Chỉ muốn dịu dàng thích anh

Hạ Nghiên Dương đẩy cửa ra thì nghe thấy mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
 
“Con bé vẫn chưa về tới nhà, nếu không tối nay con...”
 
“Mẹ, ai gọi điện thoại vậy?”

 
“À, con về rồi, tranh thủ tới nhận điện thoại của bạn đi.”
 
Hạ Nghiên Dương thay dép lê chậm rì rì đi tới, cười đùa nói: “Bạn nam hay bạn nữ? Nữ thì nói con không ở đây.”
 
“Phá phách quá.”
 
Hạ Nghiên Dương cầm ống nghe lên, lười biếng nói: “A lô?”
 
Mẹ mặc tạp dề vào rồi đi đến nhà bếp, bên trong nhà bếp bay ra mùi thơm phức, đó là mùi canh ngân nhĩ hạt sen mà mẹ nấu ngon nhất.
 
“Hạ Nghiên Dương hả, là mình, Nhậm Thanh đây?”
 
“Chà, mới vừa chia tay chưa được bao lâu, nhanh vậy mà đã nhớ đến tớ rồi à?”
 

“...Cậu biết số điện thoại nhà của Điền Đằng không?”
 
Nụ cười đông cứng, nhưng rồi nhẹ nhàng nhếch lên.
 
“Số điện thoại nhà Điền Đằng hả? Tớ không biết.”
 
Nhậm Thanh vội vàng nói: “Vậy địa chỉ thì sao? Cậu biết địa chỉ nhà không?”
 
Hạ Nghiên Dương nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, ánh mắt phức tạp, cô chậm rãi nói: “Địa chỉ, cũng không biết.”
 
“À.” Nhậm Thanh có vẻ rất thất vọng: “Sao cũng không có?”

 
Hạ Nghiên Dương bình tĩnh hỏi thăm: “Nhậm Thanh, cậu cần địa chỉ và số điện thoại nhà của cậu ấy làm gì?”
 
“Vừa rồi trên đường tớ gặp phải... Này, cậu làm gì...”
 
Hạ Nghiên Dương trừng mắt nhìn điện thoại bị ngắt, tỏ vẻ không cam lòng, cô ngẫm nghĩ muốn gọi lại, nhưng bấm vài số rồi dừng lại. Cô mím môi, duỗi ngón trỏ vô thức viết vẽ lên mặt bàn, nếu trong tay cô có một cây viết, bạn sẽ phát hiện cô ấy chỉ viết đi viết lại mười một con số này.
 
“Làm gì đấy con? Mau tới ăn cơm nè.” Mẹ cầm bát đũa đi ra đi vào phòng bếp.
 
“Dạ.” Hạ Nghiên Dương đứng dậy đi đến bàn ăn.
 
“Con không rửa tay à? Dương Dương, con đang nghĩ gì thế? Gần đây con cứ thẫn thờ, có gì không tự giải quyết được thì phải nói với mẹ.” Mẹ lo lắng nói.
 
“Con biết rồi, mẹ.” Hạ Nghiên Dương tươi cười như hoa.
 
Nhậm Thanh nhặt điện thoại đã bị Điền Đằng vung tay làm rơi xuống đất, khóc không ra nước mắt. Điền Đằng đứng dựa vào tường, ngực nóng rực, đầu nặng trịch.
 
Nhậm Thanh vịn cánh tay cậu, lặp lại: “Nhà cậu ở đâu? Số điện thoại là bao nhiêu?”
 
Điền Đằng mơ hồ nhận ra đầu giường có một nữ sinh đang lải nhải, thật đáng ghét, trời đã tối rồi, còn không cho người ta ngủ yên!
 
Ý thức không rõ, câu đẩy cô, căm tức nói: “Cô làm gì, tránh ra!”
 
Gò má Nhậm Thanh đỏ lên, miệng hùm gan sứa nói: “Làm gì nổi cáu với tớ, tớ cũng sốt ruột muốn về nhà vậy.”
 
Điền Đằng chậm rãi ngẩng đầu, vô cảm nhìn cô. Nhậm Thanh giật mình, không tự chủ được lui về sau. Không có, không có nói nặng gì chứ?
 
“Cô đền chó cho tôi!”
 
“Hả?”
 
“Cô đền chó cho tôi!”

 
“Đền gì cơ?”
 
Điền Đằng lảo đảo ngã quỵ ra trước, Nhậm Thanh kinh hoảng, bước nhanh lên kéo cậu vào lòng. Cậu ghé vào vai cô, híp mắt, tựa hồ cảm thấy thú vị, cười khanh khách, phà làn hơi nóng hổi ra, trong nháy mắt, hòa tan tuyết đọng sau gáy cô.
 
Sáng hôm sau, Điền Đằng tỉnh lại trong phòng ngủ của mình, dưới lầu loáng thoáng tiếng TV, giọng nói đó cứ liên tục kêu “Hùng đại”. Đầu giường có một tờ giấy ghi chú, là chữ viết của mẹ: Bà ngoại và ông ngoại con cãi nhau, mẹ phải về xem. Con tỉnh ngủ thì gọi cho Nhậm Thanh cảm ơn người ta đêm qua đã đưa con về đấy.
 
Đột nhiên vang lên tiếng chuông huýt sáo đánh vỡ sự yên lặng quỷ dị trong phòng ngủ, Điền Đằng mò xuống dưới gối đầu lấy điện thoại ra, đáy lòng xuất hiện một cảm giác khác thường. Đêm qua hình như có người tìm kiếm cái gì đó trong túi áo của cậu, là tìm điện thoại di động của cậu sao?
 
“A lô?”
 
Hàn Tranh gào to bên đầu kia điện thoại: “Ông làm quái gì đó! Tôi chỉ ra ngoài gọi điện thoại mà ông đã đi mất tiêu? Triệu Nghiên là mãnh thú à? Mẹ nó gió lớn tuyết khủng may mà Nhậm Thanh nhặt được ông.”
 
“Nói nhỏ thôi, đầu tôi đau.” Điền Đằng nhíu mày.
 
“Tôi còn đau hơn nữa này! Tôi nói này, ông có biết ông bắt Nhậm Thanh phải kéo ông về không? Bảo vệ mới của khu nhà ta đúng là trời sinh cầm tinh dưa chuột, lớn lên cầm tinh óc chó, cả đời cầm tinh con xe tàn, không chịu để cho xe taxi lái vào khu nhà mình, cũng từ chối tra xem tên Điền Đằng ở tầng nào. Nhậm Thanh cũng thông minh, lôi ông đi, vừa đi vừa hô to, hệt như đi gom rác... Mẹ ông chê ông quá gớm ghiếc, bảo tôi xuống dưới khiêng ông về đấy.”
 
Điền Đằng hóa đá.
 
Tút... Tút... Tút... Tút... Tút... Tút...
 
“A lô? Ai vậy ạ?” Nhậm Thanh khẽ hỏi.
 
“Tôi là Điền Đằng.”
 
“À, là cậu à, xin lỗi, giờ tôi đang ở phòng cấp cứu, y tá không cho nói lớn tiếng, có chuyện gì không?”
 
“Cậu đang ở bệnh viện? Bị sao thế?”
 
“Hả, tôi không sao, không phải do cậu đâu.” Cô dừng một chút, nghe thấy nữ y tá dùng giọng rất không kiên nhẫn gọi: Người nhà của Nhậm Đóa Lan, người nhà của Nhậm Đóa Lan có ở đây không? Nhậm Thanh tranh thủ đáp “Có, có là em”, rồi vội vàng nói với Điền Đằng: “Bác sĩ đang tìm tớ, cúp máy nhé.”

 
“Khoan đã, cậu đang ở bệnh viện nào?” Điền Đằng gọi cô.
 
“Hả? Ờ, là bệnh viện Bình Khang, chị của tớ ở đây, không nói nữa, cúp đây.” Nhậm Thanh cúp điện thoại, vội vàng chạy vào văn phòng bác sĩ.
 
“Đây ạ, em là người nhà, em là người nhà...”
 
Trong văn phòng, bác sĩ chữa trị chính cùng bác sĩ phục hồi của Nhậm Đóa Lan đều có mặt. Nhậm Thanh đi vào, quay người nhẹ nhàng đóng cửa.
 
Đi ra khỏi văn phòng có tiếng vọng lớn kia đã là nửa tiếng sau. Nhậm Đóa Lan được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đưa vào phòng bệnh bình thường. Nhậm Thanh theo vào, thấy chị ngủ rất yên ổn, hô hấp cũng rất vững vàng. Tiếng máy bên giường đang tít tít kêu vang, tiếng tít có quy luật làm người ta nghe thật an tâm.
 
Nhậm Thanh rời khỏi phòng bệnh, ghé vào tay vịn trên hành lang bệnh viện, gió lạnh từ từ thổi tới, thổi bay mái tóc dài của cô. Tết âm lịch vừa qua, khoa nội trú của bệnh viện cực kỳ quạnh quẽ, dưới lầu hơn nửa phòng bệnh đang mở “Tiết mục cuối năm” được phát lại, Phùng Củng và Chu Quân ai ai cũng tuyệt vời.
 
Nhậm Thanh dựa vào lan can, mặt dần dần rủ xuống, vùi vào lòng bàn tay.
 
“Này!” Có người ở phía dưới vẫy gọi.
 
Ngón tay Nhậm Thanh hơi hé ra.
 
Điền Đằng ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười, nắng ấm và gió mát của ngày đông vội vàng bước vào đáy mắt cậu, cậu hơi nheo mắt lại, mắt phượng xinh đẹp bất chợt trông quá đỗi hào hoa.
 
Nhậm Thanh ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn nam sinh dưới lầu đang yên lặng mỉm cười. Nhiều năm sau, Nhậm Thanh gặp qua đủ mọi kiểu người, nhưng lại không có bất kỳ nụ cười nào làm cô không thể kìm lòng mà muốn giấu vào trong túi áo, đậy chặt rồi mang về nhà như vậy.
 
Nhậm Thanh cùng Điền Đằng sóng vai ngồi trên ghế dài trong sân bệnh viện, vài chú chim bay ngang qua đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn không chớp mắt vào nền trời xanh trong vắt, trong nội tâm hơi khẩn trương. Ngẩng cổ lâu, có chút cứng ngắc, cậu... muốn nhìn cô tới khi nào?
 
“Chị cậu thế nào?”
 
Một trận gió thổi qua đằng sau Nhậm Thanh, Điền Đằng quay đầu đi, nghe thấy được mùi rượu cồn còn vương lại, cùng với hương thơm nhàn nhạt không biết tên. Mùi rượu cồn là do cậu lưu lại, còn hương thơm không biết tên kia... Cậu mất tự nhiên xoay mặt đi.
 
Nhậm Thanh vẫn giữ nguyên tư thế ngắm chim, mặc dù chim đã bay qua lâu rồi.
 
“Tạm thời ổn định lại rồi.”
 
Điền Đằng quay đầu nhìn cô, như đang đợi cô nói tiếp.
 
“... Bác sĩ đề nghị tớ đưa chị vào trại an dưỡng chuyên nghiệp, một nơi mới vừa được xây lên ở thành phố phía tây, bác sĩ cùng viện trưởng thành tây là bạn học cũ, nên đồng ý giới thiệu giúp tớ.”
 

“Chi phí rất cao hả?”
 
“Không thấp, tớ nghĩ vậy.” Nhậm Thanh ngại ngùng cười: “Công ty cũ của chị tớ có bảo hiểm, anh của chị cũng xuất ra một phần. Ừ, tớ với chị tớ cùng cha khác mẹ.”
 
Điền Đằng đột nhiên nhếch môi: “Cậu rất căng thẳng?”
 
Nhậm Thanh giật mình, tranh thủ khoát tay: “Không, không căng thẳng.”
 
“Vậy sao cậu cứ ngẩng đầu lên thế?”
 
Nhậm Thanh nhanh chóng cúi đầu.
 
Điền Đằng vươn đôi chân dài ra, giơ tay xoa xoa cổ, chán ngán nói: “Cậu tính ghi danh vào trường đại học nào?”
 
“Tớ chưa từng nghĩ tới.”
 
Chi phí ở đại học không thể so với trung học, người anh kia cũng không phải là anh cô, không có nghĩa vụ tài trợ tiền cho cô tiếp tục học.
 
“Cậu chưa từng nghĩ tới?”
 
“Tớ nghe nói tốt nghiệp đại học rồi khó tìm việc làm lắm, vào đại học... không có tác dụng gì.”
 
Điền Đằng nhíu mày nhìn nữ sinh tinh thần sa sút, lạnh lùng nói: “Nếu nói ‘vào đại học vô dụng’ thì chỉ có những người đã học xong đại học mới có tư cách nói câu đó.”
 
“Cậu hi vọng tớ vào đại học?” Cô không xác định hỏi.
 
“Hi vọng”, bật thốt lên hai từ này, cô mới nhận ra câu này hình như là tự mình đa tình, cô có vào đại học hay không thì mắc mớ gì tới cậu chứ?
 
Quả nhiên, chỉ thấy Điền Đằng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
 
“Cái gì?”
 
“Ờm, tớ muốn nói, cậu cảm thấy vào đại học tốt lắm hả, đúng không?” Cô chữa cháy.
 
Điền Đằng gật đầu, nói chắc nịch: “Ừ, nền của cậu rất tốt, trong vòng nửa năm cuối cứ học và làm nhiều đề, nhất định có thể thi vào một trường thật tốt... Cậu đã làm xong bài kiểm tra chưa?”
 
“... Chưa xong.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận