Chỉ muốn dịu dàng thích anh

Trước Nguyên Đán, Nhậm Thanh nhận được điện thoại của Triệu Nghiên. Làm trợ lý của Nguyên Tịnh Viễn, Nhậm Thanh không hoàn toàn công khai số điện thoại, nên cũng không nghĩ là Triệu Nghiên biết rõ số của cô.

“Tôi ở dưới lầu công ty của các cậu, cùng uống ly cà phê đi.”

Nhậm Thanh nhìn điện thoại, còn hai mươi phút nghỉ trưa.

Triệu Nghiên vẫn xinh đẹp, tóc quăn dài xỏa ngang lưng, trông như hải tảo. Ánh mắt của cô rất lớn và sáng, Nhậm Thanh thầm nghĩ chắc là cô ta đeo kính áp tròng.

“Đã lâu không gặp, bạn cũ.” Triệu Nghiên chủ động chào hỏi.

“Đã lâu không gặp.” Nhậm Thanh cũng không nhiệt tình.

Triệu Nghiên nhẹ tay khuấy cà phê, nhìn Nhậm Thanh không chớp mắt, nửa ngày, thở dài: “Trước kia tôi chưa từng nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, hôm nay nhìn kỹ, thứ cho mắt tôi vụng về, nhìn không ra tốt chỗ nào.”

Nhậm Thanh nhìn cà phê, không để ý đến cô ta.

Triệu Nghiên đụng vào cây đinh mềm nhưng cũng không thèm để ý, cười nói: “Tôi cùng quản lí tới ký hợp đồng, vừa mới tới dưới lầu công ty các cậu, nên gọi cậu ra nói vài câu. Tôi không có gọi Điền Đằng.”

Nhậm Thanh hỏi: “Cần tôi thay cậu gọi cậu ấy không?”

Triệu Nghiên nói: “Không phải là tôi xin lỗi cậu thì cậu sẽ đồng ý nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?”

Nhậm Thanh hơi kinh ngạc, thái độ của Triệu Nghiên... là đang muốn làm hòa với cô?

Triệu Nghiên tiếp tục nói: “Thật ra, Nhậm Thanh à, mâu thuẫn của chúng ta sâu như vậy sao? Cậu giẫm tôi một cước, tôi trả lại cho cậu một câu đáng ghét, tôi cũng không phải nhằm vào cậu, nếu bạn khác giẫm tôi, tôi cũng sẽ trả lại một câu như vậy. Đây chính là tính tình của tôi. Ngày cuối hôm đó, đúng vậy, là tôi ác ý hỏi cậu nạo thai ở bệnh viện nào, nhưng cậu cũng đánh cho tôi dừng lại, đúng không?”

Nhậm Thanh nhìn đồng hồ, hỏi: “Cậu còn có chuyện khác không?”

Triệu Nghiên ném mặt xuống, nói: “Cậu có bản lĩnh cự tuyệt tôi thì cũng đi cự tuyệt Điền Đằng đi. Tôi cho cậu biết, ba anh ấy vẫn giữ chức ở lãnh sự quán nước ngoài, công ty ông ngoại anh áy sáng lập ra cũng là muốn anh ấy kế thừa.”


Nhậm Thanh sững sờ nhìn cô ta.

Triệu Nghiên cầm xắc tay lên đứng dậy, dừng một lát, nói: “Tôi không phải đến cãi nhau với cậu, tôi đến để xin lỗi, cậu không nhận thì thôi, dù sao... cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi. Cậu có ác cảm với tôi, có một nửa là vì cậu tự ti, cậu ghen tỵ.”

Nhậm Thanh không nói một từ. Triệu Nghiên nói đúng, cô tự ti, hâm mộ, ghen tỵ. Cùng tuổi, cô tính toán chi li mệt mỏi, còn cô ấy lại sống vô tư hạnh phúc, vô tư đi dạo phố mua sắm, vô tư yêu mến nam sinh cùng tuổi, vô tư thương tổn người khác.

“Tôi đi đây, từ nay về sau sẽ không liên lạc với cậu nữa.”

“... Thuận buồm xuôi gió.”

Ăn khuya, Nhậm Thanh theo thường lệ mua mì nóng chua ở sau phố cho Điền Đằng. Điền Đằng mở cửa sổ ra, một mình ngồi trên ghế sa lon, trong bóng đêm, ăn mà mồ hôi đầm đìa.

Nguyên Tịnh Viễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gọi điện thoại nội tuyến cho Nhậm Thanh bảo cô tan tầm, Nhậm Thanh được đặc xá nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Thang máy ở lầu 22 ngừng một chút, nhưng không ai vào, Nhậm Thanh đang muốn ấn phím đóng cửa, đột nhiên nhớ tới lời mời hẹn chủ nhật của Điền Đằng, anh muốn cùng đi Tây Thành thăm Nhậm Đóa Lan. Nhậm Thanh hơi lo lắng, Nhậm Đóa Lan cũng không biết cô và Bạch Gia chia tay. Cô do dự ra khỏi thang máy, đi về hướng văn phòng của Điền Đằng.

Nhưng Điền Đằng không ở đó. Gần đây, bởi vì án tử của JP International nên anh luôn tăng ca, trợ lý của anh Đào Lực tám giờ tan tầm, anh là chín giờ.

Nhậm Thanh nghi ngờ đóng cửa lại, đang muốn đi, bên trong vang lên tiếng đồ thủy tinh rơi xuống đất. Nhậm Thanh mở cửa ra, đi nhanh vào trong, trong phòng nghỉ có tiếng nôn mửa đứt quãng.

Điền Đằng co rúc trên giường đơn trong phòng nghỉ, đau đớn kịch liệt làm cho anh hầu như không nghe được tiếng mở cửa, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, anh nhắm mắt, rồi lại mở ra, đôi mắt ngân ngấn nước.

Nhậm Thanh sợ tới mức mềm cả chân, cô cúi người nhẹ nhàng xoay vai anh lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Điền Đằng đau đến nói không ra lời, nửa phút sau, chậm rãi chỉ vào điện thoại rớt ở góc giường nhờ cô gọi, cô nhìn thấy ngón tay của anh trắng bệch khẽ run.

Nhậm Thanh nhanh chóng gọi cho Nguyên Tịnh Viễn, Nguyên Tịnh Viễn rất có kinh nghiệm không cần cho cậu ta uống nước, cũng không cần chườm nóng gì cả, nói chung không cần làm gì hết, ba phút nữa anh sẽ xuống tới.

Điền Đằng đẩy Nhậm Thanh ra rồi ghé vào giường nôn mửa, cũng không ói ra gì, Nhậm Thanh luống cuống chân tay ngồi xổm bên giường, một lát sau, nói khẽ: “Tôi đỡ cậu đứng dậy?”


Điền Đằng khẽ gật đầu, chậm rãi khoác lên vai của cô.

Xe chạy đến cầu vượt, Điền Đằng lại muốn ói, Nhậm Thanh nhanh chóng bỏ hết đồ trong túi mình ra, đưa túi xách cho anh ói vào. Qua kính chiếu hậu, ánh mắt Nguyên Tịnh Viễn đầy ý vị sâu xa.

Trên đường Nguyên Tịnh Viễn liên lạc với bác sĩ, bác sĩ hoài nghi là thủng dạ dày, chụp CT xong thì chẩn đoán chính xác là thủng dạ dày, Điền Đằng nhanh chóng được đẩy vào phòng giải phẫu.

Nguyên Tịnh Viễn nhìn đèn phòng giải phẫu hiển thị màu đỏ, đều đều nói: “Cậu ấy có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, không thể cho cậu ấy ăn mấy đồ ở sau chợ đó. Từ nay về sau em cũng ít ăn lại đi.”

Nhậm Thanh chưa hoàn hồn: “Em, em không biết.”

“Không liên quan tới em, cậu ta không nói đương nhiên em không biết.” Nguyên Tịnh Viễn dừng một lát, khẽ vỗ bờ vai cô.

