Lại một buổi sáng tháng Mười một ẩm ứơt nữa, và Reggie đi bộ xuống bờ hồ với tập vẽ phác thảo của mình. Cậu Tony đã ở lại đêm qua và cô đã tiễn ông về sáng sớm nay, sau khi hứa lần nữa rằng sẽ suy nghĩ về việc về nhà. Cô sẽ nghĩ về việc đó, hay ít nhất là nghĩ về việc quay lại Luân Đôn, nơi cô có thể ở gần gia đình mình hơn. Cô có thể giữ thể diện bằng cách chuyển vào sống ở căn nhà của Nicholas ở thành phố. Ý hay đấy. Và thậm chí nó sẽ cho cô việc gì đó để làm, vì rằng giờ đây cô bị hạn chế việc vận động chân tay. Cô có thể trang trí lại căn nhà ở Luân Đôn của anh ta này, và nhất là tiêu bớt một chút tiền của anh ta nữa.
Vấn đề là cô đã trở nên yêu mến sự tĩnh lặng ở Silverley. Ít nhất nó tĩnh lặng khi Miriam không ở quanh đây. Reggie cũng có mối quan hệ tốt với những người hầu. Thậm chí bà Oates còn dễ dãi với cô một cách ngạc nhiên sau khi bà biết được Reggie đang chuẩn bị sinh em bé. Có vẻ bà Oates rất yêu trẻ em. Ai mà đoán được cơ chứ?
Reggie đăm chiêu nhìn toà lâu đài xám xịt. Đáng ra cô có thể thật sự hạnh phúc ở đây. Cô mường tượng cảnh con cái mình chạy chơi dọc theo các bãi cỏ của Silverley, giương buồm những chiếc thuyền nhỏ xíu trên hồ vào mùa hè, trượt băng ở đó vào mùa đông. Cô thậm chí còn mường tượng ra cảnh cha chúng tặng chúng những chú ngựa con đầu tiên và giúp chúng cưỡi ngựa. Không hiểu sao cô luôn biết rằng Nicholas sẽ rất dịu dàng với trẻ con. Cô thở dài, một tiếng thở dài sâu lắng, kéo chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng lông của mình lên và nhìn những đám mây nặng nề trên đầu. Meg nói đúng. Trời đang dần trở lạnh, không nên đi ra ngoài trời để vẽ vời chi nữa.
Cô kẹp tập vẽ phác thảo của mình dưới tay và quay lại tòa nhà. Cô sẽ vẽ cái hồ lần khác vậy. Chính lúc đó cô nhìn thấy một trong các gia nhân đi nhanh về phía cô, không phải từ tòa nhà mà từ phía rừng cây.
Phía bên kia rừng là bất động sản của chính cô. Cô chưa hề tới đó. Sự u sầu khi nghĩ về nơi mà cha mẹ cô qua đời là quá nhiều đối với cô. Cô có thể sẽ tới đó, cô tự nhủ. Có thể tới. Và ngày nào đó cô sẽ chỉ cho con mình xem nơi ấy. Khu điền trang đã từng thuộc về... ông bà ngoại của nó.
Khi anh ta tới gần, cô nhận ra một trong số những gia nhân nam mà cô từng vẽ mấy hôm trước. Anh ta đang mang theo một cái túi quá khổ dùng để, cô đoán thế, thu gom lá rụng. Anh ta trông vẫn kỳ lạ như cô vẫn nhớ. Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ dậy lên trong cô.
Có lẽ là do bộ râu quai nón đầy đặn không tỉa tót và mái tóc dài cáu bẩn. Hay có lẽ là do vẻ mặt táo bảo của anh ta. Dù là gì đi nữa, cô quyết định không chờ cho hắn tiến tới chỗ mình. Cô sẽ chạy về phía ngôi nhà.
Cô dừng lại và tự bảo mình là đồ chết nhát. Cô đang để trí tưởng tượng bay xa quá rồi. Ngốc thật. Anh ta chỉ là một người làm vườn thôi mà.
Reggie không còn suy nghĩ được thêm gì nữa khi người đàn ông túm lấy cô, hít một hơi sâu để lấy hơi rồi nhanh chóng chụp cái túi anh ta đang cầm qua đầu và vai cô. Phản ứng đầu tiên của cô là hét lên, nhưng sự kinh ngạc đã bao trùm lấy cô cho tới khi cái bao tải được trùm kín người cô, và tiếng hét của cô chỉ còn là một âm thanh nhỏ ríu không rõ.
Gã tấn công cô không bỏ lỡ thời gian, vác chiến lợi phẩm của hắn lên vai và chạy nhanh vào rừng. Ở đó một cỗ xe trang trí đẹp và đắt tiền đang chờ với hai chú ngựa xám chân dài đang căng lên chuẩn bị khởi hành. Một người đàn ông ngồi sẵn ở ghế đánh xe, sẵn sàng vung roi nếu có dấu hiệu của sự đuổi theo. Người đàn ông ở dưới đất ngó lên anh ta.
"Cậu ít nhất cũng nên vác mông xuống đây mà mở cái cửa chết tiệt này cho tớ chứ Onry. Cô nàng trông thì dịu dàng giống cục bông nhỏ đấy, nhưng sau vụ vừa rồi tớ không nghĩ cục bông còn êm ái đâu."
Henri, hay là Onry, như đám bạn người Anh của hắn muốn gọi, cười khúc khích khi nghe câu nhận xét của Artie. Một dấu hiệu rõ ràng cho thấy hắn không còn lo lắng gì về nhiệm vụ của họ nữa. "Thế không ai đuổi theo à?"
"Tớ không thấy ai cả. Giờ thì giúp tớ một tay đi nào. Cậu biết lệnh của thuyền trưởng về việc đối xử với cô ả thật sự nhẹ nhàng rồi đấy."
Họ đặt Reggie lên một chiếc ghế nệm dày và nhanh chóng vòng một sợi dây quanh đầu gối cô để giữ cho cái bao tải ở yên chỗ đó. "Việc này có làm dịu cơn giận của ông ấy không nhỉ? Tớ chả dám tin là mình lại câu được con cá này sớm thế."
"Bỏ cuộc đi gã Pháp kia ơi. Cậu sẽ chẳng bao giờ nói giống một người Anh được đâu nên đừng cố mà làm gì. Và tới cá là cậu đã nghĩ chúng ta sẽ bị chết cóng trong đám rừng cây đó hàng tuần ấy chứ đúng không?"
"Chứ cậu thì không chắc?"
"Có, nhưng tớ chả bảo cậu điều đó giúp mình sẵn sàng, và thấy không, cô ả rơi thẳng vào túi chúng ta. May măn không tả nổi! Nếu việc này mà không làm thuyền trưởng hài lòng thì tớ chẳng biết việc gì sẽ làm được điều đó nữa."
"Việc con cá nhỏ này sẽ giúp bắt được con cá to hơn chẳng hạn."
"Ừh cậu nói đúng. Hãy hi vọng là việc đó cũng không tốn nhiều thời gian lắm đi."
"Cậu sẽ ngồi sau với cô nàng để trông cho nàng ta không bị rơi khỏi ghế nhé, hay cậu muốn tớ..."
"Tớ nhường vinh hạnh lại cho cậu đấy. Tớ không tin tưởng lắm vào cậu để lái được cái "tàu chạy trên cạn" này ra khỏi cánh rừng nguyên vẹn đâu. Đó sẽ là việc của tớ." Hắn cười khúc khích. "Tớ biết rồi, cậu cũng muốn thế đúng không?"
"Nếu cậu nói thế, Artie ạ." Gã người Pháp trẻ tuổi toét miệng cười với tên người Anh.
"Chỉ cần đừng có thử hàng trước là được anh bạn ạ. Thuyền trưởng sẽ không thích điều đó chút nào đâu." Người đàn ông nói nghiêm túc trước khi trèo lên ghế đánh xe lần nữa. Chiếc xe lao về phía trước.
Tâm trí Reggie cũng như chạy đua cùng cỗ xe. Đây hẳn là một vụ bắt cóc đơn giản. Một lời yêu cầu trả tiền sẽ được gửi đến và cô sẽ được về nhà. Không có gì đáng ngại cả.
Cô ước gì cơ thể mình cũng hiểu được như thế. Cả người cô run lên cầm cập. Họ đang đưa cô đến một lão thuỳên trưởng mà không muốn cô bị bầm dập. Đúng, một vụ bắt cóc. Và ông ta là thuyền trưởng trên biển, cô đoán thế, vì ở Southampton có một cảng biển lớn. Vì công ty hàng hải của Nicholas cũng ở đó mà.
Cô bắt bản thân phải nhẩm lại từng lời họ trò chuyện. Thế còn vấn đề về "con cá nhỏ bắt con cá to hơn" là sao nhỉ? Cô căng cứng mọi giác quan, cảnh giác trước mọi tiếng động, mọi dịch chuyển.
Phải hơn nửa tiếng sau, cỗ xe mới đi chậm lại và cô biết họ đã ở Southampton.
"Vài phút nữa thôi, em thân yêu, và chúng ta sẽ đưa nàng vào trong nhà, thoải mái hơn nhiều." Gã bắt cóc trấn an cô."
"Vào trong nhà ư?" Không phải 'lên tàu' ư? Ừ thì xét cho cùng hắn là người Pháp, và có thể hắn có vấn đề về ngôn ngữ. Trời ơi, cái bao tải chật chội quanh áo choàng của cô đang khiến cô ngứa ngáy và đổ mồ hôi. Và thế mà cô đã nghĩ sẽ chẳng còn các cuộc phiêu lưu nữa một khi cô đã lớn kia đấy!
Cỗ xe ngựa dừng lại, và cô được bế ra một cách cẩn thận. Lần này gã người Anh bế cô. Không có tiếng của bến cảng, không có tiếng nước vỗ vào mạn tàu, không có tiếng kẽo kẹt của những cây cột với mỏ neo. Họ đang ở đâu thế này? Không có cả ván gỗ để lên tàu nữa cơ đấy, nhưng những bậc thang thì có. Và rồi một cánh cửa mở ra.
"Chúa ơi Artie, anh có cô ả rồi cơ đấy à?"
"Ừhm, đây không phải đồ dằn nặng trên tàu đâu nhóc. Anh bỏ cô ta xuống ở đâu bây giờ?"
"Trên nhà đã có một phòng cho cô ta rồi. Sao anh không để em ẵm cô ta cho?"
"Anh có thể véo tai chú mày mà không làm rơi cô ả đấy nhóc con. Muốn thử anh chắc?"
Có một tiếng cười trầm trầm. "Anh thật nhạy cảm quá đi Artie. Thôi nào, em sẽ chỉ cho anh phòng ả ở đâu."
"Thuyền trưởng đâu rồi?"
"Ông ấy phải đêm nay mới về. Em đoán điều đó nghĩa là em sẽ phải chăm sóc tới cô ấy phải không?"
"Cậu có nghe thấy thằng bé này nói gì không Onry?" Artie hỏi. "Đừng hòng nhé nhóc, đừng hòng bọn ta để chú mày lại một mình với cô ả. Chú mày là người duy nhất quanh đây nghĩ là mình có thể thoát một trận đòn nho nhỏ vì thuyền trưởng là ông già chú. Đừng hòng nghĩ tới việc đó khi ta còn ở quanh đây."
"Em nói là em sẽ chăm sóc tới cô ấy, chứ không phải là chăm sóc cô ấy đâu." Cậu nhóc hét lại.
"Phải thằng nhóc đang đỏ mặt không Onry? Đấy là cái đỏ mặt thật đấy à?"
"Thôi đi nào anh bạn," Henri nói với cậu bé. "Chú mày đã thách thức về sức khỏe ông ấy, và ông ấy sẽ không bỏ qua cho chú mày hôm nay đâu."
"Ừh thì ít nhất cho em xem cô ấy trông thế nào chứ."
"Ồh cô nàng khá đẹp nhóc ạ." Artie toét miệng cười. "Thật tình, có khi thuyền trưởng nhìn thấy cô ta xong lại quên béng việc ông ấy muốn có cô ta cho mục đích gì ấy chứ. Giữ cô ả lại cho ổng. Thật ấy chứ."
Họ mang cô tới phòng của cô trên gác, và rồi cô được đặt đứng thẳng. Cô quay người và gần như ngã xuống. Sợi dây đã được tháo ra, và cái bao tải nhấc lên. Nhưng căn phòng tối quá, các cửa sổ thì được bịt kín khiến cô mất thị giác một lúc.
Cô hít một hơi sâu, việc đầu tiên phải làm. Rồi cô chú ý vào ba gã trai, hai kẻ bắt cóc cô và cậu bé đang đi về phía cửa. Cậu nhóc thì đang liếc mắt qua vai nhìn cô, miệng há hốc.
"Chờ một phút, làm ơn đi." Cô gọi họ lại. "Tôi muốn hỏi tại sao tôi lại bị mang tới đây."
"Thuyền trưởng sẽ nói với bà khi ông ta về đây thưa bà."
"Thế ai là thuyền trưởng?"
"Bà không cần biết," gã người nở nang hơn trả lời, giọng cố xoa dịu cô khi cô cao giọng.
"Vậy mà tôi lại biết tên anh đấy, Artie. Và tôi cũng biết tên anh nữa Henri, và thậm chí..." Cô ngừng lại trước khi nói nốt là cô đã phác thảo cả hai người. "Tôi chỉ muốn biết tại sao tôi lại ở đây thôi."
"Bà sẽ phải chờ nói chuyện với thuyền trưởng thôi. Giờ thì, có cái đèn trên bàn đấy, và bà sẽ được mang đồ ăn lên nhanh thôi. Cứ ngồi xuống và thư giãn đi."
Cô quay phắt lưng lại về phía họ một cách giận dữ. Cánh cửa đóng lại và một tiếng tách vang lên cho thấy nó bị khóa. Cô thở dài. Tại sao cô lại có gan chơi trò đoán đố thế nhỉ? Họ là những kẻ độc ác dù cho họ có giọng dỗ dành xoa dịu và cách cư xử nhẹ nhàng. Ừhm, ít nhất cô đã không để họ thấy cô sợ hãi. Họ sẽ không thấy một người nhà Malory quỵ lụy đâu. Đó là điều thoải mái lớn lao nhất.
Cô ngồi xuống một chiếc ghế khập khiễng, tuyệt vọng tự hỏi liệu đấy có phải những giây phút cuối cùng cô được thoải mái trong một thời gian dài sắp tới không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...