Chỉ Muốn Gần Bên Em

Tuy nhiên, khoảnh khắc suy nghĩ vô lý này tràn ngập, trong đầu thì sự tức giận của anh đối với bản thân đã lên đến đỉnh điểm.

Liên quan gì đến anh?

Cô thích ai hay không thích ai thì có liên quan gì đến anh?

Lúc này, Chử Tưởng không thể đoán được suy nghĩ nội tâm của Lương Duật Chi, anh ta chỉ hy vọng hai cô gái xinh đẹp bên cạnh có thể yên tĩnh hơn, tốt nhất là không nên có bất kỳ cuộc đối thoại thực tế đến kinh người nào nữa.

Im lặng uống nửa ly rượu, rốt cuộc Chử Tưởng vẫn là người lên tiếng trước: "Tại sao anh và Triệu Tân chia tay, anh đã không nói thật. Thực tế là vì cô ấy đã yêu người khác." Anh ta cảm thấy mình thực sự là một người đàn anh tốt bụng, tự mình bóc trần vết sẹo này ra ngay bây giờ để làm cho người u sầu này cảm thấy dễ chịu hơn: "Không có lý do gì cả. Một ngày nọ, cô ấy đột nhiên thẳng thắn hỏi liệu anh có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân cởi mở hay không."

Lương Duật Chi hơi nghiêng mặt.

Chử Tưởng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Anh còn tưởng cô ấy nói đùa, nhưng đó là sự thật. Cô ấy nói thích người đó, nhưng lại không muốn rời xa anh. Khoảng thời gian đó thực sự rất đau đớn, anh không thể tưởng tượng được sau này sẽ không có cô ấy. Anh thậm chí còn do dự hay là chấp nhận đi, nhưng cuối cùng anh nhận ra rằng đây không phải là giải pháp, nó sẽ chỉ gây ra những cơn đau đớn, tra tấn vô tận. Anh phải từ bỏ hoàn toàn mới có thể khá hơn... Duật Chi, thực ra có lựa chọn, thứ làm mình khó chịu, không nên để ở đó mãi."

Có một khoảng lặng dài.

"Bây giờ anh đã hoàn toàn ổn chưa?" Một giọng nói cứng nhắc vang lên.

"Ừ." Chử Tưởng thoải mái nói: "Ổn rồi."

Hai người không uống quá nhiều, còn rất tỉnh táo khi rời đi.

Họ gọi một tài xế thuê đến lái xe.

Trên xe, Chử Tưởng nói: "Để anh đến chỗ của cậu nhìn Kiki một chút. Đã đến lúc kiểm tra thể chất cho nó rồi."

Nhẩm tính, Kiki đã ở bên Lương Duật Chi được mười lăm tháng kể từ năm ngoái đến nay. Sau khi Chử Tưởng đến, anh ta chơi với Kiki một lúc.

Lương Duật Chi tựa người vào ghế sofa, giọng Kiki vang lên: "Bố ơi, chơi game không?"

Chử Tưởng đang kiểm tra tất cả các cài đặt, những câu sau đó là: "Bố ơi đừng tức giận.", "Bố ơi lại đây."



Đột nhiên hốc mắt nóng lên.


Chử Tưởng cũng ý thức được điều gì đó: "Cô ấy cài đặt sao?"

Không phản hồi.

Vài giây sau, nghe thấy một câu: "Xóa nó đi."

Chử Tưởng: "Khi thực sự không còn quan tâm nữa thì tự mình xóa đi."

Lương Duật Chi bước tới, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa và xóa nó đi không chút do dự.

Cài đặt của Kiki có thể delete chỉ bằng một phím, nhưng những thứ khác không đơn giản như vậy.

Chử Tưởng nhìn anh và không nói gì thêm.

Đêm đó, Lương Duật Chi ngồi trên ban công rất lâu.

Cơn say còn lại dần dần biến mất, cả người dường như tỉnh táo hơn.

Gần nửa đêm, anh đứng dậy tựa vào lan can hút điếu thuốc cho đến khi tia lửa đỏ cuối cùng tắt hẳn, anh bỏ tàn thuốc vào gạt tàn, quay mặt sang một bên rồi dừng lại ở chiếc bàn trong góc.

Chậu Loan Phượng Ngọc năm cánh vẫn im lặng trong gió như mọi khi, gần như lấp đầy toàn bộ chiếc chậu nhỏ.

Lương Duật Chi đi tới, nhặt nó lên và ném vào thùng rác trong phòng ngủ.

Sau khi kết thúc triển lãm Kinh Vĩ, Tây Trừng đã có một tuần thư giãn và có một cuối tuần mà cô không phải làm thêm giờ chút nào.

Vì vậy, chiều thứ sáu trên Wechat, Châu Dịch rủ cô đi chơi, cô không hề do dự.

Đây là chuyến du lịch đầu tiên của họ, tuy chỉ là cuối tuần ngắn ngủi nhưng cũng đáng để mong chờ.

Nơi họ đến cũng không xa. Đó là Aranya* ở khu vực Bắc Đới Hà, được bạn của Châu Dịch giới thiệu.

[*] Khu du lịch Aranya nằm ở thành phố Tần Hoàng Đảo, tỉnh Hà Bắc, được thành lập vào năm 2013. Tên của Ananya xuất phát từ từ tiếng Phạn Alanruo, ban đầu có nghĩa là "một nơi yên tĩnh trên thế giới, một nơi mà bạn có thể tìm thấy chính mình".


Châu Dịch tìm hiểu một số khách sạn, gửi cho Tây Trừng, sau khi tan làm hai người cùng nhau chọn.

Họ bắt chuyến tàu màu xanh lá cây.

Châu Dịch hỏi Tây Trừng: "Trước kia em từng tới nơi nào chưa?"

"Em từng đến Bắc Tân Cương," Tây Trừng nói với anh ấy: "Đi hồi tháng 8 năm ngoái."

"Vui không?"

Tây Trừng gật đầu: "Đẹp lắm, bọn em tự lái xe, dừng nghỉ rất tiện."

"Em đi cùng ai?" Châu Dịch đột nhiên hỏi cô.

"Đi với bạn."

"Bạn trai?"

"Không."

Bọn họ chưa bao giờ nói đến chủ đề như vậy, Tây Trừng hơi bất ngờ, vốn tưởng rằng anh ấy sẽ tiếp tục hỏi, nhưng Châu Dịch lại không hỏi, chỉ cười nói: "Vậy thì tốt, nếu không anh sẽ ghen."

Tây Trừng chưa bao giờ thấy có người nói ra suy nghĩ nhỏ nhặt của mình một cách thẳng thắn như vậy, nhưng khi Châu Dịch nói ra lời này, cô không thấy kỳ lạ chút nào, cũng đã quen với biểu cảm tương tự của anh.

Anh ấy chưa bao giờ thực sự có cảm giác không an toàn trước mặt cô nên chưa bao giờ có cảm xúc gay gắt. Nghĩ lại, mâu thuẫn nhỏ duy nhất là điện thoại của cô hết pin, không liên lạc kịp thời khiến anh lo lắng mới nói chuyện nghiêm túc với cô.

Châu Dịch đột nhiên lại gần, mùi hương cam thoang thoảng trên má cô: "Tây Tây, sau này chúng ta cùng nhau đi nhiều nơi hơn nhé?"

Giọng điệu tràn ngập sự dịu dàng khao khát.

Tuy nhiên, suy nghĩ đầu tiên của Tây Trừng là: Sau này là khi nào? Làm sao chúng ta có thể biết điều gì sẽ xảy ra sau này?


Cô thực sự không thể trả lời câu hỏi như vậy, nên cô chỉ mỉm cười với anh.

Sau khi tàu đến, họ bắt taxi đến Aranya, cả khu vực này trông giống như một khu nghỉ dưỡng, không có nhiều người và thậm chí cảm thấy hơi hoang vắng. Họ không hề cảm thấy thất vọng mà vẫn đắm chìm trong niềm vui được đi du lịch.

Khách sạn của họ ở cách bãi biển mười lăm phút đi bộ.

Buổi chiều ngày đầu tiên được dành trên bãi biển.

Tây Trừng mặc váy dài, ánh mắt Châu Dịch luôn đặt lên người cô, không chút do dự khen ngợi sự xinh đẹp của cô. Khi khen ai đó, anh ấy luôn nhìn thẳng vào mắt, thể hiện sự chân thành.

Anh ấy mang máy ảnh, chụp ảnh cho Tây Trừng, lại nhờ khách du lịch chụp ảnh đôi cho họ.

Buổi tối Tây Trừng trở về nằm nghỉ, Châu Dịch còn đang chỉnh sửa ảnh, sau khi chỉnh xong thì đi tới cho cô xem: "Rất đẹp, anh đăng lên vòng bạn bè được không?"

Tây Trừng hơi bất ngờ.

Cô không cập nhật vòng bạn bè của mình nhiều chứ đừng nói đến việc đăng ảnh của mình, nhưng Châu Dịch thì không như vậy. Anh ấy đăng những đoạn clip nhỏ về cuộc sống của mình, ví dụ như con mèo của anh ấy, khi họ đi ăn cùng nhau, anh ấy sẽ chụp ảnh đồ ăn.

Nhưng cho đến nay, cô chỉ lộ tay trong vòng bạn bè của anh mà thôi.

Thông báo chính thức trên mạng xã hội dường như là một phần tất yếu của việc hẹn hò ngày nay.

Tây Trừng không quan tâm đến điều này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Châu Dịch, cô biết anh ấy rất muốn làm điều này, nên gật đầu: "Anh quyết định đi."

Châu Dịch cong mắt, cười sảng khoái, trực tiếp áp người tới hôn cô.

Đêm đó, Tưởng Tân Ngữ nhìn thấy vòng bạn bè của Châu Dịch, không khỏi hét lên "Mẹ kiếp".

Lúc đó Kiều Dật đã ở bên cạnh cô ta.

Lương Duật Chi ngồi cách cô ta hai chỗ.

Thực ra đã lâu rồi họ không gặp nhau, lần này là do anh Kiều Dật mời nên sau bữa tối họ trực tiếp đến quán bar của Kiều Dật.

Khương Dao ra nước ngoài, Lương Duật Chi và Tây Trừng chia tay, các hoạt động nhóm nhỏ của họ hoàn toàn dừng lại, đặc biệt là Lương Duật Chi, nửa cuối năm ngoái, anh gần như không gặp ai. Sau này qua lời kể của Kiều Dật mới biết cuối năm anh tự nhiên bỏ trốn, đi du lịch nước ngoài.

Cô ta chỉ gặp anh một lần trong năm nay, đó là sau Tết, thậm chí cô ta còn không biết tình hình hiện tại của anh.

Tưởng Tân Ngữ chưa bao giờ che giấu sự thật rằng Tây Trừng bị cô ta lôi kéo về Tư Cách. Cô ta cũng biết Kiều Dật đã tiết lộ thông tin này với Lương Duật Chi, thầm nghĩ trong lòng anh chắc chắn cũng đã rõ. Tuy nhiên, cô ta chưa bao giờ tiết lộ việc yêu đương của Tây Trừng.


Lúc này thật sự không giấu được, ai biết cô đã báo động cho Kiều Tiểu Nhị, sau khi nghe được âm thanh, anh ta cúi người nhìn màn hình của cô ta, "Tây Tây à? Người đàn ông đó là ai? Bạn trai của cô ấy?"

Tưởng Tân Ngữ liếc nhìn Lương Duật Chi, thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi. Dựa theo tính cách của anh và Tây Trừng có lẽ đã move on từ lâu rồi.

Cô ta lười nghĩ đến chuyện đó, mặc kệ anh, dù có thực sự kích thích anh cũng không sao, cô ta chỉ muốn thưởng thức mà thôi.

Sau đó cô ta trả lời câu hỏi của Kiều Dật: "Ừ, đẹp trai hơn cậu."

"Còn lấy người khác ra làm tổn thương tôi, không cần lấy ngoại hình của tôi ra so sánh." Kiều Dật đưa tay bấm vào mở lớn hình ra: "Tây Tây càng ngày càng xinh đẹp, trước kia chưa thấy cô ấy mặc váy như thế này."

"Còn phải nói, có vài cậu trong công ty tôi bị ám ảnh bởi cô ấy."

Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn người bên phải: "Này, cậu Lương không có chiêu thức mới sao?"

Cô ta đợi người đàn ông trả lời: "Liên quan mẹ gì đến cô", nhưng kỳ diệu thay, anh không làm vậy, anh chỉ ngước mắt lên nhìn cô ta rồi không nói gì, ngón tay đặt lên mép ly thuỷ tinh, rủ mắt xuống.

Điều này làm Tưởng Tân Ngữ kinh ngạc, vỗ vỗ Kiều Dật đùi: "Sao vậy?"

Kiều Dật nhún vai.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm hiểu rõ chuyện giữa Lương Duật Chi và Đường Tây Trừng. Năm ngoái anh ta từng suy nghĩ đến, nhưng suy nghĩ không ra nên bỏ qua, anh ta rất vô tư, cũng không nghĩ Lương Duật Chi sẽ làm gì với chuyện này.

Anh ta chỉ cảm thấy thật đáng tiếc khi mọi người không còn chơi cùng nhau nữa, đương nhiên điều quan trọng nhất là Khương Dao đi rồi. Ngày trước anh ta không cảm giác được khi cô gái đó còn ở đây, bây giờ cô ấy đi rồi, anh ta luôn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, bên tai quá yên tĩnh.

Lương Duật Chi uống xong ly rượu, đặt ly lên quầy bar, đứng dậy: "Đi đây."

Tưởng Tân Ngữ hơi nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc.

Sau khi từ Aranya trở về, mối quan hệ giữa Tây Trừng và Châu Dịch dường như đã tiến thêm một bước. Mặc dù Châu Dịch rất bận rộn vào giữa đến cuối tháng 5, một trò chơi mới đã được ra mắt, sau đó anh ấy lại đi công tác tới Thâm Quyến, Tây Trừng không có nhiều thời gian bên anh ấy. Cả hai chỉ giữ liên lạc qua điện thoại di động nhưng không ảnh hưởng nhiều, cũng không trở nên xa cách.

Trong khoảng thời gian này, Châu Dịch vẫn là người chủ động hơn, anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến việc ai tìm ai trước, anh ấy sẽ gửi tin nhắn cho cô ngay khi nhớ cô, ban đêm anh ấy cũng sẽ gọi video khi rảnh rỗi.

Nhịp điệu của kiểu yêu xa này chủ yếu do Châu Dịch điều khiển, tất cả những gì Tây Trừng cần làm chỉ là đáp lại anh.

Cô thực sự rất thoải mái trong mối quan hệ này, có cảm giác tự tại như nước chảy bèo trôi.

Tây Trừng nghĩ loại trải nghiệm này nên duy trì kéo dài một thời gian, ít nhất là nửa năm. Kỳ vọng của cô không cao lắm.

Tuy nhiên, việc này cũng không hề dễ dàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận