Nhậm Thanh nhíu mày nhìn hàng kệ trên có đựng năm gói băng vệ sinh siêu mỏng cỡ bằng bàn tay. Cô kỳ thật không thích dùng quá mỏng, không có cảm giác an toàn, nhưng chỉ có như vậy mới có thể đơn giản bỏ vào túi áo mang ra ngoài. Cô nhìn hai bên, hai nữ sinh vốn đang hi hi ha ha chọn khăn giấy đã bỏ đi, hàng khung đối diện có một nam sinh đang chọn bút, ông chủ tiệm ngồi nghiêng trên ghế thẫn thờ ngáp dài. Cuối tháng năm, ve sầu lột xác đậu lên nhánh cây mảnh khảnh đang khàn giọng kêu to đầy oan ức...
Cô khẽ cắn môi, giơ tay lấy băng vệ sinh nhanh chóng nhét vào trong túi áo. Chén trà nhựa trong tay ông chủ đột nhiên rơi xuống đất, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, chưa kịp đề phòng mà nghênh tiếp một đôi mắt lạnh lùng. Chính giữa hàng khung bị ngăn cản, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kia, cậu lãnh đạm nhìn cô, đáy mắt đầy nghiêm nghị.
Nhậm Thanh xoay người đi ra ngoài, cậu đã sớm biết cô là ai, che che giấu giấu như một trò cười. Ông chủ nghe tiếng bước chân, nửa tỉnh nửa ngủ ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Nhậm Thanh không có cầm đồ gì thì nghĩ là không chọn được món hợp ý, vì vậy bất mãn bĩu môi cầm lấy quạt hương bồ che nắng mà tiếp tục ngủ.
Nhậm Thanh nhẹ nhàng thở ra lướt qua ông, bước ra ngoài ——
“Cứ đi như vậy?”
Nhậm Thanh dừng lại, cúi đầu nhìn lá cây xen lẫn nhau dưới ánh mặt trời, có một cô bé thắt bím tóc nhỏ lôi kéo tay ba hào hứng nhảy tung tăng dưới ánh sáng rực rỡ, ngây thơ và hồn nhiên... Cô dừng chân, quay lại chỗ Điền Đằng.
Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào cậu, con ngươi cậu đen nhánh, lúc trừng lớn rất có sức sống, hơi nheo lại thì lười biếng, khiến người ta có cảm giác muốn ngủ nướng; môi cậu rất đẹp, cho nên khi cậu hơi nhếch miệng, bất kể là vui vẻ hay là trào phúng, đều là cảnh đẹp ý vui.
“Vốn không phải chuyện của tôi, nhưng cứ dăm ba bữa tôi lại trông thấy thế này, tôi cảm thấy không thoải mái.”
Gò má Nhậm Thanh nóng lên, nhưng tay cắm trong túi áo không định sẽ lấy ra, không khẩn cầu, cũng không thỏa hiệp.
Điền Đằng nhìn chằm chằm vào túi áo cộm ra của cô, kiên nhẫn chờ, ông chủ tiệm rốt cuộc đã ngáy thành tiếng nhỏ.
Nhậm Thanh bỗng hoảng hốt, xoay người rời đi. Điền Đằng buồn bực lôi trở lại: “Cậu, cái cậu này...”
Cậu dừng lại, kinh ngạc nhìn thấy vài giọt máu chảy dọc xuống chân Nhậm Thanh.
Nhậm Thanh cúi đầu nhìn theo, hai vệt máu xấu hổ lộ ra ngoài, dọc theo bắp chân chảy dài xuống mắt cá chân. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai cánh tay che mặt chốc lát rồi dời đi lau máu ở chân, bôi vào chiếc váy màu lam nhạt, dù sao, váy đã sớm ướt rồi.
Vừa rồi ở phòng học, cô muốn nhờ Hạ Nghiên Dương mua giúp, nữ sinh cũng biết, thời điểm mẫn cảm thế này chỉ cần thân thể có một động tác nhỏ cũng sẽ vỡ đê. Nhưng Hạ Nghiên Dương tỏ vẻ khó xử nói với cô rằng cô ấy muốn cùng Triệu Nghiên đi tìm giáo viên tiếng Anh lấy tài liệu. Nhậm Thanh không biết Hạ Nghiên Dương vì sao đột nhiên như vậy, quan hệ của các cô rõ ràng vẫn luôn rất không tồi.
Nhậm Thanh cúi đầu xuống, nhìn vết máu uốn lượn từ bắp chân, cuối cùng nhỏ giọt xuống mặt đất, cảm thấy cuộc đời có lẽ chính là như vậy, mất mặt đến mức tận cùng ngược lại sẽ có một cổ dũng khí trào ra chống đỡ: Còn có thể làm gì?
Nhậm Thanh lau lau vết máu trên bàn chân, như không có việc gì đứng lên.
“Tay tôi tiện, vốn cứ dăm ba bữa sẽ như vậy... Trộm đồ bỏ túi là tật của tôi.”
Cô đi nhanh về phía trước, người qua đường muốn nhìn thì cứ nhìn đi, mẹ ai con gái ai mà không gặp phải tình cảnh xấu hổ thế này trong đời chứ?
Điền Đằng nhìn bóng lưng cô, nói khẽ: “Đứng lại.”
Nhậm Thanh đứng ở ven đường, nghe thấy Điền Đằng nói một câu khó hiểu “Tuy làm vậy hơi khoa trương”, cô còn chưa hiểu là cái gì khoa trương, đột nhiên đã bị bế lên, lần đầu tiên thế giới hiện ra trước mặt cô ở một góc 45 độ...
Lớp học sau giờ trưa khô nóng, một cây bút không biết từ ngón giữa của ai rơi xuống, tiếng “cạch” rất nhỏ này trong nháy mắt phá tan bầu không khí đông cứng trong phòng học, tiếng xì xào bàn tán nháy mắt bao phủ thần trí Nhậm Thanh.
Triệu Nghiên đá văng bài kiểm tra rơi trên chân, đôi mắt to xinh đẹp lạnh lùng trừng Nhậm Thanh: “Cậu thẹn quá hoá giận à? Tôi chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi thôi, cậu không có thì cứ nói không có, làm gì phải lật bàn học của tôi.”
Nhậm Thanh lạnh lùng nói: “Tôi cũng tùy tiện hỏi thôi, mười bốn tuổi phá thai mấy lần rồi?”
Triệu Nghiên khựng lại, phút chốc tiến lên giơ tay muốn đánh.
Nhậm Thanh cầm cổ tay của cô, giễu cợt nói: “Cậu cũng biết nói vậy không dễ nghe, không thể tùy tiện hỏi đúng chứ.”
Triệu Nghiên quá ngang ngược, một chút thiệt thòi cũng không ăn, mắt thấy Nhậm Thanh hơi chiếm thượng phong, nhấc đầu gối dùng sức đánh vào bụng Nhậm Thanh. Nhậm Thanh đau đến gập người. Cô vốn có chứng đau bụng kinh, lúc vô cùng đau đớn sẽ như sắp ngất đi vậy, Nhậm Đóa Lan đưa cô đi khám, nhưng cũng không trị tận gốc được. Dưới tình trạng bị Triệu Nghiên đập vào, cô nhất thời cảm thấy trong bụng như thắt lại. Bạn học vây xem kinh nghi bất định nhìn cô, không biết là nên đi tìm chủ nhiệm lớp hay đi tìm giáo viên y tế.
Điền Đằng vừa đi vào cổng trường, chỉ nghe thấy người khác đang bàn luận:
“Chữ viết trên bảng chắc chắn là do Triệu Nghiên ghi, ngoại trừ cậu ấy thì ai dám làm như vậy?”
“Có người tận mắt thấy, phía dưới toàn là máu, cả váy cũng bị nhuốm đỏ.”
“Vừa rồi trong lớp tớ nghe Triệu Nghiên hỏi là làm ở bệnh viện nào, ôi trời, hỏi ngay mặt như vậy, dường như không phúc hậu đâu.”
“Nhất định là tự cậu ta uống thuốc phá bỏ đó, tớ nghe chị tớ nói người nào dùng thuốc không cẩn thận là sẽ có tai nạn chết người đó, chị ấy có một bạn học nha, lúc trước...”
“Trong cửa hàng bách hóa cũng có đó, bà chủ nhéo lỗ tai ông chủ, không cho ông ta nói rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì.”
“Tớ đã thấy lúc ở tiệm QUEEN rồi đấy, QUEEN là tiệm của dì Điền Đằng, cô nhân viên cửa hàng còn cầm khăn ngồi chồm hổm chà lau vết máu dưới đất mà...”
“Triệu Nghiên nói không phải Điền Đằng, cậu ấy chỉ giúp đỡ thôi, cậu ấy chắc chắn chướng mắt nữ sinh như vậy.”
“Nghe nói nhân duyên không tốt, cả ngày đi muộn, lớp các cậu rất bất mãn hả?”
“Đúng vậy, cứ như chạy đi đầu thai vậy á, đáng ghét lắm.”
...
Điền Đằng chạy về phía lớp học.
Nhậm Thanh co gối đè Triệu Nghiên áp xuống đất, trên mặt và trên cánh tay có vô số vết máu, đang lúc lôi kéo thì áo lộ ra nửa bả vai và dây áo ngực màu xanh lục, cô dùng sức đè Triệu Nghiên, không màng che đậy. Té trên mặt đất, tình huống của Triệu Nghiên không tốt hơn cô là bao, mái tóc dài tán loạn, bị một ghế đập trúng, trên trán màu ngà dần hiện lên vết tím xanh.
“Nhậm Thanh, mày dám đánh tao! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Triệu Nghiên ra sức giãy dụa, bình sinh chưa từng gặp qua chuyện nhục nhã như thế.
Nhậm Thanh nhặt cuốn từ điển Oxford dưới đất lên, đập xuống đất không nương tay. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho ác, là nguyên tắc Nhậm Đóa Lan tự thể nghiệm rồi dạy cho cô.
Nữ sinh vây xem thấy Nhậm Thanh ra tay nặng như vậy sợ tới mức hoảng hồn lui về sau, ngược lại vì thế mà cản trở nam sinh đang muốn bước lên ngăn lại. Triệu Nghiên hoảng sợ phát hiện, Nhậm Thanh thật sự dám nện xuống, cô tuyệt vọng giãy dụa, giơ tay đánh vào mặt Nhậm Thanh.
Nhậm Thanh thoải mái tránh khỏi tay Triệu Nghiên, cuốn từ điển dày với tiếng xé gió nặng trịch bị nện mạnh xuống, theo sau đó là một trận trời đất quay cuồng, hai chân cô chợt cách khỏi mặt đất được ai đó nặng nề đặt lên bàn học.
Điền Đằng thở nhẹ, cúi đầu nhìn cô, trên quần áo có lưu lại vết phấn của góc cuốn từ điển.
Nhậm Thanh đau đến mức muốn cuộn mình lại, cô nắm thật chặt cánh tay Điền Đằng, thế giới trước mắt thoáng chốc trở nên mơ hồ. Sự choáng váng đằng đẵng qua đi, Nhậm Thanh kịch liệt giãy dụa. Loại chuyện đánh người này đã làm thì phải làm cho đến cùng, không thể bỏ dở giữa chừng, hôm nay cô phải dạy dỗ Triệu Nghiên một trận.
Hai tay Điền Đằng siết chặt nửa ôm nửa đè Nhậm Thanh đang trong cơn giãy dụa, mắt đảo qua đằng sau, trên bảng đen là những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Sảy thai“ “không biết xấu hổ“ “thấp hèn“ “Nhậm 50”..., mặt không biểu tình nhìn Triệu Nghiên được nam sinh cùng lớp và Hạ Nghiên Dương kéo lấy.
“Tôi vốn chỉ nghĩ cậu xấu tính thôi.”
Khóe mắt Triệu Nghiên bất chợt ửng đỏ.
“Điền Đằng, là nó đánh tớ, cậu không hỏi gì mà đã kết luận là lỗi của tớ?”
Điền Đằng lạnh lùng nói: “Tôi không cần hỏi.”
Triệu Nghiên bưng mặt khóc nức nở, cô biết rõ, tuy Điền Đằng không hiền hoà, nhưng cũng không phải là một người không có tình cảm... Từ nhỏ là như vậy, luôn phải đi đến một bước cuối cùng cô mới bằng lòng quay đầu lại.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Nhậm Thanh chậm rãi buông tay, yếu ớt đẩy Điền Đằng ra, sau đó ôm bụng trượt xuống bàn.
Hạ Nghiên Dương yên lặng nhìn, bỗng nhiên nói: “Nhậm Thanh, cậu có muốn đến phòng y tế khám không, mấy chuyện thế này nên cẩn thận một chút mới tốt.”
Hạ Nghiên Dương xoay mặt qua một bên, vành tai hồng hồng, giống như cô không cố ý nói ra câu như vậy.
