Phong Lạc Hiên vừa nghe Tử Điệp còn có hi vọng hồi phục thị lực, tức
giận trong lòng lập tức tiêu thất một nửa, uy nghiêm nhìn một đám Thái y nơm nớp lo sợ trước mặt hắn nói.
“Nếu có thể chữa khỏi mắt của Lam tiểu thư, Trẫm muốn các ngươi trong ngắn nhất phải chữa khỏi, vô luận dược liệu quý báu cỡ nào, cần ! cứ
việc nói, chỉ cần có thể chữa khỏi mắt cho nàng là được” Phong Lạc Hiên
nhìn nhóm Thái y nói.
“Chúng thần nhất định sẽ không làm cho Hoàng Thượng thất vọng, chúng thần liền đi khai thuốc cho người hầm dược” nhóm Thái y nói.
“Tốt, lập tức đi làm” Phong Lạc Hiên nói.
Nhóm Thái y vội vàng đến bên cạnh bàn viết phương thuốc lên, Phong
Lạc Hiên đứng ở trước cửa nhìn mưa bên ngoài có chút suy nghĩ.
“Ước chừng muốn thời gian bao lâu” Phong Lạc Hiên cũng không quay đầu vẫn nhìn mưa bên ngoài hỏi.
“Bẩm Hoàng Thượng, chúng thần không thể xác định, chuyện này
còn phải xem tụ huyết lớn nhỏ ra sao, nhỏ thì nhanh nhất mười ngày lâu
thì nửa tháng, nếu tụ huyết lớn thì sẽ càng lâu hơn, chúng thần hiện tại cần phải làm là tận lực đem tụ huyết thu nhỏ lại, sau đó lại làm tan
ra, trong lúc nhất thời không dự đoán được thời gian” Ngưu Thái y đứng lên trả lời.
“Có thể giảm bớt được một này thì tận lực cố gắng, trong khoảng thời gian này vất vả cho các ngươi” Phong Lạc Hiên nói.
“Đây là việc chúng thần phải làm “ Đám người Ngưu Thái y cung kính trả lời.
Ép buộc cả đêm ai cũng đều không nghỉ ngơi, lúc này trời cũng đã lộ
ra một chút ánh sáng, mỗi người đều mệt tinh bì lực tẫn, Phong Lạc Hiên
cũng không tính đi nghỉ ngơi bởi vì qua hai canh giờ nữa chính là thời
gian lâm triều.
Nhóm Thái y đều đã rời đi, Lan nhi cùng vài người khác cũng vội vàng
đi hầm dược, Phong Lạc Hiên đi vào phòng của Tử Điệp, nằm ngoài dự kiến
của mọi người, một đêm này Tử Điệp tựa hồ ngủ thực an ổn, cả một đêm
cũng không có tỉnh lại, Phong Lạc Hiên vẫn lo lắng Tử Điệp nửa đêm tỉnh
lại sau đó làm ầm ĩ.
Nhìn Tử Điệp ngủ an ổn, cục đá trong lòng Phong Lạc Hiên cũng được
thả xuống. Thuận tay chuyển trường ghế dựa ngồi bên giường Tử Điệp,
thỉnh thoảng thay Tử Điệp dịch chăn, cầm lấy một bàn tay của Tử Điệp nắm ở lòng, nhắm mắt lại dưỡng thần, cứ như vậy cho đến thời gian lâm
triều.
Lan nhi đi vào phòng nhìn tình cảnh trước mặt trong lòng thực cảm
động, nàng nhìn ra được Hoàng Thượng là thật tâm yêu mến tiểu thư , nếu
không sẽ không một đêm không ngủ vẫn canh giữ ở bên cạnh tiểu thư .
Lan nhi lặng lẽ lấy một cái tấm thảm đắp trên người Phong Lạc Hiên,
Phong Lạc Hiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Lan nhi, Lan nhi nhất thời cúi
đầu không dám đối mặt với ánh mắt của Phong Lạc Hiên.
“Một lúc lâu sau nhớ rõ lại đây kêu Trẫm” Phong Lạc Hiên nhìn Lan nhi nói.
“Nô tỳ đã biết” Lan nhi trả lời. Sau đó vội vàng rời khỏi phòng.
Trời mưa một đêm đến hừng đông mới ngừng lại, bị mưa gió tẩy trừ một
đêm phong cảnh Hoàng cung giờ phút này là một mảnh êm đẹp, những nụ hoa
phá lệ kiều diễm, lá cây xanh mượt, ngói lưu ly tỏa ra ánh sáng quang
mang, chim chóc kêu lên vui mừng, nền đất phát ra hơi thở đặc hữu của
bùn đất.
Không đợi Lan nhi lại đây Phong Lạc Hiên đã tỉnh lại, hai mắt hơi hơi đỏ lên, nhìn thấy Phong Lạc Hiên đã đứng lên, Lan nhi đem dụng cụ rửa
mặt đưa lên cho Phong Lạc Hiên.
“Tạm thời không cần quấy rầy tiểu thư, chờ tiểu thư tỉnh lại
lập tức cho người đi thông tri tới Trẫm, nàng muốn nhìn cái gì cũng phải đều theo ý nàng, đừng để cho nàng viết chữ, đối với thân thể nàng không tốt “ Phong Lạc Hiên dặn dò Lan nhi.
“Đã biết Hoàng Thượng, nô tỳ biết sẽ làm sao, nhất định sẽ làm cho tiểu thư vui vẻ “ Lan nhi trả lời.
“Có ngươi hầu hạ Trẫm yên tâm không ít” Phong Lạc Hiên tiếp tục nói.
“Là việc nô tỳ phải làm , tiểu thư tốt, cũng không đối với nhóm nô tỳ phát giận, đi theo tiểu thư là phúc khí của nô tỳ” Lan nhi tự đáy lòng nói.
” Hảo hảo đi theo tiểu thư sẽ không bạc đãi các ngươi “ Phong Lạc Hiên nhìn Lan nhi nói.
“Nô tỳ nhớ kỹ” Lan nhi trả lời.
Rửa mặt xong, Phong Lạc Hiên sải bước hướng ngoài cửa đi ra, ánh sáng mặt trời chiếu trên người Phong Lạc Hiên, Lan nhi ở trong bóng dáng của Phong Lạc Hiên thấy được một vòng hào quang thần thánh tỏa ra
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...