Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Nhìn Lạc Hàn rời đi Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như bị đào rỗng bất lực, Tử Điệp lấy tay lau khô nước mắt trên mặt yên lặng tự nói với mình, ‘Tử Điệp ngươi nhất định không được chịu thua, nhất định phải tin tưởng hắn có thể an toàn trở về ‘, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào dấu vết nước mắt trên khuôn mặt tiều tụy của Tử Điệp hiện lên một vẻ ẩn nhẫn, Tử Điệp xoay người sang chỗ khác bắt buộc chính mình phải đi vào
giấc ngủ, bởi vì ngày mai nàng còn muốn đi tiễn Lạc Hàn, nàng phải cho
Lạc Hàn một cái tươi cười thật tươi, lược bớt vẻ non nớt thể hiện có
thể gánh khó khăn trên vai, trong phòng chúc đăng không tắt chiếu vào
dung nhan đang ngủ không mấy yên ổn của Tử Điệp.

Đêm nay Lạc Hàn cũng không ngủ, xác thực mà nói là căn bản không muốn ngủ, từ trong phòng Tử Điệp đi ra Lạc Hàn không rời đi mà yên lặng chờ
đợi ở bên ngoài phòng, đối với Lạc Hàn mà nói có thể canh giữ ở bên cạnh Tử Điệp chính là một loại hạnh phúc, một loại an tâm, Lạc Hàn biết
trong phòng Tử Điệp lúc này khẳng định cũng không ngủ, nhưng hắn không
muốn lại đi quấy rầy Tử Điệp, Lạc Hàn muốn cho nàng an tĩnh lại.

Ánh trăng dần dần biến mất, phương đông hơi lộ ra ra một tia ánh sáng mờ ảo báo hiệu không lâu nữa một ngày mới sẽ đến, Tử Điệp một đêm ngủ
không thoải mái trong lúc chợp mắt mơ đủ loại ác mộng không thể gặp lại
Lạc Hàn, Tử Điệp từ trên giường đứng lên mới phát hiện nguyên lai trời
đã sáng tỏ, vì thế Tử Điệp không có tiếp tục ngủ mà ngồi dậy chuẩn bị,
không có kinh động bất luận kẻ nào bên ngoài đơn giản chải vuốt mấy sợi
tóc khẽ rối rồi lặng lẽ mở ra cửa đi ra ngoài.

Tử Điệp vừa mới mở cửa thì một thân ảnh gầy yếu hiện vào trong mắt,

Lạc Hàn thẳng tắp đứng ở bên ngoài, bóng dáng lạc tịch nói không nên
lời, Tử Điệp hơi đau lòng xoay người đến bên giường lấy chiếc áo khoát
đến phía sau phủ thêm cho Lạc Hàn, Lạc Hàn biết là Tử Điệp.

“Sao không ngủ thêm tí nữa mà dậy sớm như vậy” Lạc Hàn thản nhiên hỏi.

“Ngủ không được” Tử Điệp thản nhiên trả lời.

Tử Điệp ngồi xổm xuống thềm đá bên cạnh Lạc Hàn nói:

“Ngươi cũng một đêm không ngủ, bên ngoài mới mừ sáng, ngươi đi vào nghỉ ngơi đi, trời đã sáng ta sẽ kêu ngươi” .

“Không cần, lập tức trời liền sáng, chờ cửa thành mở ra ta trở về phủ thu thập chút đồ” Lạc Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Ta cùng ngươi đi, ngươi là một đại nam nhân biết thu thập
mọi thứ sao, hạ nhân thu thập cho ngươi ta lo lắng, vẫn là ta tự mình
giúp ngươi thu thập đi” Tử Điệp nói.

“Được” Lạc Hàn gật đầu nói.

“Tử Điệp…” .

“Ân.” .

“Tử Điệp…” .

“Ân… Lạc Hàn ngươi rốt cuộc muốn nói gì ?” Tử Điệp hỏi.

“Không có gì , chỉ là muốn kêu tên ngươi “ Lạc Hàn khinh cười nói.

“Ừm, nếu ngươi không chê mệt vậy kêu đi” Tử Điệp khinh nói.


Lạc Hàn đi xuống thềm đá đến trước mặt Tử Điệp, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tử Điệp nghiêm túc nói:

“Tử Điệp, nhớ kỹ lời ta nói, về sau không cần để thái độ
trước đây cùng hoàng huynh nói chuyện, càng không cần ở trước mặt hắn hồ ngôn loạn ngữ chống đối hắn, ngươi có biết tối hôm qua sau khi ngươi
uống rượu say cái gì không nên nói đều nói ra, may mắn hoàng huynh niệm
tình ngươi uống rượu say không so đo, uy nghiêm Hoàng Thượng không cho
phép bất luận kẻ nào khiêu chiến , hoàng huynh lại đối với ngươi có hảo
cảm, nhưng một khi đề cập đến khiêu khích uy nghiêm hoàng thất hắn quyết không cho phép , cho dù là vui đùa cũng không được, còn có a, về sau
không được uống rượu , ta hiện tại mới biết được nguyên lai ngươi say
rượu khủng bố như vậy, chuyện gì cũng đều dám nói, chuyện này đối với
ngươi không tốt, về sau trừ phi có ta ở bên cạnh ngươi nếu không tuyệt
không cho phép lại uống rượu , có thể làm được sao” .

“Ta… Ta …tối hôm qua ta nói gì sai , ha ha, ta cũng không biết khi ta say rượu sẽ như vậy, trước kia chưa bao giờ uống qua” Tử Điệp nói.

“Ngươi nha !!! uống rượu say lại cầm chiếc đũa một hồi xao
xao ta một hồi xao xao hoàng huynh, ngươi cũng đủ lớn mật , không có ai
dám đối hoàng huynh như vậy, ngươi là người thứ nhất, còn nói thiệt
nhiều lời kỳ quái, cái gì quán rượu, quán bar… Ta còn không biết Thiệu
Dương còn có nơi như ngươi nói, may mắn ta ngăn lại nếu không còn không
biết ngươi muốn nói cái gì nữa đâu” Lạc Hàn véo véo chóp mũi Tử Điệp nói.


Nghe Lạc Hàn nói dọa Tử Điệp cả người đổ mồ hôi lạnh, thề về sau
không bao giờ uống rượu nữa, nếu không có Lạc Hàn ngăn lại Tử Điệp tin
tưởng mình có thể đem chuyện mình là linh hồn xuyên qua nói ra, như vậy
chẳng phải sẽ bị trở thành yêu ma quỷ quái bắt lại sao, Tử Điệp ngẫm lại nghĩ mà sợ.

“Nghe lời ngươi về sau không uống rượu , ai bảo ta uống ta cũng không uống” Tử Điệp ngoan ngoãn nói.

Lạc Hàn không có tiếp lời Tử Điệp mà nhẹ nhàng nói:

“Trời đã sáng” .

Đúng vậy, trời đã sáng, trời đã sáng đồng nghĩa với sắp phân ly, nỗi buồn ly biệt quay chung quanh Tử Điệp cùng Lạc Hàn.

“ Được rồi, đi thôi, ta đi cùng ngươi, Lạc Hàn, tặng cho ngươi một câu, ly biệt là vì lần sau gặp lại” Tử Điệp xem thường nói.

Ly biệt là vì lần sau gặp lại, Lạc Hàn nhớ kỹ những lời này của Tử
Điệp, mỉm cười kéo tay Tử Điệp hướng cửa thành đi đến, ánh sáng mặt trời hướng bọn họ lộ ra một cái mỉm cười sáng lạn, bầu trời cách xa ngàn
dặm trong xanh tươi đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui