Tử Điệp trở lại quý phủ sớm đã ăn xong cơm chiều, Tử Điệp bồi Lam mẫu trò chuyện tâm sự việc nhà, Lam Hoài thêm thì tại thư phòng viết tấu
chương ngày mai muốn dâng lên, Tử Điệp nhìn xem canh giờ còn sớm, có một số việc muốn cùng Lam Hoài Thêm nói qua.
“Nương, ta đi tìm cha một chút, ta có việc muốn cùng cha thương lượng” Tử Điệp đối Lam mẫu nói.
“Đi thôi, ngươi nha ! không cần luôn ở cùng ta, có việc thì đi làm cho xong đi” Lam mẫu hiền lành nói.
Tử Điệp gật gật đầu hướng thư phòng đi đến, nhẹ nhàng mở cửa liền
nhìn thấy Lam Hoài Thêm đang ở trên bàn viết tấu chương, Tử Điệp nhẹ
nhàng lấy một ly trà đem qua.
“Cha, nghỉ ngơi uống chén trà” Tử Điệp nói.
“Được, thật là có chút khô miệng, vẫn là nữ nhi hiếu thuận a, ca
ngươi cho tới bây giờ chưa từng đem chén trà lại đây cho ta” Lam Hoài
Thêm cười tủm tỉm nói.
“Ca là không thời gian hiếu thuận ngươi, một năm cũng không ở nhà vài ngày, ta liền thay ca một phần hiếu thuận này” Tử Điệp cười nói.
“Ngươi, nha đầu kia, miệng càng ngày càng trơn tru, tìm cha có phải có chuyện gì hay không a” Lam Hoài Thêm hỏi Tử Điệp.
“Ưm, là có việc muốn hỏi người một chút, cha, tiền phương chiến sự
thực khẩn trương sao? Ca ca sẽ không có việc gì chứ” Tử Điệp hỏi.
“Đúng vậy, là có chút căng thẳng, trận đánh này mấy tháng nay vẫn
giằng co , hậu bị lương thảo cung cấp không đủ tạm thời có chút khan
hiếm , hơn nữa thời tiết nóng bức, quân lính bị cảm nắng nhiều lại không khỏi, tình huống giằng co nếu cứ kéo dài trận này không cần đánh song
phương đều thiệt hại, đánh lâu như vậy Hoàng Thượng không cho phép thua , cho nên đều cứng rắn chống đở” Lam Hoài Thêm nói.
“Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Hôm nay ở trong cung ta gặp
được Hoàng Thượng, hắn muốn cho Lạc Hàn đi” Tử Điệp nhìn Lam Hoài Thêm
nói.
“Có việc này ? Ta không có nghe Hoàng Thượng nói qua a, để cho Hàn
Vương gia đi là có thể, dù sao rõ ràng chỉ có hắn mới giải quyết được
đại cục, nhưng thân thể hắn có chịu được hay không” Lam Hoài Thêm nói.
“Ta lo lắng cũng là điểm ấy, nhưng Hoàng Thượng nói không có việc gì , cha, không biết sao lần này ta có dự cảm điềm xấu, Lạc Hàn nếu đi khẳng định xảy ra việc , nếu Hoàng thượng muốn đưa ra chuyện này, cha thử
khuyên nhủ Hoàng Thượng không cho hắn đi, chỉ huy quân sự không nhất
định phải ngồi ở vị trí tiền phương, ở hậu phương bày mưu nghĩ kế cũng
có thể mà” Tử Điệp đối Lam Hoài Thêm phân tích nói.
Lam Hoài Thêm không có trả lời vấn đề của Tử Điệp, không phải hắn
không nghĩ khuyên bảo mà là hiện tại thân phận hắn không thích hợp làm nhân vật này, toàn hướng cao thấp mỗi người đều biết Hoàng Thượng cùng
Hàn Vương gia đều ái mộ nữ nhi của Lam Hoài Thêm hắn, nếu hắn lúc này đi khuyên bảo Hoàng Thượng không cho Hàn Vương gia đi, như vậy không thể
nghi ngờ là ở đó nói cho Hoàng Thượng, hắn-Lam Hoài Thêm nhìn trúng là
Hàn Vương gia, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ giận dữ có khả năng sẽ đem bãi miễn chức quan này, đây là kết quả mà Lam Hoài Thêm không nghĩ muốn
nhất, một khi bãi miễn hắn sẽ không bao giờ có thể bảo hộ cho bảo bối nữ nhi Tử Điệp của hắn được nữa, suy nghĩ đã lâu Lam Hoài Thêm mới đối Tử
Điệp nói:
“Điệp nhi, việc này cha không thể nói, Hoàng Thượng sẽ tức giận ,
hiện tại ngươi cần phải làm là tĩnh hạ tâm lý, không cần liên lụy đến
Lạc Hàn,mọi việc cần đúng mực, lại nói Hoàng Thượng mới chỉ cùng ngươi
nói qua, nói không chừng là đang hù dọa ngươi, dù sao thánh chỉ còn chưa ban xuống, hiện tại chiến sự tuy có chút khẩn trương nhưng còn chưa tới lúc tên đã lắp không thể không bắn, một khi dịu bớt hoặc là tấn công,
Lạc Hàn sẽ không cần đi, đừng vội, ổn định chính mình đi đã” Lam Hoài
Thêm lời nói thấm thía đối Tử Điệp nói.
“Được, ta nghe cha , cho dù cuối cùng Hoàng Thượng nhất định phải làm cho Lạc Hàn đi, ta cũng sẽ không ngăn trở ” Tử Điệp nói.
“Điệp nhi, Hoàng Thượng tuy rằng cũng chung tình với ngươi, nhưng còn không đến mức hắn lấy giang sơn đem đi nói giỡn, Phong Lạc Hiên không
phải một hôn quân, hắn có khí phách của một đế vương nên có, hắn sẽ làm
Thiệu Dương quốc càng cường đại hơn ” Lam Hoài Thêm đối Tử Điệp nói.
“Điểm ấy thật ra ta cùng cha đồng quan điểm, hắn quả thật là một minh quân, Lạc Hàn khuyết thiếu khí phách này, nhưng nữ nhi thích chính là
đạm bạc ở trên người hắn” Tử Điệp nói.
“Trong chuyện này cha không can thiệp tự do của ngươi, nếu ngươi cố ý cùng với Hàn Vương gia cùng một chỗ, về sau khó khăn hai người các
ngươi gặp được sẽ rất nhiều ” Lam Hoài Thêm lo lắng nói.
“Ngay từ đầu ta đã biết, chúng ta sẽ không buông tay, vô luận cái khó khăn gì cũng không thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ” Tử Điệp trảm
đinh tiệt thiết nói.
Trong lúc nhất thời cha và con gái đều không nói nữa, Lam Hoài Thêm
tinh tế nhấm nháp hương vị ly trà, Tử Điệp xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.
“Cha, thời gian không còn sớm , nữ nhi đi trở về, ngài cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi” Tử Điệp đối Lam Hoài Thêm nói.
“Được, viết xong tấu chương cha liền đi nghỉ ngơi, ngươi cũng mệt mỏi một ngày, thân thể lại không tốt, cũng đi xuống nghỉ ngơi đi, rất nhiều chuyện không cần phiền não, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” Lam Hoài Thêm khuyên bảo Tử Điệp.
“Đã biết, lại làm cho cha vì nữ nhi mà lo lắng , thật sự là bất hiếu” Tử Điệp nói.
Tử Điệp ly khai thư phòng, bên ngoài ánh trăng chiếu rọi một mảnh
thanh lương, Tử Điệp xuất thần đứng ở trong viện ngơ ngác nhìn một vòng
trăng rằm kia, tự mình an ủi chính mình, nếu có việc phát sinh không thể tránh né vậy thuận theo tự nhiên đi, thủy đến thổ yêm binh đến tướng
chặn, mọi việc sẽ tốt lên thôi, Lạc Hàn ! nếu không thể cùng ngươi cùng
nhau chém giết trên chiến trường như vậy ta lựa chọn ở sau lưng yên lặng cầu nguyện cho ngươi, ta sẽ không tiếc tất cả đại giới cùng ngươi,
hoàng tuyền địa ngục còn không sợ đi cùng ngươi thì chém giết địch nhân
lại tính cái gì, nếu không thể quang minh chính đại cùng ngươi đi, ta
cũng sẽ lặng lẽ đi theo ngươi, đứng xa xa nhìn ngươi là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...