Tôi đi đến bệnh viện, vừa vào thang máy không tự chủ được nước mắt cứ rơi xuống. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy, không nghĩ lại được nghe một câu trả lời mà tôi chưa từng nghĩ đến.
“Ding”.
Thang máy dừng lại, tôi vội vàng lau nước mắt rồi đi tìm phòng.
Từ bên ngoài nhìn vào, tôi thấy Tôn Hạo đang nằm trên giường bệnh, trên tay còn có cả ống truyền. Anh vẫn đang ngủ, gương mặt nhìn không ổn một chút nào, nhợt nhạt đến đáng sợ.
Tôi nhẹ nhàng bước vào trong, mới 3 tuần không gặp nhau thôi mà trông anh đã gầy như thế này rồi. Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào má của Tôn Hạo, trong lòng càng chua xót.
Vừa lúc nãy gặp Tống Thừa Huân và Lưu Cảnh Dương, bọn họ đã nói cho tôi toàn bộ sự thật mà tôi muốn biết. Sự thật quả nhiên là sự thật, thật sự khiến tim tôi như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.
- A Hạo bảo chúng tôi đừng nói gì cho cô biết nhưng bây giờ đã như thế này rồi thì tốt nhất vẫn cứ nên nói ra. Tử Lăng, A Hạo bị mắc bệnh máu trắng, tình trạng bây giờ không ổn chút nào cả. Vì thế nên cậu ấy mới rút đơn kiện.
- Cái gì?
Cái gì thế này, tôi đang nghe cái quái gì thế này không biết. Hôm nay không phải ngày Cá tháng 5, Tống Thừa Huân và Lưu Cảnh Dương muốn lừa tôi hay sao đây? Lại còn bày ra trò này?
Nhìn tôi cười, Lưu Cảnh Dương nhíu mày lại, chỉ nói:
- Cô không tin đúng không?
- Anh bảo tôi phải tin như thế nào đây? Anh ấy bị bệnh máu trắng sao? Anh đang kể chuyện cười cho tôi đấy à? Chuyện cười này nghe không hay một chút nào đâu, nói chuyện khác đi.
- Trước hôm mà A Hạo đồng ý rút đơn, cậu ấy đã đi kiểm tra sức khỏe và đã phát hiện ra. Tình hình bây giờ không khả quan lắm đâu. Tử Lăng, cô cũng đã từng học y nên chắc cô cũng biết, bệnh của A Hạo cần phải thay tủy nhưng mấy ngày qua vẫn chưa tìm được tủy thích hợp.
Nụ cười trên môi tôi đã tắt ngóm, đây không còn là chuyện đùa nữa, là sự thật. Tôi mím môi lại, trên hai bàn tay đều đẫm mồ hôi.
- Vì phát hiện mình bị bệnh nên anh ấy mới từ chối quyền nuôi con?
- Phải, cậu ấy làm vậy vì không muốn ràng buộc cô điều gì nữa. Ngay cả di chúc cũng lập rồi, cậu ấy nói nếu như có bất cứ việc gì xảy ra thì sẽ chuyển giao toàn bộ tài sản này cho Thiên Vũ. Vì thằng bé còn nhỏ và cô là người giám hộ nên cô sẽ đứng tên.
- Tôi muốn gặp Tôn Hạo, anh ấy đang ở đâu?
…
Bỗng dưng lúc này Tôn Hạo mở mắt ra khiến tôi giật mình. Tôi vội rụt tay lại, quay người đi lau nước mắt trên mặt.
- Tại sao em lại ở đây?
Giọng Tôn Hạo nghe hơi khác, anh cố gắng ngồi dậy, nhìn thẳng tôi mà hỏi như vậy.
- Không thể đến sao?
- Ngày hôm nay em đến đây, phải chăng Thừa Huân đã nói tất cả mọi chuyện với em rồi?
- Anh đoán ra rồi à?
Tôn Hạo gật đầu. Tôi ngồi xuống cạnh giường nhìn anh, không ngờ anh lại đoán ra nhanh như vậy.
- Tống Thừa Huân với Lưu Cảnh Dương nói hết với em rồi. Anh yêu em, tại sao không nói cho em biết?
- Anh sợ em không yêu anh, anh sợ em ở bên cạnh anh sẽ đau khổ. Anh không muốn thấy em phải khóc.
Một câu nói đơn giản của anh đủ để khiến tôi khóc. Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt của tôi chảy xuống thấm ướt áo anh.
- Em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nếu như 5 năm trước em thừa nhận em yêu anh thì có phải mọi việc đã được giải quyết rồi không? Là em nhút nhát quá.
Tôn Hạo ôm chặt tôi, hóa ra ở trong vòng tay anh lại ấm áp đến như vậy, thoải mái đến như vậy.
- Anh yêu em từ khi nào?
- Từ sinh nhật anh năm đó. Không biết được, trước đó anh cảm thấy em rất tốt, tính tình cũng vui vẻ nữa, cũng có chút rung động rồi.
Tôi buông tay đang ôm Tôn Hạo ra, nhìn anh đồng thời nắm chặt lấy bàn tay anh, mỉm cười nói:
- Đại học năm thứ nhất, em thích anh nhưng nghe nói anh hẹn hò với hoa khôi của trường, thế là em từ bỏ. Thời gian trôi qua, thật không ngờ có ngày mẹ anh đến nói với em, muốn em kết hôn cùng anh. Thật ra khi ấy em cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, cứ thế mà nhận lời thôi.
- Là vậy à? Anh nhớ là hồi còn đi học đại học, anh đã từng hẹn hò với ai đâu. Hoa khôi gì đó của trường, đến quen anh còn chẳng quen.
- Thật à?
- Thật.
Tôn Hạo của bây giờ và Tôn Hạo của 5 năm trước thật sự rất khác nhau. Trước kia lúc nào tôi cũng thấy anh với cái vẻ nghiêm chỉnh đạo mạo, ít nói, cũng chẳng cười nhiều. Hôm nay thấy được mặt khác của anh, nhìn nụ cười của anh cảm thấy rất đẹp.
- Hạo, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?
Nụ cười trên môi của Tôn Hạo cũng tắt đi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao trông anh lại phân vân bối rối đến như vậy.
- Anh không muốn cùng em bắt đầu lại sao? Chẳng phải lần trước anh nói với em là anh muốn cùng em tái hôn còn gì? Chúng ta bây giờ đã giải quyết hết mọi vấn đề rồi. Anh yêu em, em cũng yêu anh, vậy thì lý do gì mà chúng ta lại không thể thật sự ở bên nhau?
- Tử Lăng, anh yêu em, phải. Nhưng anh rất lo cho tình hình sức khỏe của anh bây giờ. Anh muốn em được hạnh phúc, cũng muốn em không phải vì anh mà bị những ràng buộc gì cả.
Tôi biết, anh bây giờ không quá tin tưởng vào việc sẽ tìm được tủy thích hợp để thay thế. Trước đây khi anh chưa biết bản thân bị bệnh thì anh có thể nói muốn quay lại với tôi. Nhưng bây giờ thì khác, bệnh của anh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu, còn tủy không rõ bao giờ mới tìm được, anh lo lắng sợ tôi phải đau khổ. Tôi biết điều đó.
- Yêu nhau mà không thể được ở bên nhau, anh có biết là đau khổ như thế nào hay không? Năm xưa vì chúng ta hiểu lầm lẫn nhau nên em không nói cho anh việc em mang thai. Thời gian đầu ở Anh, em không biết bây giờ nếu muốn trải qua lại khoảng thời gian đó, liệu em có thể làm nổi nữa không. Em từng cho rằng anh không yêu em nên việc chúng ta tái hợp là điều không có khả năng xảy ra. Hay dù chúng ta có tái hợp vì muốn cho Thiên Vũ một gia đình thì liệu thằng bé có thể nhận được hạnh phúc thật sự hay không? Hạo, em muốn ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là một ngày thôi cũng được.
- Nhưng mà Tử Lăng, chẳng phải em đã cùng Ngô Lạc Thành đính hôn rồi còn gì. Bây giờ thì…
- Là em nói dối để gạt mọi người thôi. Lạc Thành đích thực là đã từng cầu hôn em nhưng đã bị em từ chối. Em về thành phố B này, muốn mọi người thấy em đang rất hạnh phúc, không vì chuyện với anh ngày xưa mà đau lòng. Sau khi biết anh rút đơn kiện, em đã từng nghĩ có phải em nên ở bên cạnh Lạc Thành hay không. Nhưng có suy nghĩ thế nào thì em cũng chẳng làm được. Bây giờ thì anh đã có thể chịu trách nhiệm với em chưa? Vì anh mà 5 năm qua em chỉ sống như vậy, chẳng quen thêm ai cả.
Câu nói của tôi khiến cho Tôn Hạo bật cười. Tôi nhìn anh cười, gương mặt hiện rõ ý bảo: “Anh không chịu trách nhiệm thử xem?”
- Phải, 5 năm trước anh làm không được, vậy thì bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với em rồi.
- Nói thế mới đúng.
- Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cố gắng chống chọi với bệnh tật, anh không tin là anh không thể chiến thắng được số phận. Anh vẫn còn phải chịu trách nhiệm với em và Thiên Vũ, cả đời này.
Tôi không cảm thấy bầu không khí lúc này giữa chúng tôi lãng mạn gì, ở bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng chứ chẳng phải mùi hoa thơm ngát thì lấy đâu ra lãng mạn chứ. Nhưng tôi không cần lãng mạn đâu, chỉ cần một lời hứa chịu trách nhiệm của Tôn Hạo cũng đủ để tôi hạnh phúc rồi.
- Lát nữa em sẽ về dọn dẹp chút đồ đạc rồi cùng Thiên Vũ chuyển về nhà. Nói gì thì nói, bây giờ em cũng là vợ anh rồi, ở bên ngoài như thế cũng chẳng ra gì. Còn anh thì nghỉ ngơi cho tốt vào, đợi anh ra viện chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, như vậy có được không?
- Được, cứ nghe theo lời em đi.
- Vậy thì anh nghỉ ngơi đi, bây giờ em về thu dọn đồ đạc.
Tôi đỡ anh nằm xuống, vừa kéo chăn lên cho anh thì anh đã hỏi:
- Dọn dẹp đồ đạc như vậy chắc mệt lắm nhỉ? Hay để anh bảo trợ lý của anh đến giúp em?
- Không cần đâu, em với Thiên Vũ chỉ có quần áo với một số thứ lặt vặt thôi, em có thể tự thu dọn được.
- Em biết đi ô tô không? Lấy xe của anh đi cho tiện.
- Vâng.
Sau đó tôi rời đi, lái xe của Tôn Hạo trở về nhà của Ngô Lạc Thành, bắt đầu dọn dẹp mọi thứ để trở về mái ấm ngày xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...