Nhậm Thanh nhìn cô ấy, ánh mắt kiên định và sắc bén, cô cất giọng: “Hạ Nghiên Dương, cậu đừng tưởng rằng tôi không hiểu cậu có ý gì, tôi không mang thai cũng không sinh non, tôi không cần đến phòng y tế.”
Sắc mặt Hạ Nghiên Dương tỏ ra cổ quái: “Cậu nghe lầm rồi, tớ muốn nói là vết thương trên mặt cậu thôi.”
“Tôi không nghe lầm, tôi nhìn ra được nét chữ trên bảng đen là của ai, tôi không đánh cậu, là vì nể tình cậu là người đầu tiên hẹn tôi đi dạo phố.”
Điền Đằng sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Nghiên Dương đang đỏ bừng mặt.
Triệu Nghiên xoay người nhìn chữ viết trên bảng, ánh mắt ướt át cũng chậm rãi chuyển sang Hạ Nghiên Dương.
Nhậm Thanh ngồi xổm xuống đất thu dọn sách giáo khoa đã loạn cào cào. Hôm nay thật không phải một ngày tốt lành. Nhậm Đóa Lan đột nhiên phát sốt lại phải nhập viện; cô đã xin giáo viên rằng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cho cô học tại nhà, giáo viên đã đồng ý rồi, nhưng rõ ràng rất không vui vì cô luôn làm chuyện khác người; lúc cô trở về lớp học thì nhiều người cứ chỉ trỏ cô, Triệu Nghiên cười như không cười hỏi cô làm ở bệnh viện nào, cô ngẩng đầu, trên bảng đen viết “Nhậm Thanh”, “Thấp hèn”, “Sảy thai”, “Một đêm 50” ...
Cô híp mắt nhìn đôi giày bó của Hạ Nghiên Dương, nhưng không muốn hỏi cô ấy vì sao lại làm vậy. Những năm tháng đi theo Nhậm Đóa Lan sống cuộc sống thấp kém, cô đã sớm hiểu được, nếu có người muốn làm tổn thương mình, đột nhiên nảy ý cũng là một lý do.
Điền Đằng nhìn Nhậm Thanh lấy tất cả đồ đạc bỏ vào trong cặp, chứ không bỏ lên bàn học, rốt cuộc nhận ra điều khác thường.
“Cậu đang làm gì thế?”
Nhậm Thanh có tai như điếc, tiếp tục nhét đồ vào trong cặp.
Điền Đằng ngồi xổm xuống, yên lặng giúp cô kéo lại áo, che khuất bờ vai mảnh khảnh.
Nhậm Thanh nhìn ngón tay thon dài duỗi trước mắt mình, thấp giọng nói: “Chị tôi đã đồng ý xuất viện, sau đó sẽ dọn tới trại an dưỡng, tôi phải đến trại an dưỡng ở cùng chị một khoảng thời gian ngắn, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học sẽ không đến trường nữa. Tiếp đó, tôi cũng phải giúp chị tôi thích nghi với cuộc sống mới tại trại an dưỡng, sẽ rất bận rộn... Kể từ nay đến khi cậu đi Mỹ, chúng ta sẽ không gặp lại nữa, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Nhậm Thanh vùi đầu, nước mắt chậm rãi rơi xuống... Chắc chắn không phải bởi vì sau này không gặp được nhau mà khóc, chỉ vì hôm nay thật sự quá xui xẻo.
“Trại an dưỡng ngay tại Tây Thành thôi.”
“Tôi cảm thấy, không gặp sẽ tốt hơn, cảm ơn.”
Nhậm Thanh cầm cặp lên, phủi phủi bụi rồi đi ra ngoài, ve sầu trên cây cứ kêu râm ran, như sẽ không bao giờ ngừng lại, thật đáng ghét...
Mặt trời giống như một quả cầu lửa thiêu cháy mặt đất, nữ sinh tóc ngắn mảnh mai cúi đầu chậm rãi đi ra khỏi cổng trường, ở sau lưng cô còn có người chỉ trỏ, truyền bá lời đồn mới nhất của lớp mười hai:
“Thật sự? Sảy thai?”
“Mông và bắp chân đều dính máu, tớ nhìn thấy rồi, chuyện này không phải nên trốn ở nhà xử lý sao?”
“Mẹ tớ nói làm không tốt sau này sẽ không có thai được đâu...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...