Tử Điệp quỳ rạp trên mặt đất tùy ý khóc một lần để phát tiết sợ hãi
trong lòng, tiếng khóc của Tử Điệp như lưỡi dao khứa vào lòng Phong Lạc
Hiên, Phong Lạc Hiên thật hy vọng người hiện tại không nhìn thấy là hắn, hắn hy vọng có thể thay Tử Điệp gánh vác tất cả, cho tới nay hắn luôn
thầm nghĩ sẽ che chở nàng, chỉ là cho tới bây giờ vẫn không có cơ hội
như vậy.
Tử Điệp nếu trên trời muốn đóng đi cánh cửa ánh sáng của ngươi, Trẫm
sẽ vẫn cùng ngươi, làm ánh mắt của ngươi, chỉ cần có một hy vạng Trẫm
đều sẽ lần khắp thiên hạ tìm danh y đến chữa khỏi cho ngươi, Phong Lạc
Hiên ở trong lòng phát thệ.
Phong Lạc Hiên ưu thương tiến đến bên người Tử Điệp, dùng hai tay đem Tử Điệp nâng dậy, hiện tại Tử Điệp mờ mịt thất thố giống như một đứa
nhỏ.
“Trở về đi, Thái y lập tức tới đây, nói không chừng uống mấy
than thuốc thì sẽ tốt lên thôi, không cần tự rối loạn chính mình, không có việc gì, tất cả mọi thứ đều sẽ tốt lên” Phong Lạc Hiên vừa giúp đỡ Tử Điệp vào phòng ngủ, vừa an ủi nàng.
Tử Điệp không nói gì, mặc cho Phong Lạc Hiên nâng dậy, giống như đứa nhỏ mất đi hồn phách.
“Hoàng Thượng, mắt của ta sẽ tốt lên, phải không ?” Tử Điệp ôm một tia hy vọng hỏi Phong Lạc Hiên.
“Sẽ tốt lên, hiện tại việc ngươi phải làm là nhanh nhanh nghỉ ngơi, một lúc nữa xem Thái y nói như thế nào” Phong Lạc Hiên tự động phù Tử Điệp đến trên giường nói.
Phong Lạc Hiên giúp Tử Điệp đắp chăn, vừa định đi ra ngoài lại lấy
mấy ngọn nến thắp lên, không ngờ Tử Điệp đột nhiên bắt lấy tay hắn.
“Hoàng Thượng không cần đi, ở lại giúp ta ” Tử Điệp năn nỉ nói.
“Được, Trẫm không đi, mau ngủ đi, Trẫm sẽ luôn luôn ở nơi này cùng ngươi” Phong Lạc Hiên ôn nhu nói.
Tử Điệp nhu thuận nhắm mắt lại, khóe mắt còn chút dấu vết nước mắt
chưa khô, Phong Lạc Hiên ngồi ở bên giường si ngốc nhìn khuôn mặt Tử
Điệp, thấy thế nào cũng xem không đủ.
Bên ngoài mưa càng to, tuy rằng đã là cuối thu nhưng ngẫu nhiên vẫn
có thể nhìn thấy sấm chớp, nghe tiếng sấm Tử Điệp bất an lắc đầu, Phong
Lạc Hiên nhìn tay Tử Điệp đặt trong lòng bàn tay mình tựa như trong biển xanh mênh mông bát ngát nắm giữ được một cây cỏ cứu mạng.
Tử Điệp gắt gao cầm tay Phong Lạc Hiên, cảm xúc ổn định dần dần tiến
vào giấc mộng không mấy an ổn, Phong Lạc Hiên vẫn nắm tay Tử Điệp, Phong Lạc Hiên nằm mơ đều muốn nắm tay Tử Điệp, chỉ là không ngờ sẽ trong
tình huống này.
Lan nhi dẫn một đám Thái y từ trong màn mưa vọt vào, quần áo ướt đẫm
vội vàng đi đến phòng ngủ của Tử Điệp, nhìn thấy Phong Lạc Hiên ở bên
trong người người vừa muốn quỳ xuống khấu kiến liền bị Phong Lạc Hiên
xua tay ngăn lại.
Phong Lạc Hiên nhẹ nhàng buông tay Tử Điệp, rón ra rón rén cùng một đám Thái y đi vào một cái sương phòng khác.
“Các ngươi nói chuyện gì xảy ra, làm sao có thể xuất hiện tình huống này” Phong Lạc Hiên dùng ánh mắt hỏi mỗi một vị Thái y.
“Bẩm Hoàng Thượng, bây giờ còn không thể kết luận, phải bắt mạch nhìn xem tình huống như thế nào rồi mới kết luận” Ngưu Thái y tiến lên từng bước nói.
“Hiện tại nàng vừa mới ổn định cảm xúc, vừa mới ngủ không
lâu, hiện tại có thể chứ, như vậy vạn nhất có chuyện gì cũng có thể lén
giấu diếm một chút” Phong Lạc Hiên nói.
“Việc này không nên chậm trễ, hiện tại thần cần phải đi bắt mạch, như vậy mới có thể sớm phát hiện đúng lúc trị liệu” Ngưu Thái y nói.
“Vậy được rồi, kết quả một lúc nữa đi ra nói sau” Phong Lạc Hiên dặn dò Ngưu Thái y.
Ngưu Thái y đi theo Phong Lạc Hiên lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Tử
Điệp, một bàn tay Tử Điệp lộ ra bên ngoài, Ngưu Thái y lấy một chiếc
khăn hình vuông đặt dưới cánh tay Tử Điệp, nhẹ đặt tay lên mạch đập của
Tử Điệp, nhắm mắt lại chú tâm bắt mạch, một lúc lâu mới mở mắt ra, cũng
không nói kết quả mà ý bảo các vị Thái y khác cũng lại đây bắt mạch,
cuối cùng đợi tất cả các vị Thái y bắt mạch xong Phong Lạc Hiên mới ý
bảo bọn họ đi ra ngoài, nhóm Thái y nhỏ giọng đem kết quả nói ra thương
lượng đối sách.
Phong Lạc Hiên không chờ được liền hỏi:
“Thế nào? Vấn đề ở đâu” ?
“Bẩm Hoàng Thượng, theo thần cùng mấy người xem xét, vị tiểu
thư này mạch tượng suy yếu, vô lực, hẳn là trong đầu có nơi còn tụ
huyết, tụ huyết làm tắc nghẽn mạch máu võng thị mới dẫn đến mù tạm thời” Ngưu Thái y nói.
“Tụ huyết trong não? Làm sao biết tụ huyết trong đầu” Phong Lạc Hiên quan tâm hỏi.
“Là đầu, trước đây vị tiểu thư này trên đầu tụ huyết vẫn
không tan ra, thần xem qua đầu nàng, vị trí bị thương vẫn sưng đỏ như cũ không có biến mất” Ngưu Thái y nói chi tiết.
“Đầu? Trẫm thấy lưu các ngươi cũng vô dụng, lần trước không phải nói không có gì trở ngại sao?” Phong Lạc Hiên lớn tiếng hỏi bọn họ.
Một đám Thái y căng căng chiến chiến đứng ở đàng kia, một câu cũng không dám nói.
“Bẩm Hoàng Thượng, thần đáng muôn lần chết, chỉ là bên trong
đầu vị tiểu thư này bị thương, bình thường bắt mạch không thể nhìn ra,
chỉ có thê đợi biến chứng về sau mới có thể biết, cho nên lần trước
thần cũng không phát hiện, hiện tại biết còn không trễ” một gã Thái y lớn mật nói.
Phong Lạc Hiên vừa nghe đến còn hi vọng, tức giận lập tức tiêu thất một nửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...