụy, hồ phu không khuyên tử Tất nhiên rồi"
Bên ngoài tôi cười phụ hoa nhưng trong long cười lạnh Thẩm Quốc Minh năm quyền máy chục năm, vớ vét không biết bao nhiêu của cải miền đông bắc rối.
Có lần tôi vào sòng bạc thì nghe mấy nhà giàu trong đó bí mật gọi ông ta là Đương Đại Hòa Thân, luôn có ý muốn soán vị.
Một khi ông ta được thăng nhiệm trung ương thì cấp quốc gia sẽ có chỗ cho ông ta cắm dùi.
Quyền lực tối cao quá hấp dẫn, là miếng bánh thơm ngon của mấy tên quan liêu chi dễ như trở bàn tay.
Điều đó làm tình hình của Thổ Hoàng Đế nghiêm trọng thêm.
Dù nam hay nữ đều bắt buộc phải tuân theo quy luật của xã hội, không độc ác thì không đứng vững.
Quản gia mở tấm bình phong bằng gỗ tre, đốt hương liệu lên, ánh đèn mờ ảo, tôi quay người rào bước tiến lên: "Thư ký Thầm là người trung hiếu song toàn, đáng mặt trung ương, đáng mặt nhân dân.
Đây là điều đáng để Lập Thành nhà tôi học tập" “Đâu có, uy tín của thủ trưởng được công nhận trong quân đội và cơ quan, Chính phủ trung ương đã phê duyệt văn thư, ngài ấy chính là ủy viên dự bị trẻ tuổi nhất của Ủy ban thường vụ.
Không lâu nữa đâu thì công trạng của ngài ấy trong quân đội đã dư sức phù chính"
Tôi cởi chiếc vòng ngọc đang đeo trên cổ tay, nhét vào trong túi ông ta: "Lập Thành vẫn còn trẻ, có sai sót trên phương diện chính trị là điều khó tránh khỏi.
Mong quản gia nói tốt về anh ấy trước mặt thư ký Thầm, tôi xin nhờ cậy vào ông"
Ông ta liên tục từ chối: "Chuyện này không tốt lắm, bà Quan đang hại tôi đó."
Tôi lắc lắc tay, chiếc vòng liền trượt vào trong, ông ta cũng im lặng nhận lấy: “Bà Quan, bà đừng lo, Quan thủ trưởng là người có chí tiến thủ, tương lai sẽ rất tươi sáng."
Tôi cũng mỉm cười gật đầu: "Quản gia nói quá rồi."
Ông ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống, xoay người đi vào phòng bếp nấu trà Long Tĩnh.
Tôi thì ngồi ở đâu cũng được, chỉ lo Quan Lập Thành ở bên kia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng thì tôi cũng khó sống.
Tôi di chuyển xung quanh một chút.
Thẩm Quốc Minh rất thích ngọc, trang trí phòng tiếp khách bằng đá cẩm thạch và ngọc bích.
Chúng đều được đánh bóng tinh tế, nhìn qua thì biết ngay là hàng tốt.
Tôi cầm viên ngọc lên vuốt ve dưới ánh đèn còn đôi mắt thi liếc xung quanh.
Đồ đạc được bày biện trông rất xa hoa, đem sự tham ô của mình ohoo bày hết ra ngoài.
Thẩm Quốc Minh, con họ vùng Đông Bắc, đã không ai có thể quản lý được người của ông ta, nên ông ta thừa cơ làm loạn đến quen.
Bỏ qua máy thứ này sang một bên vì chúng cũng không có gì lạ.
Nhưng còn hương liệu đang cháy trong cái nồi này có mùi rất quen.
Hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Nhưng cũng chỉ mới ngửi được một hai lần, không phải thường xuyên.
Tôi đến gần với mùi hương hơn, cẩn thận mở nắp phe phẩy hai tay để quạt khói xanh về phía mũi.
Lần trước khi Hồ Lĩnh bắt cóc tôi đã đốt hương liệu này.
Có lần gặp Trần Trang, dường như cô ta cũng có mùi thơm giống vậy.
Hương thơm phảng phất như mùi nghệ tây lúc bác sĩ Chu đang đun thuốc.
Thẩm Quốc Minh vốn không dùng đàn hương để an thần.
Có lạ không khi tự nhiên ông ta lại tìm tòi về mấy hương liệu này? Ông ta đất ngay trong phòng khách không chút cổ kỵ nào, có lạ không có chứ? Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, cau mày định đổ ra một ít giấu đi, tìm Mễ Loan đề nghiêm chứng thử thì từ sau lưng tôi vang lên một giọng nam hùng hậu già nua “Bà Quan.
Tôi đãi khách không được chu đáo ư?"
Tôi sợ tới mức rụt tay lại, xém chút làm để nổi hương liệu.
Tôi nhanh chóng thích ứng với tình huống bất ngờ, giả vờ bình tĩnh đặt tay lên nổi hương, quay đầu lại vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Quốc Minh đứng bậc thang cách đó vài mét, trên người mắc quần ở nhà rộng rãi tối màu.
Bên cạnh là Quan Lập Thành với bộ mặt hiền lành giả dối, anh ta đang che giấu bộ mặt thật hiểm độc của mình.
Đó là một tội ác lớn, không thể tha thứ, phải bị trời tru đất diệt là xấu xa đến cùng cực.
Mễ Loan nói nếu Tổ Tông muốn xông pha một lần thì trước hết Thẩm Quốc Minh phải xuống xuống đài.
Một ngày ông ta còn tại vị thì Tổ Tông vẫn sẽ là tấm khiên thân bất do kỷ cho đến khi Thẩm Quốc Minh nuốt chửng anh ấy, biến anh thành vật hi sinh chính trị.
Thành công cũng là ông đây, thất bại cũng là ông đây.
Nếu tổ tông là thế hệ thứ hai can đảm và tham vọng.
Anh ấy có dũng có mưu, ý chỉ tại thiên nga.
Tình hình của anh ấy nếu đem so với Trương Thành Nam thì càng khó phá vỡ hơn do có quá nhiều ràng buộc, quá tạp nham.
Tôi bình tĩnh phủi tro trên đầu ngón tay: "Thư kỷ Thắm, ông cứ nói đùa, tôi luôn không ngồi yên mở chỗ được, để tôi ngồi yên là muốn giết tôi"
Ông ta nghiêng đầu nhìn Quan Lập Thành: "Vợ của thủ trường trông giống như người quen cũ của tôi." Ông ta dừng lại, giọng điệu mang theo ý sâu xa: "Tôi không muốn nhắc tới, đều trách tại tôi không khuyến bảo con trai.
khi ông ta nói những lời này, nếu không hỏi lại thì chính là chột dạ còn nếu hỏi thì sẽ rơi vào hổ do ông ta đào.
Ông ta ngăn Quan Lập Thành hỏi và trải đường cho tôi.
Tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua, không chút bối rồi tiếp lời: “ Thư ký Thẩm cao quý, lúc đầu tôi chỉ là một bình dân sao có cơ hội quen biết ngài.
“Là đứa con trai hồ đồ của tôi, nó có qua lại với một người phụ nữ trông khá giống bà Quan."
Tôi nắm chặt tay không để lại dấu vết, dư luận xôn xao đồn ẩm lên vậy mà ông ta lại giả vớ như không biết chuyện gì cả.
Thật không nghĩ ông ta dám thẳng thắn hoi ra.
Ông ta khá xúc động nhớ lại: “Hạo Hiện sống ở biệt thự Kim Kiều, cũng không phải đèn can dầu.
Nhưng người phụ nữ đó cực kỳ gian xào mưu mô.
Không biết Quan thủ trường đã nghe nói qua chưa?"
Quan Lập Thành không thay đổi chút nào nói: “Lot vào mắt xanh của kiểm sát trường Thẩm gia, có lẽ cũng không đến nỗi nào
Thám Quốc Minh chấp tay, đánh giá tôi bằng tăm chữ "Bề ngoài đơn thuần, lòng da rắn rết
Tôi không cười nỗi nữa, sắc mặt tái đi trông thấy,
Quan Lập Thành cũng không nhiều lời, bọn họ đi thẳng xuống lầu và đi vào phòng khách.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc của mình để tránh trở thành đề tài buôn dựa trong miệng người ta.
Tôi ngồi ở một bên tưởng đối xa
Còn Thẩm Quốc Minh sau khi thả con tép bắt con tâm cũng không làm khó tôi nữa.
Ông ta di chuyển cái gạt tàn trên bàn trà: "Quan thủ trưởng, Văn Mạnh Hùng là trung tưởng, cậu bị ép phải hơn một tháng, không chịu phê chỉ thị, là đồng sự Tình ủy của tôi khiến cậu khó khăn rồi
Quan Lập Thành cởi mũ quân đội của mình ra và đặt lên tay vịn bên cạnh: "Tôi không giỏi quân sự và hành chính.
Tôi đã làm quan được nửa đời người.
Sau nhiều khó khăn trắc trở thì tôi cũng đứng được ở vị trí mà năm đó muốn cũng không dám.
Đi đến bây giờ tôi lại sợ được sợ mất, sợ mất đi tước vị này, cũng sợ đồng nghiệp vì vậy mà không hòa thuận.
Quân khu nói tối thủ đoạn mạnh mẽ nên bị điều tới Lương Sơn.
Xuất thân của thư ký Thẩm xuất cao hơn tôi, hiểu biết rộng hơn, dễ dàng vạch trần mưu mô, âm mưu nổi lên lớp löp." Mặt trời lặn xuyên qua màn cửa sổ màu trắng sửa che khuất cả người anh ta.
Khuôn mặt anh ta đẹp de, bóng bẩy, rắn rồi xen lẫn mềm mại, trong khi Thẩm Quốc Minh thì đầy gian xảo và thăng trầm, trải qua bao thăng trầm, lừa lọc, dối trá.
"Về phần Văn Mạnh Hùng, có Chính ủy Diễm và Tư lệnh Đàm lần lượt tiếp cận tôi và bày tỏ thiện chí ủng hộ cậu ta.
Xưa nay tôi và cậu ta cũng không có thù oán dù sao ở cùng một quân khu, tình đồng chí này không thể xóa nhòa.
Nhưng Văn Mạnh Hùng không đủ tư cách.
Nếu không có xuất thân của Văn Ngọc Tưởng làm chỗ dựa chỉ sợ quan trường biến thành khối u ác tín.
Thư kỷ Thẩm cũng không biết quan hệ thông gia này sẽ đi về đâu”
Thẩm Quốc Minh kiên nhẫn lắng nghe những lời than thở của Quan Lập Thành.
Anh ta thực sự bất lực, gia cảnh quả cay đắng, tôi không thể nói sự thật được.
Khuôn mặt Thẩm Quốc Minh trở nên u ám.
Khi bầu không khí im lặng thì tình cờ quản gia dẫn bà vũ lên châm thêm nước chè.
Dòng nước chảy đều đều đổ vào chiếc cốc sứ trắng xanh, trông rất đẹp mắt.
“Quan thủ trường hiểu làm tôi." Vẻ mặt Thẩm Quốc Minh thay đổi cực kỳ nhanh chóng.
Mây đen trên mặt trước đó đã được quét sạch trong vòng chưa đầy năm giây.
Ông ta vẫy tay ra hiệu bảo mẫu bước xuống, để quản gia ở bên cạnh anh ta Tôi muốn giao nó cho Quan thủ trường, dù có thể nào cũng mong ngài chịu được áp lực, chẳng những không đưa ra chỉ thị, còn chặn đứng khả năng của Văn Mạnh Hùng"
Việc uống trà của Quan Lập Thành bị ngưng trệ nhất thời bị đông cứng trong không khí, không ngờ Thẩm Quốc Minh lại có hành vi này.
Người sau bất cần liếc nhìn tôi, quản gia biết gì thì biết, ông ta cười nói: “Thưa, bà ba đang xem rạp ở sân sau, đoàn kịch của Đoàn công tác văn hóa chính trị tổng hợp cũng vừa đến."
Đoàn kịch công trình văn hóa chuyên chia buồn quan chức cấp cao trong quân đội, không ai dưới cấp phó đoàn công tác đủ tư cách chuyển đi tư nhân Thẩm Quốc Minh nói rằng ông ta nhận được, và hát ở nhà, có lẽ là vợ ba hiểu lý lẽ hơn vợ hai, lấy được lòng ông ta.
Những bà chủ giàu có và quyền thế, càng có nhiều tài lẻ và có thể công hiến cho chồng thì càng được ưu ái.
Tôi đặt chén trà xuống, cao hứng ngắng đầu: "CÓ những loại nào?"
Quản gia ngạc nhiên hỏi: “Bà Quan cũng rất thích kinh kịch?" Tôi nói rằng khi tôi nhận rồi, chỉ cần nghe rạp hát, giết thời gian, đánh chiêng, trống cho đỡ buồn chán, tôi không nói chuyện yêu đường.
“Thật tuyệt.
Vợ tôi phát cuồng vì nhạc kịch.
Cô ấy rất thích Việt kịch và Bình kịch.
Bà Quan thích thì cùng xem với vợ tôi sẽ càng thú vị hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...