Điền Đằng ngủ đến chiều hôm sau. Anh mở mắt ra thì cô đang uốn người trên một chiếc sofa ở góc tường lim dim ngủ, trên đầu có một tầng ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào. Rất nhiều năm trước, giống hệt khung cảnh anh nhìn thấy ở một góc phòng học sau cơn mưa.

Không biết mơ tới điều gì, Nhậm Thanh giật mình, lát sau, ngồi bật dậy. Gió bắc thổi vào, bức rèm cửa sổ màu trắng bay phần phật, tạo ra tiếng động lớn, cô ngơ ngác vuốt vuốt mái tóc, chậm rãi đứng lên đóng cửa sổ.

Điền Đằng ôm ngực ho nhẹ.

Nhậm Thanh nghe tiếng thì tới sờ trán của anh, nhỏ giọng nói: “Hơi sốt.”

Điền Đằng “Ừ” một tiếng, nhìn thấy một cái túi xách phơi ở ngoài cửa sổ, trên khóa túi có hiệu LV màu bạc. Nhậm Thanh ngượng ngùng nói: “Không phải hàng thật đâu, ở chợ đêm 80 đồng một cái còn tặng kèm móc khóa hình gấu nữa.”

Môi Điền Đằng hơi cong lại, nhìn cô không chớp mắt. Hàn Tranh từng nói, khi Điền Đằng chăm chú nhìn ai thì ánh mắt rất hấp dẫn, nhưng bản thân anh lại không nhận ra điều đó.

Nhậm Thanh quay đầu cầm lấy chén cháo ở bên cạnh.


“Hơi nguội, cậu có muốn ăn không?”

Điền Đằng nhỏ giọng trả lời: “Không muốn ăn.”

“Vậy tôi đi hâm lại nhé?”

“Không cần, không muốn ăn.”

Nhậm Thanh đặt chén xuống, ngón tay xoắn xuýt ga giường bệnh viện, muốn nói lại thôi. Điền Đằng đưa tay cầm một lọn tóc dài của cô, nhẹ nhàng vuốt v e, rồi buông ra, nhắm mắt ngủ say.

Điền Đằng tỉnh lại lần nữa là ở rạng sáng bốn giờ, trên cánh tay của anh được ghim bình truyền nước, từng giọt chậm chạp nhỏ xuống. Nhậm Thanh mệt mỏi ngồi trước giường, mắt có dấu vết từng khóc.

Anh nhẹ nhàng kéo kéo mái tóc dài giữa những ngón tay mình, giọng nói càng yếu ớt hơn so với lần trước: “Em sao vậy?”

Đôi mắt Nhậm Thanh ửng hồng, nhanh chóng hỏi: “Đau không?”

“Không đau.”

“Lúc mười giờ cậu sốt cao, tôi đã gọi Nguyên tổng đến đây, anh ấy vừa mới đi.”

“Ngủ một lát đi.”

“Không được, tôi phải canh bình truyền nước, cậu tranh thủ ngủ đi.”

Cho đến lúc xuất viện, Điền Đằng chỉ toàn ăn cháo, mặc dù là Nhậm Thanh tự mình làm, anh cũng thật sự rất ngán rồi. May mà da mặt Nhậm Thanh đủ dày, ngày ngày bưng một chén cháo hoa không có sắc hương vị gì, trong đôi mắt ghét bỏ của Điền Đằng cùng một vài món ăn dễ tiêu hóa đẩy từng chút từng chút cho anh.

Trước hôm Điền Đằng xuất viện, Nhậm Thanh thu dọn quần áo rồi trở về phòng bệnh, chợt trông thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Bà khoảng chừng bốn mươi tuổi, cổ cao, búi tóc đen bóng, ánh mắt linh hoạt, ở khóe mắt có vài dấu vết của năm tháng, không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Người phụ nữ trung niên đang vịn giường bệnh, đánh Điền Đằng. Bởi vì Điền Đằng còn mặc đồ bệnh nhân nên bà ấy không dám dùng sức, cho nên sau hai ba lần đánh thì tự mình khóc nức nở.

Nhậm Thanh lặng lẽ giao quần áo cho y tá phụ trách, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xa thẳm ngoài hành lang, lẻ loi rời đi.

Điền Đằng ở nhà tĩnh dưỡng một tuần rồi đi làm lại, nhưng vẫn tuân theo lời dặn của bác sĩ không tăng ca nữa. Cuối tuần sau, Nhậm Thanh nhận được một cái túi LV, được gói trong bọc không có gấu con mua một tặng một. Lam Oánh Oánh khẩn thiết hỏi cô có phải là bị bao nuôi rồi không, Nhậm Thanh khẳng định gật đầu.

“Tớ nói nhé, Nhậm Thanh, cậu chính là một tên tiểu nhân. Cậu nói cho tớ xem là ai, sợ tớ cướp của cậu không bằng ý?” Lam Oánh Oánh cố làm ra vẻ oán trách.


Nhậm Thanh vùi đầu sửa sang lại văn kiện, nghe vậy dò xét Lam Oánh Oánh từ trên xuống dưới, nói: “Tớ chỉ sợ đầu cậu thì nghĩ sẽ không đoạt, nhưng ngực trái với cái rắm của cậu lại không chịu thôi.”

Lam Oánh Oánh đột nhiên nhìn thang máy lắp bắp nói: “À.... Tớ đi lên, ha, sao chép văn kiện. Nguyên tổng, chào buổi sáng.”

Nhậm Thanh cũng không ngẩng đầu lên, trào phúng: “Tưởng mình là ảnh hậu à.”

“Chào buổi sáng.”

Nhậm Thanh hóa đá.

Tới gần giờ tan tầm, Nhậm Thanh nhận được điện thoại của Điền Đằng, bảo cô tới lấy văn kiện cho Nguyên Tịnh Viễn. Nhậm Thanh lo lắng có phải cần tuyển trợ lý mới cho phòng kế hoạch không, gần đây Đào Lực xin nghỉ rất nhiều, chắc sắp từ chức rồi.

Nhậm Thanh nhận được văn kiện, đang muốn đi, Điền Đằng bỗng nhiên nói: “Toàn bộ quá trình nằm viện, em theo giúp anh, là áy náy sao?”

Nhậm Thanh cứng ngắc cười cười, lặng lẽ tránh đi ánh mắt thẳng tắp của anh.

Điền Đằng đại nhân mới khỏi bệnh, thần sắc mệt mỏi, lúc này ánh mắt nhìn Nhậm Thanh lại sắc bén, cũng có thất vọng, anh truy vấn: “Hả? Là áy náy sao?”

Nhậm Thanh ngượng nghịu, hồi lâu, mới nói khẽ: “Bởi vì, bởi vì mấy món đồ chua cay kia có lẽ không quá sạch sẽ, mà đều là tôi mua cho cậu...”

Điền Đằng im lặng không nói.

Nhậm Thanh lấy ra một phong thư từ trong túi xách, vuốt phẳng hai cái rồi đặt trên bàn. Anh chủ động mở miệng, cô lại dễ dàng cự tuyệt.

Cô cúi đầu siết chặt phần hồ sơ lạnh buốt, trong ánh mắt lạnh lùng của anh, cô tự giễu nói: “Cậu nhìn đi, toàn thân quần áo và giày của tôi tổng cộng không hơn 400 đồng, thật sự không dám nhận túi LV hai vạn tư này, đây là tiền trả lại.”

Điền Đằng bình tĩnh nhìn phong thư căng phồng, lạnh lùng nói: “Em đi ra ngoài.”

Nhậm Thanh đứng bất động, hồi lâu sau lại khẽ nói: “Nếu anh ra chợ đêm mua cho em một món đồ có tặng kèm đồ trang sức, tốt, tốt nhất là gấu con, vậy cũng rất tốt.”

Cô “bẻ lái” quá nhanh khiến Điền Đằng trở tay không kịp. Nhậm Thanh thừa cơ vùi đầu lặng lẽ ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận