"TẠI SAO nhỉ, ta đang tự hỏi, cậu lại chú ý đến giây phút mà con bé rời phòng tiệc với người khác ấy?"
Nicholas quay ngoắt lại và bắt gặp ánh mắt của Anthony Malory. "Ngài theo dõi tôi đấy ư thưa ngài?" Anh hỏi.
"Ở lại làm gì bây giờ khi trò vui đã kết thúc rồi." Anthony trả lời đầy vui vẻ. "Và còn là trò biểu diễn lớn đấy chứ. Chỉ mười phút sau, và cậu cũng biến luôn. Ảnh hưởng tồi đấy."
Nicholas lườm ông. "Tôi ngạc nhiên khi ngài không đi theo cô ấy để bảo đảm Fowler sẽ đưa cô ấy về thẳng nhà. Chẳng phải đấy là việc mà một con chó giữ nhà tốt nên làm sao?"
Anthony khúc khích cười. "Để làm gì cơ? Nó sẽ làm bất cứ điều gì nó muốn dù ta có nói gì đi nữa. Và ta tin tưởng việc nó đi cùng Fowler hơn là đi cùng cậu đấy." ông ngừng lại và hắng giọng... "kể cả khi anh ta là một trong những chàng trai theo đuổi nó vào hội mùa trước. Nếu anh ta không đưa nó về thẳng nhà, ừhm, xét cho cùng cậu cũng chẳng thể trách anh ta được phải không? Cậu chẳng đang làm tất cả những gì có thể để đám trai trẻ đó có ấn tượng là con bé vẫn đang độc thân còn gì." Ông ngừng một lát. "Đúng không?"
Mắt Nicholas long lên. "Nếu ngài có gì bất đồng với thói cư xử của tôi, ngài biết ngài có thể làm gì với việc này rồi đấy."
"Đúng thế." Anthony lạnh lùng nói, toàn bộ sự hài hước biến mất ngay lập tức. "Nếu ta không nghĩ đến việc Reggie sẽ làm ầm ĩ chuyện đó ra sao, ta đã lôi cậu đi đấu súng ngay rồi. Khi nào nó thôi không bảo vệ cậu nữa, chúng ta sẽ lập cuộc hẹn cần thiết đó thôi... Cậu cứ tin là thế đi."
"Ngài là đồ đạo đức giả chết tiệt, Malory ạ."
Anthony nhún vai. "Ừh, đúng thế, nhất là khi có ai đó trong gia đình ta dính đến việc này. Cậu biết không Montieth, Jason có thể nghĩ tốt cho cậu, nhưng Jason chỉ biết mặt tích cực của tính cách cậu thôi. Anh ấy không biết việc cậu đang cố làm, còn ta thì có đấy."
"Ông biết thật sao?"
Họ ngừng nói chuyện khi Percy bước vào. Anthony bỏ lại một Nicholas đang giận dữ sau lưng và Percy lại gần bạn mình một cách thông cảm. "Vậy là cậu vừa có thêm một vụ cãi cọ với ông ta đấy hả?"
"Ừh gần như thế." Nicholas thốt.
Percy lắc đầu. Vấn đề của Nicholas là anh ta hiếm có ai dám đối chọi với mình từ trước tới giờ. Anh ta đủ to cao và liều lĩnh để không ai dám tranh luận ngang hàng với anh ta chứ đừng nói đánh nhau. Giờ anh ta có những người thân của Quý cô Ashton sẵn sàng đồng tâm hiệp lực chống lại mình, và sự lúng túng đang làm anh ta khó chịu.
"Cậu không nên thất vọng quá thế Nick. Chỉ là cậu chưa bao giờ có một đối thủ ngang tầm với cậu trước đâu, và giờ thì cậu có cả một mớ chống lại mình." Anh nói tiếp khi Nicholas không trả lời. "Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi khi cậu đã kết hôn."
"Đồ chết dẫm!!!" Nicholas chửi thề. Anh bỏ Percy ngơ ngác đứng đó và đi lấy áo khoác.
Nicholas hít một hơi thật sâu làn không khí trong lành ngoài trời khi anh bước ra khỏi ngôi nhà đứng chờ xe ngựa mình đang tới. Và rồi anh ta hít thêm một hơi nữa cũng sâu như thế. Nó không giúp anh bình tĩnh lại chút nào.
"Chờ đã nào Nick." Percy nhảy xuống bậc thang. "Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu tâm sự với bạn bè đấy."
"Không phải đêm nay, Percy, tớ sắp nổi điên lên rồi đấy."
"Vì gã Malory hở?" Nicholas càu nhàu cái gì đó. "Ồ, là vì cô ấy đã đi với Georgi rồi, phải không?"
"Cô ấy có thể đi với bất kỳ ai mà cô ấy thích, cứ như là tớ thèm quan tâm ấy!"
"Nào, đừng nổi khùng lên với tớ thế," Percy phản đối, lùi lại một chút. "Anh bạn George thật sự... không đáng ngại cho lắm đâu, nhưng mà... ừhm, nói cho cùng, cô ấy đã đính hôn với cậu rồi mà. Cô ấy..." Anh ta thấy những gì mình nói chỉ làm mọi việc tệ hơn thôi. "Thật tớ không tin được. Có lẽ nào Quý ngài Montieth nổi tiếng vô cảm giờ thật sự là đang GHEN TUÔNG đấy à?"
"Tất nhiên là tớ không ghen," Nicholas nạt lại. "Tớ chỉ hi vọng tối nay sẽ kết thúc mọi việc thôi."
Trừ việc anh đã thật sự thấy một màu đỏ rực, thậm chí đỏ sẫm khi George Fowler đặt tay mình lên khủyu tay Regina. Fowler còn trẻ, rất đẹp trai, và lão già Malory thì đáng chết lắm khi nhấn mạnh thêm là anh ta đã theo đuổi cô nàng từ hội mùa trước lận!
"Cậu đang nói cái khỉ gió gì thế Nick? Kết thúc cái gì?
"Thì cái trò đính hôn chết tiệt này này. Cậu không thật sự nghĩ tớ sẽ cưới cô nàng đó chỉ vì tớ bị bắt nạt phải đồng ý làm điều đó chứ?"
Percy huýt sáo khe khẽ. "Té ra đấy là việc cậu đang làm đấy hả, khi cứ mãi đánh hơi quanh Bà H. Tớ biết là bà ta không phải kiểu cậu khoái mà." Nicholas lắc khẽ đầu. "Nhưng tớ cứ nghĩ cậu đang muốn cô nàng của cậu ghen tuông cơ đấy."
"Tớ muốn cô ta giận dữ kìa, đủ giận để bỏ rơi tớ ấy. Có phải lần đầu tiên tớ chạy theo các cô nàng khác trong lúc cô ấy chứng kiến đâu. Thậm chí tớ còn hoàn toàn quan tâm đến Selena dù tớ kinh tởm cô ta nữa cơ. Nhưng Regina chưa bao giờ đả động gì tới việc đó lần nào."
"Có lẽ cô ấy yêu cậu." Percy nói đơn giản.
"Tớ không cần cô ấy yêu, tớ cần cô ấy ghét tớ cơ." Nicholas gầm gừ. Giờ anh phải tự nhủ bản thân không được phép phụ thuộc vào tình yêu của cô ấy và đáp lại nó sau khi đã làm quen với nó. Sau đó anh sẽ không thể chịu đựng nổi việc cô ấy ghét bỏ mình đâu.
"Thế thì hoàn cảnh của cậu tốt đấy chứ. Thế nhỡ cô ấy vẫn không chia tay với cậu thì sao? Liệu cậu có bỏ rơi cô ấy không?"
Nicholas nhìn trời. "Tớ đã hứa là sẽ cưới cô ấy rồi."
"Vậy có lẽ cậu sẽ kết thúc bằng việc đó cũng nên."
"Tớ biết."
"Điều đó có tệ lắm không?"
Anh sợ rằng khi đó sẽ là thiên đường hơn, nhưng anh sẽ không nói ra điều đó với Percy. Cỗ xe ngựa của anh đã được hãm lại trước mặt khi anh nhờ Percy. "Giúp tớ được không Percy? Quay lại trong đó và nhắn cho ông cậu đằng vợ tương lai của tớ một chút. Nói với ông ta rằng ông ta nên nói chuyện với cháu gái mình về việc ai là người cô ta nên cho phép đưa về nhà." Anh khúc khích cười. "Nếu ông ta nghĩ nó làm tớ khó chịu, có khi ông ta sẽ cố gắng gấp đôi để khiến cô ả bỏ rơi tớ cũng nên. Còn nếu không, lời nhắn đó sẽ làm ông ta khó chịu thay tớ. Và nó sẽ làm tớ vui sướng được một chút." Và trông anh khá hơn thật.
"Cám ơn ông bạn già. Ông ta sẽ chặt đầu tớ mất khi nhận được một tin nhắn như thế." Percy nói.
"Cứ tin thế đi." Nicholas mỉm cười. "Nhưng cậu sẽ làm giùm tớ thôi mà phải không? Bạn tốt thì phải thế chứ."
Nicholas cười phá lên khi nhìn thấy vẻ mặt của Percy, và thò đầu ra vẫy tay chào anh ta khi cỗ xe ngựa bắt đầu đi dọc xuống phố.
Chỉ một lúc sau là tâm trạng vui vẻ của anh bay hơi. Tối nay là bằng chứng rõ ràng cho thấy anh không thể chịu đựng sự có mặt của Regina chút nào nữa. Chỉ cần cô chạm khẽ vào anh là khiến đầu gối anh nhủn ra rồi. Chết tiệt thật! Anh đã cố tránh xa cô càng xa càng tốt, nhưng dù việc đó có dễ chịu tới đâu, nó vẫn không thay đổi tình trạng hiện tại của anh. Thực tế là họ vẫn đang đính hôn.
"Hết đường rồi ông bạn," Tiếng nói khiến anh tỉnh lại.
'Ông bạn' ư? Do người đánh xe ngựa 'của anh' nói ư?
Nicholas nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy, không phải ngôi nhà của mình mà là một đám cây rất gần tầm tay mình. Trước mặt là bóng đêm đen kịt. Làm sao anh có thể chìm đắm vào suy nghĩ đến mức không thèm để ý là mình bị đem ra khỏi Luân Đôn thay vì về nhà nhỉ? Hay là anh đang ở một trong những công viên rộng lớn của Luân Đôn chăng? Nếu thế, nó cũng có thể là vùng nông thôn chết tiệt nào đó vì ban đêm mọi phương tiện đều có thể đi qua.
Lão Malory chết tiệt đó làm gì thế này, thuê một đám du côn xử lý hắn để rồi Anthony có thể thề độc với Regina là lão không hề chạm vào Nicholas chăng? Anh có thể mường tượng ra cảnh lão ta cười thích thú khi kể chuyện này với bạn bè ấy chứ.
Nicholas mỉm cười nham hiểm. Đây cũng là một cách để tung hỏa mù kia mà. Sao tự anh không nghĩ ra sớm nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...