Sao đột nhiên lại khóc? Cách nói chuyện cũng lung tung? Trông không giống Lục Xuyên chút nào cả.
Nhưng những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là không thể để Lục Xuyên ngồi đó khóc.
Cố Triệt bế Lục Xuyên lên khỏi đất, mở cửa mở đèn, khoá cửa, thả Lục Xuyên lên giường anh lại phát hiện Lục Xuyên vẫn luôn ôm lấy anh không chịu buông ra, quên đí, không buông thì mình cũng sẽ không thả.
“Xuyên? Rốt cuộc là em làm sao?”
“Em không cố ý cãi nhau với anh. Anh giận em?”
Làm sao mà giận em được chứ, Cố Triệt thờ dài trong lòng, lúc vừa đi ra ngoài anh lập tức hối hận, anh biết rõ Lục Xuyên vì tương lai của anh mới nói như vậy, thế mà mình lại không thể đối xử với em ấy tốt thật tốt. Chẳng phải trước kia đã đồng ý là sẽ đối xử tốt với em ấy rồi sao? Kết quả lần này lại không làm được.
Vỗ vỗ lưng Lục Xuyên, Cố Triệt dịu dàng nói, “Không giận. Anh cũng có chỗ không đúng.”
“A Triệt, em không cố ý…” Lục Xuyên dựa vào lòng Cố Triệt làm nũng.
“Được rồi, không sao cả. Ngoan.”
Cố Triệt kéo tay Lục Xuyên, đang định hôn lại thấy ngón tay có chỗ bị dán băng keo cá nhân, trong lòng có chút tức giận, “Chuyện gì vậy? Sao lại bị đứt tay? Lúc nãy em nói bị đứt tay là sao? Không phải anh đã dặn em cẩn thận sao! Tất cả những gì trên người em đều là của anh, sao có thể tuỳ tiện làm mình bị thương?”
Nói đến chuyện đó, Lục Xuyên lại có chút buồn bã, “Em không cẩn thận.”
“Sao lại không cẩn thận? Còn đau không?”
“Không… không đau…” Lục Xuyên nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Triệt, cậu biết anh vẫn rất qyuan tâm mình, trong lòng cũng thấy ngọt ngào, không còn thấy đau nữa.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Em, em quá tức giận nên không cẩn thận làm rơi cái ly. Đó là bộ ly tình nhân của chúng ta… là quà anh tặng em lúc kỉ niệm một năm yêu nhau, em không cố ý, vì vậy em muốn dán nó lại… Nhưng không cẩn thận và bị đứt tay.”
“Em đúng là…”
Trong lòng Cố Triệt có chút khó chịu, vật kỉ niệm một năm của họ cứ vỡ như thế, nhưng Lục Xuyên của anh vẫn quan trọng hơn, “Ngốc, chẳng lẽ em không biết là em quan trọng hơn hay cái ly quan trọng hơn sao? Em không hiểu rõ sao? Ly vỡ rồi có thể mua cái khác, nhưng nếu em mất đi thì lấy đâu ra thêm một Lục Xuyên đền cho anh?”
“Anh không trách em làm vỡ cái ly sao?”
“Trách chứ, đương nhiên là trách.”
“Vậy anh…”
“Anh phải phạt em… Hôm nay cho anh… làm ba lần?” Cố Triệt cúi đầu, liếm liếm vành tai Lục Xuyên, dáng vẻ nỉ non của cậu thật sự khiến người ta rất muốn ức hiếp cậu, “Còn nữa, nếu sau này em dám làm bảo bối Lục Xuyên của anh bị thương anh sẽ phạt em bốn lần, năm lần, sáu lần! Làm đến khi em gập cả người! Có nghe hay không?”
“Bây giờ anh rất… háo sắc…”
Tay Cố Triệt bắt đầu không thành thật, “Còn háo sắc hơn nữa kìa…”
“Đừng… đừng vội…”
“Sao vậy?” Cố Triệt dừng lại.
Lục Xuyên nhìn Cố Triệt, gương mặt rất nghiêm túc, “Em suy nghĩ rồi, A Triệt. Em không muốn xa anh. Mặc dù em biết đến công ty đó sẽ tốt cho tương lai của anh, nhưng em muốn anh có thể sống trong cùng một thành phố với em. Nếu anh cảm thấy công ty đó tốt, vậy em sẽ bỏ lại dự án nghiên cứu, đến thành phố đó sống.”
“Ngốc quá.”
“Em nói nghiêm túc.”
“Anh biết em nghiêm túc.” Cố Triệt hôn Lục Xuyên, cậu vợ nhỏ này tuy không lanh lợi nhưng lại yêu bằng cả con tim, thật ra mình vẫn luôn cảm nhận được, “Nhưng anh biết không có trường nào thích hợp với em hơn trường này, trường tốt như vậy, toàn bộ người dân Trung Quốc đều nghĩ đến nó.”
“Nhưng với em A Triệt là quan trọng nhất.”
“…Đừng nói những lời đáng yêu như vậy. Chỉ cần em đồng ý với anh một chuyện, anh sẽ rất vui vẻ.”
Lục Xuyên nhìn Cố Triệt.
Giọng điệu Cố Triệt nghiêm túc hơn, “Sau này, cho dù có xảy ra chuyện gì, tức giận bao nhiêu, trừ khi em đã không còn thương anh nữa hoặc là đã quyết định, thì anh không cho phép em nói những từ liên quan đến chia tay. Như vậy làm người ta rất đau lòng. Có thể đồng ý với anh hay không?”
Lục Xuyên cố sức gật đầu, cậu hối hận chuyện này nhất. Cậu không cố ý, cậu thật sự chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi. Cậu… uầy.
Nhận được câu trả lời như vậy, Cố Triệt rất hài lòng, những chuyện khác anh đều biết Lục Xuyên muốn tốt cho mình nên mới nóng nảy, tức giận. Nhưng việc anh không thể chấp nhận chính là Lục Xuyên có thể tuỳ tiện nói ra từ ‘chấm dứt’.
Giây đó, anh cảm thấy trái tim mình như co chặt lại, đau đến thở không nổi.
Hoá ra mình đã yêu em ấy đến mức độ như vậy.
“A Triệt, em đồng ý với anh, sau này tuyệt đối sẽ không nói quá đáng như vậy. Rất xin lỗi vì hành động ngây thơ hôm nay.” Nói xong, Lục Xuyên dùng sức tay đẩy Cố Triệt ngã lên giường, “Mau lên, chúng ta làm đi! Anh mau nghiêm phạt em đi! Em rất muốn làm… ưm…”
Cố Triệt luồn tay vào quần Lục Xuyên, nhéo cái mông mềm mại của cậu, thật là thoải mái.
“Em thật sự là bảo bối của anh…”
Bình thường bọn họ không làm ở ký túc, nhưng hôm nay thật sự… không nhịn được…
Sau khi đưa cha mẹ ra về, Cố Triệt đã mệt thành vũng bùn.
Lục Xuyên cũng biết hôm nay anh đã vất vả, đến ngồi bên cạnh anh, xoa vai giúp anh, “A Triệt, cực cho anh rồi.”
Cố Triệt vươn tay, kéo Lục Xuyên qua hôn cậu, “Không vất vả. Cũng là cha mẹ anh mà, hiếm khi đến đây một chuyến, chúng ta làm con cũng nên hiếu thảo.”
“Ừm, vậy chờ cuối tuần rảnh rỗi, chúng ta cũng đến thăm cha mẹ anh nhé? Hình như cũng có một đoạn thời gian rồi chưa gặp.”
“Được. Bọn họ thấy em chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“…Nhưng chúng ta không thể sinh con cho bọn họ.”
Xoa đầu Lục Xuyên, “Thằng nhóc em luôn muốn thứ này thứ kia. Nếu em thật sự thích có con thì… chúng ta nhận nuôi một đứa được không? Nhưng anh nói rồi đấy, cho dù có con thì đứa bé cũng không thể thay thế vị trí của anh trong lòng em, biết không?”
“Anh nghĩ gì vậy. Nhận nuôi con… em chưa chuẩn bị tốt việc đó. Chúng ta đều là đàn ông, có thể sẽ dạy hỏng đứa bé.”
“Anh cũng biết em lo, không bằng như vậy đi, ngày mai chúng ta đến cửa hàng thú cưng xem thử?”
“Anh muốn nuôi thứ cưng?”
“Không có. Anh sợ em buồn thôi, có thể đi xem thử xem có thích không. Ngày hôm qua anh đã đi xem thử, thỏ rất đáng yêu, nhưng sợ không nuôi được. Chó cũng không tệ, có thể mua loại nhỏ nhỏ, khá là dễ thương, đương nhiên nếu em thích chó cỡ lớn thì cũng không thành vấn đề, ôm thoải mái hơn. Nhưng anh nói trước là không thoải mái bằng ôm anh, vì vậy em vẫn nên ôm anh thì hơn…”
Cố Triệt còn định nói gì đó lại bị Lục Xuyên hôn, “Em không cần gì hết, chỉ cần anh thôi, có được không?”
“Thật sự?”
“Đã mười bảy năm rồi. còn có thể giả sao? Cho dù muốn đổi cũng không còn sức.”
“Sai rồi! Chúng ta đang lúc tráng niên.”
Đúng vậy, một người ba mươi lăm, một người ba mươi bảy, không phải là lúc anh khí tràn trề nhất sao? Suy nghĩ đó của Lục Xuyên không đúng.
“Ừm, nếu đang tráng niên…” Không biết từ lúc nào Lục Xuyên đã ngồi lên người Cố Triệt, mặt đối mặt nhìn anh, “Đương nhiên phải làm chuyện người trẻ tuổi phải làm…” Còn chưa nói hết đã bị Cố Triệt hôn. Tay cũng không thành thật mà chạy lung tung trên người cậu, là thân thể quen thuộc, cách thức quen thuộc, cảm giác quen thuộc, nhưng lần nào cũng cảm thấy mới mẻ, cảm thấy còn rất nhiều năng lực tìm tòi, lần nào làm xong cũng đều chưa thoả mãn như trước, không thể nào ăn đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...